Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 402: Chương 402: Khúc mắc trong lòng




“Bái kiến sư mẫu.” Na Tra ôm quyền hướng những vị sư mẫu trước mắt đây mà hành lễ.

Hỗn Độn, Đào Ngột, Cùng Kỳ, Thao Thiết nhìn Na Tra. Đứa trẻ này là đồ nhi mới của nương tử nhà bọn hắn. Đương nhiên là bọn hắn phải quan tâm. Nhưng nhóc này so với những đứa khác lại có phần đặc biệt hơn. Đứa trẻ này là thần tiên trên trời chứ không phải xuất thân từ chúng phàm nhân được nàng dạy dỗ.

“Ừ? Ngươi đến tìm chúng ta có việc gì?” Cùng Kỳ là người hiền lành, ôn hòa và dễ nói chuyện nhất trong cả bốn người, đương nhiên hắn sẽ chủ động bước ra để tiếp đứa nhỏ này.

Lý Na Tra nhìn Cùng Kỳ. Rõ ràng bọn hắn không có lấy một khí tức của kẻ mạnh, vậy mà chỉ cần một điệu cười này cũng đủ khiến người ta rùng mình. Lại nói hắn không thể rùng mình sao? Nhìn từ xa, bọn họ có vẻ thật thân thiện, nhưng khi đến gần rồi mới biết, áp lực từ người bọn họ cảm thấy khó thở đến thế nào.

Nói là cường giả, sư phụ hắn chung quy vẫn dễ thở, dễ gần và thân thiện hơn rất nhiều.

Na Tra hắn đã ở nhân gian, trải qua bao nhiêu chuyện, rốt cuộc cũng trở thành một thần tiên như ý nguyện ban đầu của hắn. Cho nên hiện tại mà nói, hắn có thể đủ thông minh để phân biệt được đâu là nơi hắn không nên chọc vào và đâu là nơi hắn có thể thoải mái thọc gậy bánh xe.

Sau khi nói chuyện với sư mẫu xong, Na Tra lẳng lặng chuồn êm, chạy ra sau lưng của đại sư huynh, núp lùm.

“Đệ sao thế? Sợ rồi à?” Lưu Nhất Thanh cười ôn hòa, xoa đầu Na Tra.

“Ca, huynh cười như vậy ta càng sợ hơn đó.” Na Tra càng nép sát vào người đại ca hắn, làu bàu, nhưng rồi cũng thú nhận: “Sư mẫu đúng là mạnh đến đáng sợ.”

Nhất Thanh xoa đầu Na Tra, đại sư huynh dạy dỗ tiểu sư đệ thế này: “Thấy chưa? Ta đã nói rồi. Đệ đừng cố chấp mà chọc vào sư mẫu. Kẻo có khi ăn đòn có ngày, lúc đó đại sư huynh ta cũng lực bất tòng tâm, can không nổi a.”

Na Tra ngoan ngoãn gật đầu, tỏ vẻ hiểu chuyện. Kỳ thật là trong bụng hắn đang tính toán đến mấy cái bát sư huynh đến thập sư huynh vừa rồi đang tính đẩy hắn vào hố lửa kia.

…..

“Nhiên nhi.” Diệp Lạc Hy đặt Ngao Bính xuống, để Diệp Liên trông y một lúc, còn gọi An Nhiên đến nói chuyện.

“Sư phụ. Người gọi con đến đây để nói chuyện gì?” An Nhiên điềm đạm.

“À. Là thế này. Con có một trưởng tỷ, tên là An Nguyên phải không?”

An Nhiên ánh mắt trùng xuống, nàng bình thản: “Đều là chuyện đã qua, quá khứ không đáng nhắc lại. Sư phụ, con chỉ có mọi người là người nhà. Người đưa con về, con là cô nhi mà.”

Chóc!

Diệp Lạc Hy búng lên trán An Nhiên một cái, khẽ cười: “Đứa ngốc. Con tưởng rằng ta không biết trong cái đầu nhỏ này của con nghĩ gì sao?”

An Nhiên khẽ nhíu mày xoa xoa cái trán. Tuy không đau nhưng An Nhiên vẫn nhớ. Mỗi lần nàng làm sai, đều là sư phụ búng một cái vào trán nàng. Lần này, nàng lại làm sai cái gì?

Diệp Lạc Hy thở dài: “Có câu, sư phụ như phụ mẫu. Tuy ta không phải là nghĩa mẫu của con, càng không phải sinh phụ, sinh mẫu nhưng chung quy con cũng là đứa trẻ ở bên ta thật lâu rồi. Nuôi con bao nhiêu năm thì sư phụ chẳng bớt lo được cho con từng đấy năm. An Nhiên, chuyện của con, con không nói, vi sư cũng biết cả rồi.”

An Nhiên khẽ cúi đầu. Nàng mím môi: “Sư phụ, chuyện đã qua, con không muốn nhắc lại. Con cũng không phải là công chúa của nhân ngư tộc nữa. Con chỉ là lục đồ đệ của người mà thôi.”

Diệp Lạc Hy đưa tay ôm lấy An Nhiên, để đầu đứa trẻ tựa lên vai mình: “Con là ai, con muốn làm gì, ta đều không quản con. Con muốn trả thù những người đã từng hại con, ta không quản con. Con muốn quay về nhân ngư tộc giành lại địa vị của mình, ta càng không quản con. Nhưng có một chuyện, ta muốn con hiểu rõ. Hiểu rõ rồi, những chuyện còn lại, con muốn làm gì, trở thành ai, vi sư đều sẽ đứng ở đằng sau hậu thuẫn cho con.”

An Nhiên bình thường không thích làm nũng. Nàng lại càng không thích gần người. Bản chất cũng lầm lỳ, ít nói hơn ai hết. Cho nên bình thường, nếu như không phải Diệp Lạc Hy chủ động dỗ dành, đứa trẻ này cũng sẽ tự mình đem toàn bộ uất ức giấu trong lòng, không nói ra một lời nào cả.

“Sư phụ, vậy chuyện người muốn con hiểu là chuyện gì?”

“Trưởng tỷ của con là An Nguyên, chính là vì tinh tú của nhân ngư tộc, đồng thời cũng là chiến binh uy vũ nhất của hoàng tộc nhân ngư, phải không?”

An Nhiên im lặng, nhưng rồi cũng khẽ gật đầu.

“Lúc trước, khi con xảy ra chuyện, cả nhân ngư tộc cũng chỉ có một mình nàng đi khắp Đông hải tìm con. Thế nhưng, dù nàng có lật khắp cả Đông hải cũng chẳng thể tìm thấy con cho đặng. Bởi vì lúc đó con đã bị đem đến Tây hải.”

“An Nguyên tìm con suốt từng ấy năm, cho đến khi biết được con đang là đồ đệ của ta, nàng mới ngừng tìm kiếm và tự an ủi chính mình.”

Nắm tay của An Nhiên càng siết chặt hơn, nắm lấy lưng áo của sư phụ, cố gắng giữ mình bình tĩnh.

“Sau khi biết được chuyện mà phụ mẫu con, thúc thẩm con đã làm với con, nàng đã tự mình rời khỏi nhân ngư tộc, xin được gạch tên khỏi hoàng tộc và trở thành một lữ khách đi khắp nơi để tìm con về.”

An Nhiên nghẹn ngào: “Nhưng tại sao tỷ ấy đã gặp con rồi, lại không nói cho con biết? Tại sao tỷ ấy đến muộn như vậy? Tại sao tỷ ấy không đến gặp con? Tại sao tỷ ấy không đến gặp con?”

“Chuyện này ta cũng không biết. Đợi đến khi con gặp nàng, con hãy hỏi nàng xem vì sao?”

An Nhiên ngẩng đầu nhìn sư phụ: “Sư phụ, vậy tỷ ấy hiện giờ thế nào rồi? Con…. Con muốn gặp nàng. Con muốn hỏi nàng cho ra nhẽ.”

Diệp Lạc Hy lắc đầu.

An Nhiên khó hiểu: “Vì sao ạ?”

Nàng lấy một linh cầu ra. An Nhiên thấy bên trong chính là vị trưởng tỷ kia của mình nhiều năm không gặp. Hiện tại lại đang được nuôi dưỡng bên trong Ngọc Trữ Hồn thế này, nàng khó hiểu, cũng thảng thốt: “Sư phụ, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Diệp Lạc Hy nói rằng: “Chuyện đã xảy ra, vi sư không thể cho con biết được. Con chỉ có thể đợi vi sư cải mệnh cho nàng, đem nàng trở về, lúc đó hai con mới có thể nói chuyện.”

Ting.

Ting.

Một hạt châu, hai hạt châu, ba hạt châu.

Rất nhiều hạt châu rơi từ bả vai của Diệp Lạc Hy xuống đất. An Nhiên ôm lấy quả cầu, nàng bật khóc nức nở, giao châu cũng vì thế mà từ khóe mắt nàng rơi lộp bộp xuống đất.

Diệp Lạc Hy đưa tay che mắt An Nhiên, nói: “Con ngoan. Đừng khóc. Hoàng tỷ của con có để lại cho con mấy lời nhắn thế này. Thứ nhất, nàng hi vọng con có thể sống tốt. Thứ hai, nếu như một ngày nào đó, con thật sự không còn nơi để trở về thì Đông Hải Long Cung Thành chính là nhà của con. Thứ ba, con không hề cô độc, càng không phải phế vật, được không?”

An Nhiên đưa tay nắm lấy hai bàn tay nàng, dùng hai bàn tay của sư phụ để lau nước mắt. An Nhiên đem hai bàn tay ấy áp lên má mình. Mỗi lần có chuyện không vui, An Nhiên đều muốn sư phụ làm như vậy với nàng, nàng sẽ cảm thấy an toàn hơn một chút, cũng yên tâm hơn một chút.

“Sư phụ, nàng chính là Đông Hải Vương Hậu sao?”

Diệp Lạc Hy khẽ gật đầu, rồi lại chỉ Ngao Bính bên kia: “Tiểu tử đó chính là hài tử của nàng. Nhiên nhi. Chuyện vi sư muốn con hiểu, chính là muốn con đừng vì chuyện cũ mà nặng lòng. Con muốn trả thù, muốn lấy lại tất cả những gì thuộc về con hay con muốn trở thành điều con mong muốn, vi sư đều sẽ ở sau hậu thuẫn cho con. Chỉ là, đứa nhỏ này và con đều giống nhau. Ta không hi vọng con có thể đối tốt với nó, nhưng ít nhất thì đây cũng là người thân của con. Để con biết và nhận người thân một chút, vi sư cũng xem như không còn áy náy với chính mình.”

An Nhiên đã hiều lời trong ý của sư phụ mình. Nàng đồng ý với sư phụ, nhất định sẽ sống tốt, sống hết mình và trở thành người mà nàng mong muốn trở thành nhất.

Lau đi hai mắt, An Nhiên lấy lại bình tĩnh và vẻ mặt điềm nhiên vốn có của mình, nàng đi về phía Ngao Bính đang được Diệp Liên đút cho điểm tâm.

Ngao Bính từ khi gặp Lạc Hy thượng thần đến giờ, y vừa lớn lên rất tốt mà thực lực cũng rất mạnh. Có điều, đây là lần đầu tiên mà Ngao Bính vào không gian của một kẻ thực mạnh. Cho nên đứa nhỏ phấn khích vô cùng.

Cả quá trình An Nhiên và Diệp Lạc Hy nói chuyện, Ngao Bính không biết gì cả. Cho nên khi nhìn thấy nữ nhân giống nương thân hắn đến bảy phần kia tiến về phía mình, y đã ngơ ngác nhìn và rất ngạc nhiên. Người này, nhìn y cũng không còn lạnh lùng và đáng sợ nữa rồi.

Ngao Bính khẽ nghiêng đầu, y hỏi: “Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi tìm ta?”

An Nhiên quỳ một chân xuống cho ngang tầm với Ngao Bính. Nàng đưa hai tay mình cầm lấy và vân vê tay của đứa trẻ này, nâng niu và mỉm cười. Nàng nói: “Bính nhi, lần đầu gặp mặt. Ta là dì nhỏ của con đây.

….

Chẳng biết Diệp Lạc Hy đã nói gì với An Nhiên, nhưng khi nàng và An Nhiên quay lại, chỉ thấy đôi mắt của An Nhiên hơi đỏ một chút. Có lẽ nàng vừa mới oán trách một hồi xong đi. Còn Ngao Bính, đứa nhỏ tuy ở cùng Na Tra nhưng vẫn là một bộ dáng hài tử năm nay mới sáu tuổi. Ngoại trừ việc vừa rồi đứa trẻ mới biết mình đang nhận người thân ra, còn lại mọi chuyện đều chẳng biết gì cả.

An Nhiên có lẽ đối với đứa trẻ như Ngao Bính, dù không muốn nhận cũng phải nhận. Dù sao, cả nhân ngư tộc cũng chỉ có mỗi An Nhiên thật lòng yêu nàng, cũng thật lòng vì nàng mà lật tung cả Đông hải lên tìm kiếm. Rốt cuộc vẫn là trưởng tỷ ấy đến chậm một bước, nàng đã trở thành đồ nhi của sư phụ.

Thế nhưng, An Nhiên nàng không hề chối bỏ thân phận trước đây. Lúc trước, nàng chính là phế vật công chúa của nhân ngư tộc Đông hải, hiện tại nàng chính là quan môn lục đồ đệ của Bách Chiến Thượng thần. So với thân phận thứ nhất thì với thân phận thứ hai, nàng hài lòng hơn vô cùng.

Có điều, Bính nhi là đứa nhỏ mà trưởng tỷ dùng hết tâm can cả đời để sinh ra, bảo vệ y. Nếu như trưởng tỷ đã vì y mà vong mạng, An Nhiên cũng bằng lòng để Ngao Bính gọi nàng một tiếng dì nhỏ.

“Na Tra, ngươi xem, đây là dì nhỏ của ta đó. Ngươi thấy nàng xinh đẹp hay không?” A Bính vừa kéo tay An Nhiên chạy đến trước mặt Na Tra, vừa cười.

Na Tra nhìn An Nhiên, hắn trợn cả mắt. Nhưng rồi cũng thuận miệng gọi An Nhiên một tiếng: “Dì nhỏ.”

An Nhiên: “….”

Mục Thiên Thiên: “Lục muội, bỏ đao xuống. Na Tra kia không chỉ là người ký khế ước thú bình đằng với điệt nhi của muội mà còn là người điệt nhi muội chấp nhận đó. Đừng giận.”

Nhưng An Nhiên nào có thể nuốt trôi cục tức này?

Hoàng tỷ nàng còn chưa sống lại, tỷ ấy còn chưa đồng ý, vậy mà thập tam sư đệ kia dám gọi nàng một tiếng “dì nhỏ”? Bính nhi hiện tại tuy nói đã gần một trăm tuổi, nhưng đứa ngốc ấy qua giao tiếp, An Nhiên thản nhiên khẳng định là đứa ngốc kia mới có sáu tuổi hơn là cùng!

Kéo tay Ngao Bính ra đằng sau mình, An Nhiên trừng mắt cảnh cáo Na Tra, sau đó nàng nghiến răng: “Lý Na Tra. ta nói cho ngươi hay. Cho dù ngươi và ta có cùng một sư phụ, nhưng nếu như ngươi dám tơ tưởng đến điệt nhi của ta, ta nhất định không niệm tình sư tỷ, sư đệ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.