“Các người định làm gì?” Diệp Lạc Hy cả giận: “Tránh ra cho ta!”
“Hy nhi, mau dừng lại, ở đây thôi!” Ngọc Thanh Nguyên nhíu mày nhìn nàng.
“Mau tránh ra!” Diệp Lạc Hy nghiến răng: “Các người nỡ lòng nào nhìn nàng luyện hóa bản thân đến hồn phi phách tán để vá trời sao?”
“Lạc Hy! Không được vô lễ!” Linh Bảo thiên tôn nhíu mày nhìn nàng, mắng: “Ngươi có biết, Nữ Oa đang thực hiện nhiệm vụ của mình hay không?”
“Nhiệm vụ gì chứ? Đây chính là giết người đấy!”
Thái Thượng Lão Quân giận dữ, nhưng có phần ôn tồn hơn: “Ngươi có biết, Nữ Oa vì sao lại cam tâm tình nguyện luyện hóa bản thân mình vá trời hay không?”
Diệp Lạc Hy ngẩn người. Cam tâm tình nguyện ư? Cam tâm tình nguyện? Nghe nực cười thật đấy! Đó chẳng phải là đang bị ép buộc hay sao?
“Lạc Hy, vì ngươi là đời sau của đời sau chúng ta, cho nên vĩnh viễn không biết được cái gọi là “Tam Thiên Lệnh.”” Ngọc Thanh Nguyên nói: “”Tam Thiên Lệnh” chính là mười vị thần quân đã chứng kiến Tam Đại Thượng cổ lập nên Tam Thiên, đều phải rằng, dù cho có hồn phi phách tán cũng phải bảo vệ Tam Thiên trường tồn vĩnh hằng. Nữ Oa chính là như vậy, ngươi không biết cũng phải.”
Diệp Lạc Hy càng nghe càng sững sờ. Đoạn, nàng đột nhiên hướng ánh mắt nhìn về phía Lâm Túc và Diệp Đình Tu ở đằng xa kia. Nàng chỉ tay về phía hai người họ, hỏi rằng: “Không lẽ họ cũng thế hay sao?”
Ngọc Thanh Nguyên nhìn theo cái chỉ tay của Diệp Lạc Hy, nhìn thấy Lâm Túc và Diệp Đình Tu đang đứng ở cạnh nhau, trông như họ vừa cùng nhau đoàn tụ vậy. Ông thở dài, dường như đã biết được, Diệp Lạc Hy đã biết được rất nhiều chuyện rồi, liền nói: “Lâm Túc là như vậy, mà cả Tà Thần, cũng đã từng như vậy.”
Nàng hiểu rồi. Lộ ta nụ cười cay đắng và chua chát. Nàng đã hiểu ra rồi. Thì ra đó chính là lý do vì sao, năm đó gia gia nàng lại dốc hết tâm tư để phá hủy Tam Thiên, chính là như vậy. Tam Thiên, “Tam Thiên Lệnh”, tất cả đều là trọng trách, gánh nặng đè lên đôi vai của con người, khiến họ phải gánh những tránh nhiệm vô bổ mà đời trước để lại. Hóa ra, Diệp Đình Tu nói rằng bản thân ông yêu cầu nàng hãy giúp ông cắt đi những xiềng xích của Lâm Túc, hóa ra lão ấy yêu cầu nàng hãy đổi cho lão Lâm Túc, dù là luân hồi chuyển kiếp cũng hãy đem một Lâm Túc tự do trả lại cho lão, hóa ra đều là vì “Tam Thiên Lệnh” trói buộc.
Nàng chợt hiểu. Hóa ra a nương nàng vì sao lại cùng phụ thân rời bỏ, lại bị gán ghép thành tội danh phản đồ. Hóa ra không phải vì cha nàng là Ma Thần Thạch, mà bởi vì “
Tam Thiên Lệnh” trói buộc người. Hóa ra phụ thân cùng mẫu thân đều hóa thành Ma Thần Kiếm là bởi vì bảo vệ mẫu thân khỏi “Tam Thiên Lệnh”. Hóa ra bản thân nàng cũng chỉ là nạn nhân trong những trò chơi xoay vần của cái thứ gọi là phân chia đẳng cấp giữa thần, người, yêu, ma và các chủng tộc khác mà thôi. Hóa ra cớ sự đều là như vậy. Vậy mà Diệp Lạc Hy lại chẳng mảy may biết gì cả. Cố gắng biết bao nhiêu, tính toán biết bao nhiêu, đều thua cuộc trước một phép lệnh của trời đất. Nực cười, thật nực cười.
“Mở đường cho thiếp.” Nàng lẩm bẩm.
Tứ Đại Hung Thú cũng đồng loạt xuất hiện từ đằng sau nàng, giúp nàng cản đường bốn người trước mặt.
“Lạc Hy!” Ngọc Thanh Nguyên cản đòn đánh của Hỗn Độn, ông nghiến răng: “Dù cho ngươi có vùng vẫy thế nào, Tam Thiên Lệnh là lệnh trói buộc bọn họ từ thể xác đến tâm hồn. Ngươi, không thể cứu được họ đâu!”
Diệp Lạc Hy nghiến răng, nàng vẫn mặc kệ những lời nói đó của Tam Thanh thánh nhân mà bay về phía Nữ Oa, Khang Tư.
“Tỷ! Mau dừng tay lại!” Diệp Lạc Hy vội lao về phía hai người họ, nhưng giữa đường lại bị chính kết giới của Nữ Oa giam cầm, nàng lại lần nữa bị chính Nữ Oa đẩy ra xa. Nàng nhìn Nữ Oa, đôi mắt mở lớn đầy kinh hoảng và sợ hãi, cầu một lời giải thích rõ ràng.
Nhưng cuối cùng lại chỉ thấy cái lắc đầu của Nữ Oa.
Diệp Lạc Hy im lặng cúi đầu, đôi bàn tay chạm đến kết giới trước mặt, nhưng không thể nào làm gì được chúng. Kết giới vĩnh hằng. Thứ này trừ phi được chính người thi triển giải trừ, bằng không nhất định sẽ không có cách để phá hủy chúng.
Diệp Lạc Hy bằng tay không đập mạnh vào kết giới.
Thế nhưng, dù cho có đập đến mức xương tay vỡ nát, đôi bàn tay của nàng nhuốm đỏ máu của bản thân, dù cho nàng đã không còn cảm giác đau đớn xác thịt như cách trái tim nàng đang bị cảnh tượng trước mắt bóp nghẹt lại, Nữ Oa vẫn một mực duy trì kết giới trước mắt, không hề có ý hạ xuống.
Hàng vạn viên thạch từ Nữ Oa và Khang Tư bay lên trên cao, chạm đến những vết nứt vỡ trên bầu trời rộng lớn, hóa thành những mảnh trời xanh, lấp đầy những vết nứt vỡ dọc ngang, ngang dọc trên trời, hóa thành ánh hào quang lấp lánh, vá trời. . ngôn tình hay
Đến cuối cùng, khi bầu trời đã trở lại trong xanh như xưa, cả người Nữ Oa, Khang Tư cùng sáng lên, hai người họ hóa thành hàng vạn con đom đóm trắng, bay về phía Diệp Lạc Hy, vòng quanh lấy nàng. Diệp Lạc Hy khóc đến mệt mỏi, nàng cũng chỉ có thể gục xuống, nhìn những đốm trắng lờ mờ trước mắt đang bao quanh lấy mình, cảm nhận được vòng tay ấm áp và mơ hồ của ai đó. Nữ Oa? Là người sao?
Nữ Oa trong cái bóng mờ ảo đã vòng tay ôm lấy Diệp Lạc Hy, ôn tồn nói: “Sau khi trận chiến kết thúc, hãy đến tìm gia gia con. Tất cả đều là di nương nguyện ý, con đừng vì thế mà cảm thấy tội lỗi hay đau lòng.”
Một tiếng di nương này, càng làm Diệp Lạc Hy thêm tuyệt vọng. Nước mắt nàng lại lần nữa chảy khỏi khóe mắt, cay xót mà hỏi rằng: “Người biết từ khi nào?”
Nữ Oa không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười. Nàng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên mi mắt của Diệp Lạc Hy, khẽ nói: “Từ khi Ma Thần kiếm lựa chọn con, ta đã sớm nhận ra rồi. Hy nhi ngoan, đừng khóc. Di nương và bá phụ của con sẽ sớm ngày tìm về với con thôi. Đến lúc đó, chúng ta muốn thấy con thành công trên bước đường mình đã chọn.”
Hơi ấm ấy rất ấm áp, nhưng lại càng khiến Diệp Lạc Hy thêm tuyệt vọng. Nữ Oa, người nói người muốn nàng chờ người, vậy thì nàng phải chờ đến bao lâu?
Đoạn, ánh sáng ấy bao bọc cả người Diệp Lạc Hy, hóa thành linh khí, chữa lành những vết thương trên người Diệp Lạc Hy.
Cơn gió lạnh từ đâu nhẹ nhàng thổi đến, đổi đi ánh sáng ấm áp đang bao bọc lấy người Diệp Lạc Hy, tan biến, lạnh toát. Trơng cơn gió thấp thoáng, Diệp Lạc Hy thầm nghe thấy được mấy lời thì thào giống như: Hy, con đừng lo. Chúng ta đã được tự do rồi, từ nay về sau, gánh nặng này chúng ta đều không cần mang nữa.
Diệp Lạc Hy tuyệt vọng ôm mặt bật khóc.
Sống qua hai đời người, rốt cuộc tại sao nàng vẫn còn ngây thơ đến như vậy? Tại sao nàng vẫn cố chấp tin rằng, vạn sự đều nằm trong sự tính toán tỉ mỉ của mình? Tại sao nàng lại bỏ mặc, xem như hai kẻ đưa linh hồn về quá khứ như Tiêu Nguyệt Dạ và Độc Cô Tư Dạ đều là những kẻ hiện tại không đáng lo? Tại sao bản thân nàng lại tự tin rằng, chỉ cần đời này nàng mạnh đến cường đại thì có thể bảo vệ những người mà mình yêu thương?
Tại sao?
Tại sao? Rốt cuộc là sai ở đâu?
Nhìn thấy bầu trời trong xanh kia, Diệp Lạc Hy đột nhiên đã hiểu ra rồi.
Hóa ra là như vậy sao? Là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát. Là nàng si tâm vọng tưởng, vọng tưởng bản thân mình đủ bản lĩnh để bảo vệ những người quan trọng nhất với mình. Là nàng đã quá chủ quan, quá ngông cuồng, quá cho rằng bản thân mình có đủ tự tin để đương đầu với mọi sự trước mắt. Là nàng ngay từ đầu đã sai rồi.
Đoạn, nàng cảm thấy trước mắt choáng váng, mệt mỏi đến vô lực. Hóa ra, tất cả đều là nàng đã sai rồi. Hóa ra, tất cả mọi nước cờ, tính toán đến kỹ lưỡng, suy nghĩ trong mọi bước đi, cuối cùng lại thua một lệnh của Tam Thiên. Là nàng vô dụng. Vô dụng rồi! Nàng không thể không nói, bản thân mình thật sự quá ngây thơ, quá không đủ tinh tường để nhận ra được sự tình mà nàng cần biết.
Từ trên độ cao mười vạn trượng, cả người Diệp Lạc Hy không còn linh lực làm điểm tựa, nàng như một con rối không còn sợi dây kéo đỡ, rơi xuống từ trên cao.
Trước mắt mờ đi, là bởi nước mắt hay do chính nàng mệt mỏi? Là do hôm nay bầu trời thật trong xanh, hay do chính nàng vừa mất đi người mình yêu thương rất nhiều?
Chỉ biết, trước khi nàng ngất đi hoàn toàn, nàng đã nhìn thấy bốn cánh tay chìa về phía mình. Thấp thoáng bên tai, nàng nghe tiếng của những người đang thất thanh mà gọi:
“Lạc Hy!”