“Sư phụ, con thân sinh là điểu tộc, làm sao có thể cầm kiếm? Người là nhân loại, làm sao có thể dạy thành dực tộc tạp chủng như con?”
Năm trăm năm trước, Hạ Hàn Không đã hỏi chính sư phụ của mình câu hỏi này. Hắn theo nàng học đạo năm mươi năm, trải qua sống chết cùng người cũng rất nhiều lần. Nhưng chưa lần nào Hạ Hàn Không thấy sư phụ vứt bỏ bọn hắn bao giờ. Sư huynh, Long ca và Lang ca đều đối xử với hắn vô cùng tốt. Thậm chí, có nhiều lần hắn phải đối diện với sinh tử, cũng là có sư phụ đứng ra che mưa chắn gió cho hắn.
Câu hỏi mà hắn luôn canh cánh trong lòng, nhất là mỗi khi hắn không thể nào thực hiện được những chiêu thức sinh ra từ bản năng của hắn mà phải gò bó mình để khổ luyện theo những gì sư phụ chỉ dạy. Người bảo vuốt của hắn không được sắc, hãy cầm lấy thanh kiếm. Người bảo cánh của hắn không thể dang rộng ra được, cho nên người dạy hắn dùng thuật ngự linh để điều khiển thanh kiếm bay theo ý mình. Người bảo hắn có căn linh không tốt, nhưng lại có thể biến cái không tốt đó thành lợi thế lớn nhất của hắn.
Đương nhiên, bởi vì việc người làm cho hắn quá nhiều, khiến hắn cảm thấy như những thứ đó đã sớm trở thành điều hiển nhiên mà hắn được nhận từ sư phụ mình, mà dường như quên mất rằng, sư phụ hắn cũng chỉ là một nữ nhân. Bởi lẽ, người ở trong mắt hắn, quá cường đại chăng?
Hắn gặp được sư mẫu, những người mà trong tương lai sẽ trở thành những người đầu ấp tay kề cùng sư phụ. Hắn cũng học tập được từ họ rất nhiều. Nhưng… tương lai mà hộ cho hắn thấy, lại thật sự khiến cho Hạ Hàn Không chỉ muốn chết lặng. Cái tương lai chó má đã khiến cho hắn cảm thấy muốn tự đâm một kiếm giết chết mình đi. Ngay cái khoảnh khắc mà các huynh đệ bọn hắn có cùng chung cái ý nghĩ, bản thân sẽ tự giết chết bản thân mình để tạ tội cùng người thì đột nhiên, bọn họ được sáng mắt ra. Sư phụ chưa từng vứt bỏ ai cả. Người chỉ tính tội lên những kẻ đáng phải tội mà thôi.
Hạ Hàn Không siết chặt thanh Huyễn Mặc Kiếm trong tay, ánh kiếm sáng choang như gương bạc khẽ ánh lên sự lạnh lùng, sắc bén của nó, giống như đang nhắc nhở cho chủ nhân của nó rõ được rằng, thanh kiếm ấy đang hiện lên sự khao khát được lâm trận một cách nghiêm túc.
Ầm! Ầm! Ầm!!!!
Những sợi lông vừa dài như dao găm, vừa cứng như sắt thép từ trên trời bay xuống, xuyên ầm ầm về phía Hạ Hàn Không. Hạ Tử Dật có một chiêu thức mà hiếm có điểu tộc nào có được. Đó chính là kỹ năng hóa thép những lông vũ của mình bằng kim căn, rồi phóng chúng về phía đối thủ như tạo ra hàng vạn mũi tên xuyên qua cả sắt thép, với mục đích đáng sợ chính là giết chết Hạ Hàn Không không chút thủ hạ lưu tình.
Đó là nếu như, Hạ Hàn Không không có Phương Vũ giáp mà sư mẫu ban cho. Phương Vũ giáp là một thánh khí vô cùng lợi hại. Kích thước của nó chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, áp sát vào ngón tay của Hạ Hàn Không. Tuy nhiên, một khi Hạ Hàn Không khởi động áo giáp, Phương Vũ giáp sẽ như một chiếc áo giáp vô hình, bao bọc lấy cả người của Hạ Hàn Không, như một chiếc áo giáo vô hình. Nó không chỉ giúp cho Hạ Hàn Không thi triển được chiêu thức phóng thích lông vũ như Hạ Tử Dật, mà còn có thể thực hiện được vô số lần. Tuy nhiên, không biết có phải là nhờ vào bản thân Hạ Hàn Không sinh ra là người mang dòng máu lai tạp trong người hay không, nhưng dưới sự bảo hộ của Phương Vũ giáp, chuyển động của hắn sẽ trở nên nhẹ nhàng, uyển chuyển hệt như múa, đúng như cái tên gọi của Phương Vũ. Thậm chí, tốc độ của Hạ Hàn Không cũng được Phương Vũ giáp làm cho tăng lên gấp bội, vô cùng kinh khủng.
Cho nên, loạt lông vũ phóng tích từ trên cao xuống của Hạ Tử Dật đã khiến bị Hạ Hàn không né rất điêu luyện, thậm chí là hắn còn không phải di chuyển chân lấy một lần.
“Gã… né được mà không di chuyển sao?!” Một vị nào đó ngồi trên khán đài, trầm trồ.
Mọi người đều phải nín thở để nhìn Hạ Hàn Không thi đấu. Trước đó, bọn họ đã nhiều lần chứng kiến sức mạnh của các đồ đệ nhà Diệp phủ tướng lâm trận như thế nào, khủng khiếp ra sao, tàn nhẫn một cách khá cực đoan. Ví dụ điển hình như trận đấu vừa nãy với người Minh giới, Chu Minh đã không hề thương tiếc mà tháo luôn khai cái khớp xương bả vai của tên đó ra, khiến gã kêu gào lên đầy khẩn thiết và đau đớn.
Hạ Tử Dật chỉ cho rằng Hạ Hàn Không ăn may, liền liên tục phóng tiếp những lông vũ khác về phía Hạ Hàn Không. Nhưng dường như, Hạ Hàn Không không chỉ né đòn mà còn có phản đòn nữa. Điển hình chính là tất cả lông vũ mà Hạ Tử Dật phóng thích về phía Hạ Hàn Không đều bị hắn đánh bật ngược lại, quây thành một vòng tròn rất hoàn chỉnh xung quanh sàn đấu, nơi mà Hạ Hàn Không đang đứng.
“Thủ pháp nhanh thật.” Dương Tiễn gật gù.
“Đúng là khó lường.” Chu Sa cũng phải trầm trồ, sắc mặt nghiêm trọng hơn.
Chu Sa hiện tại được xem như một vị tiểu tiên đồng đi bên cạnh Diệp Lạc Hy, ở lại đây thay nàng theo dõi trận đấu. Đương nhiên, bởi vì gương mặt đặc biệt của Chu Sa đã khiến cho nàng phải đeo thêm một chiếc mặt nạ giúp cản trở nhận thức của mọi người xung quanh dành cho nàng ta. Hiện tại thì Chu Sa và Dương Tiễn đang ngồi lại cùng nhau đàm đạo về trận đấu của những đồ đệ mà Diệp Lạc Hy nuôi dưỡng.
“Chàng ấy đúng là không bao giờ hết cho chúng ta bất ngờ.” Chu Sa xoa cằm nhìn chuyển động của Hạ Hàn Không.
“Tôi còn nhớ rõ, năm đó khi ngài ấy vẫn còn là một bậc linh vương, và ngài đã lập nên đế chế của mình với đoàn quân binh đáng sợ, có thể đánh bại được cả một tà thần cấp thấp vào thời điểm đó.” Dương Tiễn gật gù.
“Thật sao? Chỉ với quân đội đó của chàng ấy thôi sao?” Chu Sa kinh ngạc.
“Không. Quân đội A Tu La và Ma Ngư đã là một huyền thoại được lưu danh sử sách ở Huyền Lạc đại lục rồi. Nhưng cái ta đang nói, đó là một quân đội chỉ toàn là con người với những người mạnh nhất ở đó chủ yếu là dùng vong linh hệ.”
“Ta bị giam cầm đã quá lâu, có nhiều chuyện ta không rõ. Nhưng mà chàng ấy đã làm được như vậy sao?”Chu Sa kinh ngạc đến mở lớn đôi mắt nhìn Dương Tiễn. Thật khó tin là Diệp Lạc Hy đã từng là một kẻ ngông cuồng tự tại.
“Ngươi không biết cũng đúng thôi. Bởi vì lúc đó là trận đánh lớn đầu tiên đã làm nên tên tuổi của vị Ưng Đạt Dạ Xoa kia mà.” Dương Tiễn khẽ cười, rồi tự hào mà nói rằng: “Ưng Đạt Dạ Xoa ở nhân giới có tổng cộng tám mươi mốt chiến tích lẫy lừng. Trận đánh khởi đầu, cái để làm nên tiếng tăm vang dội của người, chính là dẫn đầu mười hai vong linh căn cơ, đánh bại một bán tà thần.” Bán tà thần có năng lực tương đương với một linh thần sắp đột phá lên đại linh thần. Mà Diệp Lạc Hy lúc đó cũng chỉ mới là linh vương, thực lực của bọn họ chênh lệch nhau quá mức khủng khiếp. Vậy mà Diệp Lạc Hy vẫn có thể làm được.
“Lúc lên Cửu Trùng Thiên, người đã tẩy trần và từ bỏ cái danh xưng Ưng Đạt Dạ Xoa đã làm mưa làm gió ở nhân giới, chỉ vì Đế Quân không thích nàng quá nổi bật.” Dương Tiễn đỡ trán. Cũng phải thôi, khi đó chúa công nhà hắn chỉ tôn thờ vị sư phụ này như thánh, lão ta nói cái gì cũng nghe, thậm chí còn không tiếc mình vì lão già đó mà liều mạng luyện đan cấm, đến mức tổn hại nguyên thần mà phải lịch kiếp xuống phàm để trị thương kia mà.
Chu Sa vừa nghe nhắc đến Đế Quân, liền nhíu mày không vui. Nàng nói: “Sao chàng ấy lại bái Đế Quân kia làm thầy chứ? Kẻ đó cướp công của tên đáng ghét kia mà.”
“Hả?”
“Không có gì. Chuyện đời trước thôi. Ngươi đừng để tâm. Đợi Hoa Hoa giải quyết xong chuyện rồi chúng ta sẽ nói chuyện tiếp.” Chu Sa lẩn tránh câu hỏi của Dương Tiễn, tiếp tục chăm chăm về phía sàn đấu.
Lúc này, dường như Hạ Tử Dật đã biến thành con Ưng trọc khi trên người y có bao nhiêu lông vũ, đều bị y phóng tích hết về phía Hạ Hàn Không. Mà Hạ Hàn Không, từ đầu chí cuối cũng chỉ có né và thủ chứ không hề có công.
“Hết lông chưa?” Hạ Hàn Không nhìn Hạ Tử Dật chật vật dưới đất, ánh mắt hắn ánh lên sự khinh thường đến đáng thương dành cho Hạ Tử Dật. Chậc chậc! Con chim nhỏ đáng thương.
Hạ Tử Dật bị Hạ Hàn Không khinh bỉ như vậy, y tức lắm. Y liền nghiến răng, sau đó từ trên trời định sẽ giáng xuống một thế võ hạ gót chân. Thế võ nãy đối với người bình thường không có gì được xem là quá nhiều lực, cũng không được tính là một đòn có tính sát thương cao. Nhưng Hạ Tử Dật xuất thân từ Ưng tộc, hơn nữa còn là một cái Ưng tộc đã thức tỉnh được sức mạnh của bản năng, cộng thêm kim căn trời ban có sẵn trong người, một cú thế võ hạ gót này của Hạ Tử Dật có thể đánh sâu xuống ba mươi trượng, phá hủy cả võ đài vững chãi này của Thiên giới. Đây còn có thể được xem như chiêu thức mô tả sức mạnh của chiếc mỏ ưng khi giáng thẳng xuống, ghè vỡ đầu kẻ thù.
“Phá!”
Một tiếng hô của y, khiến cho mọi thứ xung quanh sáng lóa, chói lòa. Có thể thấy uy lực của chiêu thức này còn có tác dụng trong vùng diện rộng, sát thương vô cùng cao. Cả sàn đấu rộng rãi chỉ trong chớp mắt trở nên vỡ nát, đất đá rơi xuống lộp bộp.
Cũng may, xung quanh sàn đấu lớn này được thiết lập một kết giới để bảo vệ tất cả mọi người, nếu không, khói bụi mịt mờ của chiêu thức này gây ra cũng đủ làm phá hỏng mĩ vị của mọi người xunh quanh.
Sau chiêu thức đó, ai cũng cho rằng Hạ Hàn Không sẽ không thể chịu đựng được, hoặc cũng có thể, dù đỡ được thì cũng bị xây xát, bị thương hoặc chút ít thì cũng hao tổn nội lực, thổ huyết. Bởi vì sàn đấu cứng như Bàn Thạch có diện tích lên đến ba mươi trượng này đã bị Hạ Tử Dật dùng một chiêu phá vỡ.
Đến cả Hạ Tử Dật cũng phải đắc ý, nở nụ cười đầy đắc thắng vì bản thân đã có thể hạ được một tên khó chơi nhất trong mười hai tên đồ đệ thần thánh của ả chiến thần đó. Y vui vẻ thở phào. Cuối cùng trận đấu cũng kết thúc.
Nhưng…
“Này, ngươi có đánh không thế? Đánh như vậy mà cũng gọi là đánh sao?” Hạ Hàn Không lên tiếng.
Mọi người kinh ngạc nhìn xung quanh, sàn đấu. Lấp ló trong đám bụi mịt mờ, Hạ Hàn Không vẫn đứng vững trên một góc trụ đài, tay hiên ngang cầm thanh kiếm. Đáng nói ở đây chính là, cả người hắn không hề lấm láp bụi đất như người ta vẫn nghĩ, thậm chí còn chẳng có một vết thương.
“Ngươi…. Làm thế nào mà ngươi có thể sống sót qua chiêu này của ta?!” Hạ Tử Dật kinh ngạc trợ mắt, không nhịn được liền đưa tay chỉ thẳng mặt hắn, hỏi vặn.
“À, quên nói với ngươi. Sư phụ của ta có dạy cho ta cách để né đi được hết mấy thứ này mà không cần đến kết giới ấy mà.” Hắn mỉm cười. Kiếm trong tay ánh lên tia sáng bạc, đồng thời cũng lóe lên một cái, Hạ Hàn Không trong chớp mắt đã xuất hiện ở đằng sau Hạ Tử Dật, lưỡi kiếm kề sát cổ hắn, rỉ ra cả máu tươi.
“Ngươi… Ngươi có kỹ năng của không căn?” Hạ Tử Dật kinh ngạc cùng sợ hãi, lắp bắp hỏi Hạ Hàn Không.
Hạ Hàn Không nở nụ cười nhếch mép, thì thầm: “Một kẻ chỉ mới đạt đến cảnh giới linh đế, mà muốn đấu với một linh thần cấp 9 sao? Ngươi cũng tự tin hơi quá rồi đó.”
Hạ Tử Dật bị sát khí của Hạ Hàn Không dọa cho sợ hãi, đến nhuệ khí hùng hổ ban đầu cũng mất sạch. Mặt y cắt không còn một hột máu, run lẩy bẩy quỳ xuống, lẩm bẩm: “Ta... Ta mà thua ngươi sao?”
Hạ Hàn Không đưa tay vuốt ve đôi cánh đã rụi lông đằng sau lưng Hạ Tử Dật, nở một nụ cười đầy đắc thắng, nói: “Tiểu Ưng nhi, ngươi nên về, chăm chuốt lại bộ lông của ngươi đi. Nó, đã rụng hết rồi.”
Đúng lúc này đột nhiên, Hạ Tử Dật nghiến răng, y nhào lên, ánh mắt đỏ lựng như máu tươi, miệng lẩm bẩm những câu từ ma quỷ. Đột nhiên, các cổ chú hoa văn đỏ đen chạy dọc chạy ngang cả người Hạ Tử Dật, khiến Hạ Hàn Không phải kinh ngạc nhảy lùi lại đến ba trượng.
Tên điên này, vậy mà ở trước đại điện khởi động ma pháp của ác ma hệ, bộ muốn thiên đình đuổi cổ hắn sao?