Căn phòng lúc này chỉ còn mỗi Chiết Nhan và Diệp Lạc Hy.
“Bây giờ không còn ai ở đây nữa rồi. Ngươi có thể bỏ đi chuyện ngươi giả vờ mà nói cho ta nghe lý do được rồi đấy.” Chiết Nhan thu lại ngân châm trên người Diệp Lạc Hy, đồng thời phủ lên người nàng một lớp chăn, ánh mắt lạnh lùng nói.
Diệp Lạc Hy ngồi dậy, bỏ đi gương mặt giả tạo khi nàng đang đau đớn sắp chết, thay vào đó là một gương mặt lạnh lùng với đôi mắt sắc bén như muốn giết người của nàng. Nàng nhìn Chiết Nhan, sau đó lại bật cười, nụ cười vang vọng và có phần hơi điên cuồng một chút. Có điều, nụ cười đó không hiểu vì sao lại khiến Chiết Nhan lạnh cả tóc gáy vì sợ hãi.
“Ngươi cười cái gì?” Chiết Nhan nhíu mày, không hiểu.
Diệp Lạc Hy ngưng cười, khoác chăn đứng dậy, đi ra đằng sau bức bình phong, nàng nói: “Quả nhiên đúng là Chiết Nhan thượng thần. Vừa kiểm tra xong liền biết được rằng ta đang giả vờ bị trúng độc của Cùng Kỳ.”
Chiết Nhan nghe chính miệng Diệp Lạc Hy thừa nhận như vậy, liền chợt hiểu ra được vấn đề của chuyện này.
“Ngươi không chỉ ăn được cỏ Vô Ưu mà còn nuốt cả Tinh Phù Điệp Mộng. Vốn dĩ, cấp bậc của ngươi là một Huyễn Vương, vậy mà ngươi luôn lừa tất cả chung ta ngươi chỉ là một đại linh thần cấp một. Thật sự là rất cao tay.” Chiết Nhan ngồi xuống bàn, nhàn nhã rót trà trong cốc ra, thưởng thức: “ Đến cả ta cũng suýt bị ngươi lừa đến qua mặt. Ta không biết tại sao ngươi lại để cho ta biết ngươi vờ trúng độc nặng, càng không hiểu tại sao ngươi phải làm náo loạn mọi thứ lên như vậy? Vốn dĩ với căn cốt của ngươi hiện tại đã sớm vượt xa cả Đế Quân. Tại sao ngươi phải che giấu chính mình, khom lưng làm con chó cho ông ta?”
Diệp Lạc Hy thay vào một bộ trung y, sau đó bước ra, theo lệ cũ nằm lên giường: “Vậy thì có lẽ là Chiết Nhan thượng thần không hiểu được ta rồi. Ta là khổ chủ, tất nhiên ta tự có tính toán cho riêng ta. Chiết Nhan thượng thần, đôi khi ngài tò mò nhiều thứ quá, lại thành ra không tốt đâu.”
Tò mò nhiều quá ư? Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy, lắc đầu không hiểu. Diệp Lạc Hy được đánh giá là tiểu thần quân rất an phận thủ thường trên Cửu Trùng Thiên. Chiết Nhan cũng thường nghe Nữ Oa và Lâm Túc kể về nàng, một nha đầu rất hiểu chuyện. Có điều, số mệnh đứa trẻ này cũng quá đáng thương.
Chỉ là Chiết Nhan thật không ngờ, tiểu thần quân trong lời của Nữ Oa và Lâm Túc vốn tốt đẹp biết bao, nay lại trở thành một người thật sự có tâm cơ vô cùng sâu xa. Nếu như lần này không phải nàng nguyện ý để cho Chiết Nhan hắn biết được nàng vờ trúng độc, sợ rằng thái tổ thần y có sống lại cũng đành bó tay. . Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ TRUМtr uyeИ.V N ++
Tiểu thần quân Diệp Lạc Hy này, quả thật là không hề đơn giản.
“Chiết Nhan thượng thần. Ta cung kính gọi người một tiếng thượng thần, không chỉ đơn giản là một trưởng bối. Mà còn cố ý nhắc nhở người về thân phận và địa vị của người. Ngay từ đầu, người có thể tố giác ta việc ta giả vờ trúng độc. Tại sao người lại cố ý giúp ta? Hơn nữa còn thêm vào câu chuyện mà ta thêu dệt nên khiến nó càng trở nên nghiêm trọng?” Diệp Lạc Hy cũng thật tò mò.
Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy hồi lâu, sau đó ông ấy thở dài: “Ngươi. Ngươi thật sự có quá nhiều điểm giống với Ma Thần Thạch, lại vừa hay có nhiều điểm giống với Ngọc Tỷ cổ thần. Mặc dù ta có điểm nghi ngờ, nhưng ta không thể chứng thực được thân phận của ngươi. Nếu như ngươi thật sự có dự tính trong lòng, phải chăng ta cũng nên tiếp tay cho ngươi một chút? Ta thật sự tò mò xem, một kẻ lai lịch bất minh như ngươi, lại có thể làm ra được trò gì, lại khiến Đế Quân kia muôn phần đề phòng ngươi đến vậy.”
Diệp Lạc Hy biết Chiết Nhan đã sớm nghi ngờ thân phận của nàng ngay cái ngày mà ông ấy gặp mặt nàng. Hôm đó là lần đầu tiên nàng lên Cửu Trùng Thiên, và cũng là người nhận chức Lạc Hy tinh quân – thần tướng bên cạnh Lâm Túc thượng thần. Có điều, Chiết Nhan chỉ nghi ngờ chứ không thể nói ra. Dù sao, chuyện của phụ mẫu nàng cũng là một đại tối kỵ.
“Chiết Nhan, ngài không chỉ là con phụng hoàng đầu tiên chào đời, sinh ra từ Cửu Tinh Nghê Hoàng mà còn là một kẻ học rộng hiểu sâu, có kiến thức vô cùng uyên bác. Vậy phải chăng, ngài đã nghe đến điển tích kẻ trùng sinh chưa?” Diệp Lạc Hy nhìn Chiết Nhan, khẽ cười.
Nụ cười này của Diệp Lạc Hy khiến Chiết Nhan cảm thấy ớn lạnh và áp lực một cách vô thức. Đây không phải là do có chủ ý, mà đây là do bản năng của Chiết Nhan mách bảo rằng, thần quân trước mặt không hề đơn giản, cũng không phải là một tiểu thần quân ngoan hiền.
“Ta từng nghe nói. Hồ Hồi Ức ở Côn Luân Sơn, chỗ lão Lâm Túc kia thật sự có thể giúp tối đa hai người trùng sinh trở về quá khứ. Tuy nhiên, chuyện này có thật hay không thì ta cũng không rõ. Dù sao thì đây cũng chỉ là một trong những cơ mật của Côn Luân Sơn. Khéo có khi, Lâm Túc kia còn rõ hơn ta về chuyện này.”Chiết Nhan đang nói giữa chừng, rồi sau đó chợt giật mình quay sang nhìn Diệp Lạc Hy đang ngồi nhàn nhã trên giường, vẻ mặt thản nhiên.
Hắn dường như đã ngợ ngợ ra được điều gì đó trong ý nói của Diệp Lạc Hy. Trùng sinh là một câu nói của Tam Đại Thượng cổ thuở Khai Thiên, nói đến việc một kẻ có khả năng đưa linh hồn cùng cảnh giới của họ trở về thời điểm nhất định trong quá khứ. Tuy nhiên, nó chỉ được Tam Đại Thượng cổ nhắc đến như một lý thuyết suông chứ không có thể đem ra thực hiện. Hơn nữa, câu chuyện điển tích điển cố ấy không có mấy người biết. Kể cả Thập Đại cổ thần hay là những hậu bối về sau cũng không có mấy người. Bản thân Chiết Nhan cũng chỉ vô tình biết được chuyện này khi ông cùng Lâm Túc khám phá ra sự thật của chiếc hồ có tên Hồi Ức ở Côn Luân Sơn mới hiểu được ý nghĩa của câu chuyện trùng sinh.
Có điều, từ thuở sơ khai đến nay, chưa từng có ai là một kẻ trùng sinh cả. Bởi vì chuyện đó xảy ra dường như đã là bất khả thi rồi.
Chiết Nhan nhìn Diệp Lạc Hy, nhíu mày sau đó đập bàn quát: “Hoang đường! Ngươi biết được thông tin này từ đâu?”