Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 336: Chương 336: Hậu truyện Đông quốc ký sự (2)




Hỏi, điều mà thượng thần Diệp Lạc Hy sợ nhất trên đời này là gì?

Đáp, chính là khi nàng vô tình không để ý, lại để cho phu quân của mình ăn giấm chua.

Trên thực tế, Tứ Đại Hung Thú là những kẻ có máu chiếm hữu vô cùng cao, cao đến mức chọc thủng Cửu Trùng Thiên. Chuyện bốn tên có máu chiếm hữu vô cùng cao này cùng yêu một người, có thể chung sống hòa thuận, không tàn sát lẫn nhau đã sớm là một chuyện vô cùng đáng sợ rồi. Càng huống hồ, lão bà của bọn hắn lại có một mị lực thu hút người khác vô cùng tài giỏi, khiến bọn hắn đều lo đông sợ tây là lão bà nhà mình sẽ bị người ta cuỗm mất.

Mà lý do để có nỗi sợ khiến bọn hắn chiếm hữu cao quá chừng, ghen tuông một cách vô cớ này đó là do đời trước, bọn hắn đã cùng nàng đi qua quá nhiều chuyện, nhiều đến mức bọn hắn biết rõ, dù cho bọn hắn có hối hận cũng không thể quay đầu. Nhận sai nàng, sai liên tiếp bảy kiếp. Cuối cùng lại nhìn nàng chết thảm một cách tuyệt vọng mà không thể cứu được nàng. Sống lại một đời, kẻ thù đời trước đời sau của nàng gộp lại nhiều không đếm hết. Bọn hắn thường xuyên lo sợ có kẻ hại nàng mà nàng không hề hay biết.

Thành ra, Tứ Đại Hung Thú đại danh đỉnh đỉnh của thiên hạ lại có một nỗi sợ hãi đến ám ảnh trong lòng, chính là người bọn hắn yêu nhất trên đời này bị thương, bị kẻ khác đánh chủ ý, bị kẻ khác để mắt đến. Đó không chỉ là sự ghen tuông, chiếm hữu mà còn là một nỗi sợ vô hình ăn sâu vào cốt tủy bọn hắn. Có những đêm ngủ cùng nàng, bọn hắn sợ hãi lại nhìn thấy cảnh tượng nàng trọng thương, hoặc là lại đứng trên Tru Tiên Đài trong bộ y phục trắng đẫm máu tươi. Bởi vì lo sợ những vết thương trong quá khứ một lần nữa lặp lại, nàng lại rời xa bọn hắn. Bọn hắn sợ, sợ chính bản thân sẽ phát điên mà không dám sống nữa.

Cho nên, loại chuyện nàng không muốn có hài tử, bọn hắn không chỉ không biết mà còn cam tâm tình nguyện sống cùng nàng một đời không có hậu duệ. Sinh con bắt buộc người làm nương phải bước qua quỷ môn quan một lần. Dù cho nàng là thượng thần đi chăng nữa, từ thuở Sơ Nguyên đến nay, đâu phải không có thần nữ đã chết vì sinh con đâu?

Dù cho bình thường nàng bình thường dùng thuốc tránh thai, nhưng bọn hắn cũng tự ý thức được mà sử dụng biện pháp an toàn của tương lai, khi mà thế giới này bắt đầu phát triển một cách đột phá. Thà rằng bọn hắn sống cả đời không cần hài tử, cũng không muốn nàng bước qua quỷ môn quan. Cứ cho rằng nàng ích kỷ, sợ bản thân không có hài tử, hoặc là bọn hắn tham lam muốn độc chiếm nàng làm người của mình mãi cũng được. Điều đó thì có đáng là gì?

Tuy nhiên, điều khiến Tứ Đại Hung Thú đau đầu nhất không phải là vấn đề hậu duệ của bọn họ sau này, mà là vấn đề lão bà bọn hắn có mị lực quá mức là cao, thành ra không biết là trong vô thức, nàng đã kéo đến cho bọn hắn biết bao nhiêu là tình địch, nam nữ, già trẻ, lớn bé, đa chủng tộc đều có một cách đầy đủ, không thiếu loại nào cả.

Vấn đề nàng muốn xuất sơn một tháng, tự do bay nhảy ở Quang Minh Thành cũng đã được bọn hắn cân nhắc, đấu tranh tâm lý vô cùng nhiều rồi mới đồng ý cho nàng đi. Ban đầu còn tưởng là mọi chuyện vô cùng bình thường, nàng sẽ có một tháng nghỉ ngơi thoải mái. Nhưng một tháng qua lại xảy ra biết bao nhiêu vấn đề rắc rối liên tục, khiến nàng nghỉ ngơi cũng chẳng được nhiều, thậm chí còn vì tiểu xú tử Lam Hạo kia mà vất vả một phen, khiến bọn hắn đau lòng muốn chết. Nếu để nàng tự do làm theo ý mình rồi lại trọng thương, chi bằng hãy để bọn hắn giam giữ nàng bên mình, cung phụng nàng như kỳ trân dị bảo còn tốt hơn nhiều.

Một tháng nàng ở Quang Minh Thành, chẳng có ngày nào yên bình, chẳng có ngày nào không có xảy ra chuyện. Mà câu chuyện Đới Quân Ninh trước đó một mực theo đuổi Cốt Tử, bọn hắn đã phải bấm bụng dặn mình rằng, người Đới Quân Ninh yêu thích kia là một nam tử, là một kẻ không tên chỉ có họ xa lạ, là một kẻ còn chưa từng lộ ra dung mạo mình trước đám đông. Người mà Đới Quân Ninh và Chung Hương kia ái mộ, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không phải là Lạc Hy thượng thần, càng không phải Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh.

Hơn nữa, Lạc Hy nhà bọn hắn là một cái thẳng nữ, bình thường đối với loại chuyện cùng nữ nhân khác ôm ấp gì đó, bọn hắn đều có thể mắt nhắm mắt mở làm ngơ. Ấy vậy mà tên tiểu tử họ Đông Phương kia lại không sợ cái chết kề cổ, ngang nhiên giữa chốn bàn dân thiên hạ hướng lão bà nhà bọn hắn bày tỏ, có tức chết hay không?

Có! Đương nhiên là có! Phi thường có! Có rất rất rất là nhiều!

Diệp Lạc Hy ngớ người nhìn Đông Phương Viêm bay xa khỏi mình cả trăm trượng như vậy, dù cho có đồ bảo hộ cũng khó mà giữ được tính mạng, lại nhìn đến chúng nhân Chung phủ vẫn còn mắt tròn mắt dẹt nhìn mấy chục bức tường bị Đông Phương Viêm “bay” rồi làm cho thủng lỗ liên tiếp. Sau đó, ánh mắt của chúng nhân Chung phủ đều từ từ, chậm rãi nhìn về phía vị Cốt tiên sinh cao cao tại thượng nào đó, bây giờ trông hắn nhỏ nhắn biết bao, lọt thỏm trong lòng của bốn nam tử khác còn tài mạo, xuất chúng hơn.

A Viên chỉ có thể thở dài. Hài tử bốn tuổi mới gỡ tay của hai người của Chung Hương và Đới Quân Ninh ra khỏi miệng mình, nói: “Ta đã cảnh cáo trước rồi kia mà. Biểu tỷ ca ta là người đã thành gia lập thất. Mấy biểu tỷ phu nhà ta còn có tính ghen tuông và chiếm hữu vô cùng cao. Lúc nãy thái tử điện hạ bị đánh xa như vậy là nhẹ lắm rồi.”1

“Biểu tỷ?” Chung Hương ngờ ngợ ra.

“Biểu tỷ phu?” Đới Quân Ninh còn tưởng tai của bản thân có vấn đề.

“Nương tử a, chơi vui không?” Thao Thiết hắn khẽ nâng cằm nàng lên, mỉm cười hỏi.

Diệp Lạc Hy đổ mồ hôi lạnh. Chẳng hiểu sao nàng lại sinh ra cảm giác như đang bị phu quân bắt gian tại trận vậy. Thật đáng sợ a. Cho nên, nàng mới nói: “Ách, ta chơi nào có vui chứ? Phu quân, chúng ta về nhà đi, nha. Về nhà ấy.”

“Mắt nàng liếc về phía bên trái.” Cùng Kỳ mỉm cười, hắn nói: “Mỗi lần nàng muốn chạy tội với chúng ta, việc đầu tiên nàng làm chính là gọi chúng ta là phu quân, sau đó rồi kiếm cớ chuồn lẹ. Phu nhân à, lần này nàng trốn không được đâu.”

Diệp Lạc Hy nuốt nước bọt, sống lưng lạnh toát, cảm thấy như bản thân sắp không xong rồi, liền định phi thân lên để chạy thì hai bên eo, trái phải đều bị Hỗn Độn và Đào Ngột tóm lấy. Đào Ngột nói: “Phu nhân, hình như nàng thất hứa với bọn ta rồi nha.”

“Ách? Ta thất hứa khi nào?”

“Nàng còn chối sao? Tiểu tử vừa nãy còn không phải là muốn tỏ tình với nàng sao?” Hỗn Độn nghiêm mặt.

Lại đổ giấm lung tung rồi. Nàng mới nói: “Cho dù hắn có tỏ tình thật đi chăng nữa, ta cũng chẳng động lòng đâu.” Lại đưa tay véo mạnh mỗi tên một cái cho tỉnh, tiếp lời: “Ta có đến bốn phu quân tối ngày ghen bóng ghen gió, thậm chí với chính mình còn ghen đến mức hành ta muốn chết. Ta đâu rảnh tự rước thêm phiền phức cho mình lam gì? Hơn nữa…” Nụ cười trêm mặt nàng bỗng dưng rạng rỡ một cách xinh đẹp, nàng nói: “Bốn vị phu quân của ta, vị nào cũng là người tốt với ta nhất trên đời, chăm sóc ta còn nhiều hơn phụ mẫu thân sinh của ta, ở bên ta lâu hơn nghĩa mẫu ta. Ta làm sao có thể để mắt tới những ong bướm lả lướt bên ngoài chứ?”

“Thật không?” Đào Ngột – người đang bám lấy eo nàng bên trái, ngẩng đầu lên nhìn nàng, dò hỏi mà lòng đầy nghi ngờ một cách bất an.

“Còn không thật sao? Nếu như không thật, nếu như không phải ta sợ bị nhiều người phản đối, nhất là mấy vị lão gia nhà ta hết trừng lại liếc mấy người, ta cũng không cần phải trốn đi.” Nàng ngẩng cao đầu, vô cùng tự hào với bản thân mình vì đã chọn đúng người a.

Đột nhiên, cánh tay hữu lực của Cùng Kỳ ôm ngang eo nàng, vác lên vai như tải gạo. Nhanh đến cái mức nàng còn chẳng kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, đến khi nhìn lại thì bản thân đã nằm ngon lành trên cái vờ vai rộng của Cùng Kỳ rồi.

“Ách! Đại ca, buông ta ra được không? Ta mới không có chạy đâu nha.” Nàng muốn gỡ cái tay hắn khỏi eo mình, nhưng sức nàng thì không thể bì được với bọn hắn, chỉ đành chịu chết để hắn mang nàng đi đâu thì đi.

Mà lúc bọn họ rời đi, Thao Thiết còn không quên xách theo tiểu hầu tử trong tay Chung Hương, còn Đào Ngột ném lại vào tay của Chung Nhược Đông một lọ dược, nói: “Đi cứu người đi. Để hắn chết, nương tử của ta đau lòng.”

Không gian xung quanh như chết lặng.

Đến khi bốn vị thần tiên tiêu soái nọ, ôm theo một người, xách theo một hài tử đã đi mất hút rồi, chúng nhân có mặt lúc này ở Chung phủ mới thực sự hoàn hồn.

Việc quan trọng trước mắt bọn họ chính là đi kiểm tra xem Đông Phương Viêm còn thở hay không mới quan trọng.

Cả nhóm cùng chạy thật nhanh về phía Đông Phương Viêm thì thấy cả người hắn lún sâu vào bức tường cuối cùng, cách bức tường đầu tiên khoảng ba mươi trượng, cả người hắn nát bét, dính sâu vào trong bức tường.

Cũng may thực lực của Đông Phương Viêm là một Linh Vương cấp tám, lại được bảo khí bảo vệ chính mình, cho nên đòn vừa rồi còn đủ cho hắn có chút hơi thở để có thể chờ mọi người tới cứu kịp.

Không suy nghĩ nhiều, Chung Trương Sinh lấy lọ thuốc trên tay Chung Nhược Đông, ngay lập tức cho hắn uống hết cả lọ. Ngay lập tức, kim quang sáng lấp lánh bao trọn cả người hắn. Đông Phương Viêm dần tỉnh, cảm thấy sợ hãi đến sởn tóc gáy, không thể hiểu nổi là do đâu mà bản thân vẫn còn có thể sống sót qua một đòn vừa rồi.

“Mấy vị đại thần đó thực lực không thể so sánh. Bọn hắn xuất hiện đúng thật là vô cùng vô cùng phô trương đi.”Chung Nhược Đông cảm thán.

“Cũng may là chúng ta đã từ bỏ thôi không thích nàng. Bằng không, người lãnh đòn của thái tử vừa rồi chính là chúng ta.” Đới Quân Ninh vẫn còn cảm thấy run sợ trước sát khí đằng đằng của bốn người nọ, nuốt nước bọt.

“Hầu tử nói phu quân nàng ghen tuông vô cùng đáng sợ, hóa ra không phải là nói chơi.” Chung Hương cũng gật gù theo.

“Nhưng có ai bấy giờ mới nhận ra, nàng là nữ nhi hay không?” Đông Phương Diễm mới lên tiếng nhìn mọi người, hỏi.

“Nữ nhi thì sao nào?” Chung Nhược Đông vỗ vai Chiến Vương gia nhà mình, nói: “Đừng vì nàng là nữ nhi mà xem thường. Thực lực của nàng vốn dĩ vô cùng đáng sợ, ta và thái tử đã từng được diện kiến qua một lần. Một khi nàng mở ra đại khí lực của mình, dù là linh tôn cường giả cũng khó mà đỡ nổi. Thái tử nhà ta còn sống, hẳn là mấy người bọn hắn cũng là vì nàng mà nương tay hết mức rồi.”

Đông Phương Diễm còn không tin, phải quay sang hỏi Đông Phương Viêm: “Ca, lời thống lĩnh nói có thật không? Vị đó….”

Đông Phương Viêm cười khổ, hắn nói: “Vốn dĩ, ban đầu ta và Chung Nhược Đông, hay là đệ và Chung Thái Phó đều giống nhau. Chúng ta đều thần tượng một người, tôn thờ như một bậc thánh nhân mặc dù còn chẳng biết người đó có tồn tại hay không.”

Ánh mắt hắn nhìn xa xăm, mặc kệ cho cơn đau nhói vẫn còn lan tỏa khắp cả người, lời hắn nói đầy tiếc nuối cùng đau thương rằng: “Nhưng khi gặp rồi, lại hóa ra, người không hề cao sang như những thần tiên mà trong sử sách ghi lại. Ưng Đạt Dạ Xoa vậy mà lại là một người không thể bình thường hơn bất cứ ai. Nếu như có gặp người trong đám đông, lại cũng chẳng thể phân biệt được ai với ai nữa.”

“Thái tử, nhưng ngươi nói những lời này để làm gì?” Chung Hương khó hiểu.

Chung Nhược Đông biết Đông Phương Viêm đã động lòng với người hắn không nên động lòng, lại còn là người hắn sẽ không bao giờ có thể với tay tới, dù chỉ là một cái bóng của người đó. Liền nói luôn ý mà Đông Phương Viêm đã nói nãy gì: “Cốt tiên sinh, người đã chỉ dạy cho chúng ta suốt thời gian qua, cũng cho chúng ta biết được thế nào là sự đáng sợ của một cuộc chiến thực sự mà tổ tiên của Tứ đại gia tộc Đông quốc từng chinh chiến, và cũng là một trong những người đặt nền móng cho sự sáng lập của Đông quốc.”

“Cốt tiên sinh, chính là Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh mà chúng ta đã luôn tôn thờ.”

Mọi người xung quanh kinh ngạc đến mức không thể nói nổi thành lời. Chỉ là, Chung Trương Sinh dựa vào sự việc xảy ra suốt quãng thời gian mà Cốt tiên sinh ở Quang Minh thành mấy ngày qua cũng âm thầm tò mò về thân phận của nàng. Lại không ngờ, nàng vậy mà chính là vị Đại Thánh đó.

“Hương nhi.” Chung Nhược Đông vỗ vai muội muội mình: “Nếu như không phải năm xưa cụ tổ Chung Tử Phàm được Đại Thánh hứa sẽ ra mặt giúp người một lần, sợ rằng muội cũng đã bị độc của chính mình độc chết rồi. Đời này cũng xem như xong. Kinh nghiệm này chúng ta có thể lưu truyền cho con cháu đời sau Chung gia cách bảo toàn mạng sống rất tốt. Nếu muội rảnh, đến từ đường nhà chúng ta quen dọn, thêm dầu, cầu nguyện cho cụ tổ đã ban phúc trạch này cho con cháu đời sau a.”

Hóa ra là như vậy, cho nên vị Dạ Xoa ấy vì giữ lời hứa với bằng hữu trên chiến trường với mình mà suốt hàng ngàn năm qua, người chưa từng quên lời hứa. Khoảnh khắc Chung gia thật sự gặp chuyện, liền ra mặt giúp đỡ, tiện thể dạy dỗ một đám hậu bối đời sau cũng những vị anh hùng trong lịch sử thành lập Đông quốc a.

Sau khi biết được Cốt Tử chính là vị đại thánh trong truyền thuyết đó, mỗi người có một suy nghĩ khác nhau.

“Ân, may mà ta đã sớm từ bỏ nàng.” Chung Hương xoa xoa hai bờ vai lạnh buốt của mình.

“Hức! May mà bốn đại cường giả kia không biết ta từng đắc tội nàng.” Chung Trương Sinh cũng tái cả mặt.

“Ha, may mà bốn đại cường giả kia không biết ta từng đòi nàng làm phò mã Xuyên quốc.” Đới Quân Ninh bó gối.

“Cũng may là ta chưa có chỗ nào đắc tội nàng.” Đông Phương Diễm cũng vuốt ngực.

Chẳng qua, chuyện Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh trong truyền thuyết vậy mà lại là một cái nữ nhân. Sử sách ghi lại, dù cho nàng thường xuyên đeo mặt nạ quỷ che đi dung mạo, chưa từng có ai nhìn thấy dung nhan thật của nàng, nhưng nữ nhi tình nguyện gả cho nàng thì nhiều đến vô đối, thậm chí là nữ nhi trên toàn một đại lục muốn gả cho hắn cũng có. Ấy vậy, vị Đại Thánh ấy lại là một nữ nhi a.

Ân, nếu như người ta biết được sự thật này, chắc hẳn sẽ đau lòng lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.