“Thượng thần Diệp Lạc Hy, bổn thần quân có một việc muốn nhờ ngài một cách chính đáng, đổi lại một điều chính đáng khác mà người muốn từ ta. Không biết, ý thượng thần thế nào?” Độc Giác Thú đã cất giọng hỏi nàng một câu như vậy.
Từ xưa đến nay, linh thú và ma thú đều có thể dùng để ký khế ước. Nhưng đó đều là những khế ước mang tính cưỡng chế một cách phù hợp. Chỉ có Ngũ Đại Thánh Thú mới được cái đặc quyền lựa chọn chủ nhân cho chính mình, còn lại đều là bị cưỡng ép mà thành.
Có điều, theo quan niệm của Diệp Lạc Hy mà nói, nàng rất ghét kiểu ký khế ước thú như thế này. Điều đó có khác gì việc cuỡng ép ai đó làm việc cho bản thân mình,vắt kiệt sức lao động cả đời của người ta giống thượng thần Lâm Túc đâu cơ chứ? Không chỉ đối với Viêm Cơ, Điêu Sư và Hỏa Tinh Linh mà cả Ma Long, Tam Lang đều là như vậy, Quang Tinh Linh và Phong Tinh Linh cũng đều là như vậy. Đều là đôi bên tình nguyện, không hề cưỡng chế.
Ban đầu khi nàng ký khế ước của Ma Long và Tam Lang, đế quân đã từng muốn đánh vỡ đan tiền của nàng bởi vì khi đó, Ma Long còn chưa có hình dáng rõ ràng – một con rắn nhỏ xíu – và Tam Lang cũng chỉ là một tiểu oa oa. Khi đó, Đế Quân đã cho rằng nàng thân là đồ đệ của lão, nàng tuyệt đối không bao giờ được là một phế vật, kể cả có là khế ước thú.
Nàng đã phải quỳ xuống thề dưới chân Đế Quân rằng trong vòng một khoảng thời gian, nhất định sẽ đốc thúc Ma Long – Tam Lang tiến hóa, phát triển đến cảnh giới thành thục, lão ta mới thôi không đánh vỡ đan tiền của nàng.
Quả nhiên, Ma Long và Tam Lang đều không phụ lòng của nàng. Chỉ trong vòng một trăm năm ở Quang Minh đỉnh, Ma Long tiến hóa chính là dựa vào thực lực và bản lĩnh của mình, lột đi lớp vỏ bọc xác rắn và trở thành một con rồng hoàn chỉnh. Tam Lang vốn hắn thuộc Tam Nhãn Lang tộc. Tuy nhiên, Tam Nhãn Lang chỉ thực sự là Tam Nhãn Lang nếu như nó có thể mở được con mắt thứ ba.
Chính vì vậy, Ma Long và Tam Lang mới trở thành hai cánh tay trái phải vô cùng đắc lực ở bên cạnh nàng trong những năm tháng nàng và hai người họ chinh chiến Cửu Trùng Thiên, giống như những chiến hữu với nhau.
Có lẽ, cũng chính vì thế mà Độc Giác Thú đã đến tìm nàng.
“Ngươi muốn tìm ta thương lượng trao đổi, hà tất là có chuyện gì quan trọng sao?” Diệp Lạc Hy trong thần thức, nàng nhíu mày nhìn phu nhân trước mắt.
“Ta biết, Cửu Lâu Xà Tà Thần đã thức tỉnh ngay ngày thượng thần phi thăng đạt cảnh giới Huyễn Vương. Có lẽ trên Cửu Trùng Thiên cũng đã ghi các điển tích điển cố của truyền thuyết này. Thượng thần còn trẻ như vậy, hẳn là cũng đã nghe qua rồi, đúng không?” Độc Giác Thú mỉm cười, thái độ rất nho nhã và từ tốn nhìn nàng.
Diệp Lạc Hy gật đầu không giấu diếm: “Đây không chỉ là một truyền thuyết, mà nó còn là một điển tích điển cố ở Cửu Trùng Thiên. Không biết từ đâu ngươi nghe được những chuyện này?”
Độc Giác Thú ôn tồn: “Có lẽ ngươi không biết, nhưng ta và A Cửu nhà ngươi, hai chúng ta đều là tỷ muội cùng cha khác mẹ. Thật ra, ta đã có đủ sức mạnh để vượt qua sáu bài khảo hạch, nhưng đến bài khảo hạch cuối cùng, ta đã bị huynh trưởng giết hại.”
“Linh hồn của ta không cam tâm, cái chết của ta càng trở thành nỗi uất ức cho rất nhiều trưởng tỷ đã chết rải rác ở sáu bài khảo hạch đó. Cho nên, ta đã cầu xin Ngọc Tỷ thần quân, hãy cho ta được trở thành một thứ có thể giúp đỡ cho muội muội của ta giết chết Phán Quan đương nhiệm của Minh giới.”
“Có điều, ta lại ngủ quên mất mười ba vạn lẻ bảy năm, cho nên bây giờ mới thức tỉnh. Và ta đã được chọn trở thành kẻ trấn giữ bài khảo hạch thứ tư. A Cửu, muội ấy có a nương hậu thuẫn, sinh ra đã sở hữu dòng máu phượng hoàng mệnh cách trong người, là kẻ được thiên chọn. Ta cũng là bằng lòng đem một viên hạch ma trong người ta cho muội ấy.”
“Nhưng hiện nay, ta đang bị Cửu Lâu Xà Tà Thần nhắm đến, ta sợ ta không thể đợi được cho đến khi A Cửu vượt qua bài khảo hạch thứ tư và đến gặp ta. Cho nên, ta mới đến tìm người – một người vừa là sư phụ, vừa là ân nhân của A Cửu.”
“Thượng thần, ta không biết người và Tứ Đại Hung Thú có quan hệ như thế nào, đối với A Cửu và những người bên cạnh người ra sao. Ta càng không quan tâm người là ai, ta chỉ biết người là ngừoi đã khai mở dòng máu ngủ say trong người A Cửu. Cho nên, ta mới đến để tìm người.”
“Trong người ta có ba viên hạch ma thú. Ta muốn đem một viên cho A Cửu, xin người hãy bảo hộ muội ấy giúp ta, để đến một ngày, muội ấy có thể báo thù, rửa hận cho những tiểu thiếp, những tỷ muội đã chết vì số mệnh sắp đặt bài khảo hạch này.”
Diệp Lạc Hy nghe xong câu chuyện, nàng phải mất tới vài giây để kịp hiểu được câu chuyện mà Độc Giác Thú đã nói. Thứ nhất, Độc Giác Thú là một kẻ tái sinh. Nàng và nàng ấy giống như nhau, đều là kẻ sống đến hai kiếp. Thứ hai, Độc Giác Thú là trưởng tỷ của A Cửu, hơn nữa còn có một quan hệ với a nương nàng. Thứ ba, Độc Giác Thú này đã sớm có ý định muốn đưa A Cửu lên làm phán quan, cho nên A Cửu mới dễ dàng đánh bại nàng ấy, thậm chí nàng ấy còn tình nguyện để A Cửu moi mất hạch ma.
Nàng xoa xoa thái dương, chiêu luyện binh bất lộ tướng này đúng là hiểm độc. Đúng là đáng khen ngợi vô cùng. Nhưng....