“Nói đi.” Hắn rót trà trong ấm ra hai chum, sau đó định đặt một chum đến trước mặt nó thì nó đã hỏi hắn một câu: “Sư phụ… ma khí ở đây nặng và nồng quá, người… không sao chứ?”
Động tác đưa trà của Độc Cô Tư Dạ dừng lại giữa không trung. Hắn đập mạnh chung trà xuống bàn, sau đó trở cán quạt gõ lên đầu Diệp Lạc Hy, cú gõ đó có hơi mạnh tay, khiến nàng phải ôm đầu, nhưng một tiếng kêu đau cũng không dám phát ra.
Hắn vừa nhận ra hành động vừa rồi của mình có hơi quá lố. Liền ho khan hai cái, sau đó nghiêm túc trả lời rằng: “Vi sư không có uống nhầm đan, đầu óc không bị kẹt vào cửa, cũng không có bị trúng tà.”
Diệp Lạc Hy và Ma Long không hận mà đồng loạt có cùng một suy nghĩ y chang nhau: Vậy thì chắc chắn là lão ta bị đoạt xá rồi!
“Đế Quân, hình như bây giờ người đi theo ta như vậy, thật sự là không thích hợp lắm….” Nàng ra vẻ lấm lét nhìn lão ta, mỡ ờ nói.
“Chỗ nào không thích hợp? Vi sư hoàn toàn bình thường. Ngươi, tại sao lúc nào gặp ta cũng trốn tránh? Hay là ngươi làm cái gì sai rồi?”Độc Cô Tư Dạ nhíu mày.
Diệp Lạc Hy cười khổ. Dù là trước hay sau, trong mắt Độc Cô Tư Dạ, nàng luôn là người sai. Mọi lỗi lầm dù có phải của nàng hay không, nàng đều là người phải đứng ra nhận lỗi, một sự thiên vị rõ ràng hơn bao giờ hết.
Nàng không ngẩng đầu lên nhìn lão ta, chỉ đưa ngón tay lên liệt kê: “Con đi chơi với Quận chúa, không hề động chạm đến Sư nương. Suốt quãng thời gian qua thì không trốn ra ngoài thành chơi, thì cũng là qua chỗ cung Quận Chúa nói chuyện phiếm, uống trà. Thậm chí Ma Tôn và Thiên quận chúa, con cũng chưa từng gặp. Sư phụ, con có làm gì sai sao?”
Độc Cô Tư Dạ bị hỏi vặn lại như vậy, khiến hắn rất bối rối. Hắn không biết mình đã nói gì sai rồi, hay lại khiến thiện cảm trong lòng Diệp Lạc Hy đối với hắn sẽ không tốt.
Hắn thở ra một hơi, lấy lại chút bình tĩnh, nói: “Sau này đừng gọi ta là Đế Quân nữa, cứ gọi ta là sư phụ. Vi sư cho phép ngươi gọi ta như vậy.”
Diệp Lạc Hy mở lớn hai mắt, sau đó đứng dậy. Nàng rút kiếm ra, chĩa vào cổ Đế Quân, ánh mắt lạnh đi ba phần, nàng nói: “Từ. Mạc. Quân!!!! Hoặc là ngươi hiện nguyên hình cho ta, hoặc là ngươi đừng trách Nhật Luân kiếm của ta không thủ hạ lưu tình chém ngươi một kiếm.”
Độc Cô Tư Dạ trợn cả mắt nhìn Diệp Lạc Hy. Hắn chỉ nói với đồ đệ này một câu như vậy, đã khiến nó kích động rút cả kiếm ra chĩa vào cổ hắn rồi hay sao?
“Tại sao ngươi cho rằng ta là Từ Mạc Quân mà không phải là Đế Quân?”Hắn cũng đành hỏi một câu như vậy, thật ra là muốn dò xét xem ý tứ của nàng như thế nào.
Lúc này, Diệp Lạc Hy sắc mặt trở nên trầm xuống, ánh mắt cũng lóe lên tia hiểm ác, nàng nói bằng một giọng rất trầm, cứ như nàng là một con người khác vậy. Điều đó khiến Độc Cô Tư Dạ ngạc nhiên đến trợn cả mắt, nhưng những gì nàng nói càng khiến hắn khó tin hơn.
“Đế Quân đời nào xưng là “vi sư” để nói chuyện với ta? Đời nào cầm tay ta kéo ta ra khỏi chốn Thanh Lâu như vậy? Còn nữa, chỉ cần ta dám mở miệng ra gọi Đế Quân là “sư phụ”, hắn nhất định sẽ không thương tình thả một đạo thiên lôi đánh ta. Từ Mạc Quân a Từ Mạc Quân, thà rằng ngươi giả làm Ma Long hay là Quận chúa trêu đùa ta, ta sẽ xem như chúng ta là bằng hữu mà bỏ qua cho ngươi. Nhưng xem ra, ngươi thật cũng không không biết chọn người. Ngươi nên nhớ, Đế Quân không bao giờ đi ra ngoài theo dõi ta lâu như vậy, cũng sẽ không bao giờ cho ta được phép nói ra những lời ta muốn nói. Còn nữa, bây giờ chắc chắn Đế Quân đang bận ân ái với sư nương tương lai, ngài ta đâu có rảnh rỗi mà đến tìm ta ở chốn khỉ ho cò gáy này?”
Đế Quân thẫn thờ nhìn Diệp Lạc Hy, lại nhìn trong ánh mắt lạnh như băng chưa từng có của Diệp Lạc Hy, hắn mới phát hiện ra, đồ đệ của hắn còn có một gương mặt lạnh đến mức đáng sợ như vậy.
Diệp Lạc Hy biết rõ đây là Đế Quân chứ. Bởi vì tiên khí của Đế Quân luôn ẩn giấu như cái bóng, muốn phát hiện ra chỉ có thể dựa vào khả năng của những người đạt đến cảnh giới Đại Linh Thần trở lên mới có thể nhận ra. Tuy nhiên, nếu như đây cũng là một kẻ trùng sinh, nàng nhất định phải xem xét cẩn thận những bước đi sau này.
Từ lúc Đế Quân đột nhiên ngắt ngang không cho Ma Tôn tiếp tục phát rồ phát dại ở sân bắn, nàng đã thật sự sinh nghi rồi, nhưng nghi ngờ không có chứng cớ thì nàng không dễ dàng tin. Có điều, nàng còn chưa kịp lên kế hoạch trước để thử Đế Quân thì lão ta đã tự lộ nguyên hình mình là một kẻ xuyên không rồi.
Đế Quân lúc trước giống như thu nhận nàng vì nàng có đa linh căn, còn lại đều chán ghét một kẻ thấp kém bám đuôi như nàng, hận sao nàng không chết đi cho ông ta đỡ bẩn mắt, đời nào lại có thể ẩn mình đi theo nàng đến tận thanh lâu, đời nào dùng hai chữ “vi sư” để xưng hô khi nói chuyện với nàng, đời nào lại có thể cho nàng mấy lời ôn nhu như vậy?
Cho nên, nếu như lời nguyền của nàng linh nghiệm, thì cả Đế Quân và Ma Tôn đều là kẻ trùng sinh. Tuy nhiên, bằng cách nào thì nàng không tiện hỏi, sau này có thể hỏi Nữ Oa sau cũng được.
Nàng nhân cơ hội này, nói cho Đế Quân biết lão ta đã là một kẻ làm thầy tồi tệ như thế nào, ngay cả mong muốn đơn giản nhất của nàng chính là được người làm thầy kia hãy một lần duy nhất đối xử với nàng một chút yêu thương như bao người làm sư khác, lão ta cũng chưa từng làm. Cũng chính là, nói ra những gì nàng làm nàng uất hận trong chừng ấy năm trôi qua.
Thu lại Nhật Luân kiếm, nàng để lại hai kim tệ đen rồi nói: “Trà hôm nay là ta trả. Dù sao ngươi cũng không có tiền để trả đâu đúng không? Trở về Cửu Trùng Thiên đi. Ngày mai ta sẽ lập tức quay về. Còn nữa, dặn dò Tam Lang ghi chép kỹ một chút mấy thứ của đám nhóc tỳ kia đã làm, ngày mai ta sẽ về kiểm kê rồi phát thưởng cho chúng.”
Rồi nàng cùng Ma Long rời khỏi quán trà, để cho Đế Quân ngồi ở đó, thẫn thờ đến tuyệt vọng.