Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 330: Chương 330: Loạn (3)




Chỉ trong chớp mắt, cả một bán cầu sáng lớn bao bọc chín người bọn họ và biến mất.

Đến khi ánh sáng qua đi, tất cả bọn họ đã đứng trươc một nơi, thoạt trông thật giống như một cánh rừng nguyên sinh. Sáu cái vãn bối nhìn xung quanh, dường như không thể tin được điều mình vừa mới chứng kiến. Điều này thật sự vô cùng vi diệu đi được không? Chỗ này còn không giống bất cứ nơi nào ở Huyền Lạc lục địa nữa kìa.

“Trận pháp dịch chuyển thượng cấp. Tiền bối, đã mạo phạm rồi.” Phong đại tiểu thư dường như đã nhận ra được trận pháp vừa rồi, liền ôm tay hạ lễ, nhận tội đã mạo phạm nàng.

Đông Phương Diễm nghe Phong Như Ân nói như vậy, liền hiểu ngay ra lời của đại ca nói. Phong Như Âm là người học chuyên sâu về trận pháp. Mà trận pháp bình thường được chia làm ba cấp, gọi là sơ cấp, chỉ có thể dịch chuyển được một đoạn ngắn từ vài trượng cho đến một dặm. Trận pháp dịch chuyển trung cấp lại có thể dịch chuyển được trong một đoạn, được tính bằng quốc gia. Thường những trận pháp dịch chuyển trung cấp cũng đã đòi hỏi những người đạt đến cảnh giới linh đế mới thực hiện được. Nhưng sau khi thực hiện xong, bọn họ cũng thường mệt đến thở đứt cả hơi.

Ấy vậy mà, đây không chỉ là trận pháp dịch chuyển sơ cấp hay trung cấp nữa mà đã là thượng cấp. Chứng tỏ, người này có cảnh giới vô cùng cao, cao hơn cả linh đế rất nhiều. Còn cao tới đâu thì chẳng ai biết.

Đới Quân Ninh nhào đến ôm lấy Cốt Tử, nói: “Chao ơi, thực lực ngươi thật cường đại. Cốt Tử, bổn công chúa càng ngày càng yêu ngươi hơn rồi. Phải làm sao đây? Hay là ta gả đến cho ngươi, làm thiếp của ngươi, thấy thế nào?”

A Viên lần thứ hai trong đời chắp tay tưởng niệm cho Đới Quân Ninh. Đới cô nương, hi vọng câu vừa rồi của cô không tới tai biểu tỷ phu của ta. Nếu không, đại thảm a.

Chung Hương khó chịu, tách Đới Quân Ninh ra khỏi Cốt Tử, nói: “Công chúa, tỉnh tự trọng. Đây là chốn đông người, không phải là chỗ không người.”

Đới Quân Ninh còn trừng mắt nhìn Chung Hương một cái, thì Chung Hương đã ngó lơ nàng ta, nhìn Cốt Tử nói: “Cốt tiên sinh thật lợi hại. Tương lai ta có thể theo tiên sinh học cái này không?”

“Muốn học không khó, ngươi có thể tìm Phong tiểu thư thỉnh cầu.” Nàng lãnh đạm đáp.

“Tiền bối, đây là đâu?” Đông Phương Diễm cũng không còn hung hăng nữa. Hắn mới ôm quyền hỏi nàng.

“À, chỗ này chính là Huyền Minh đại lục. Chỗ các ngươi ở hiện tại đang có Ma uyên dạ hành. Nhiệm vụ của các ngươi chính là dẹp yên Ma uyên dạ hành này.” Nàng mỉm cười.

Huyền Minh đại lục? Nó là ở đâu vậy?

“A! Ta nhớ rồi! Huyền Minh đại lục! Nó nằm cách Huyền Lạc đại lục chúng ta hai đại hải là Bắc Hải và Huyền Hải, cùng một đại lục, gọi là Huyền Sách đại lục.” Chung Hương nhớ ra được cái địa danh Huyền Minh trong thần thoại mà nãi nãi khi còn tại thế đã kể cho nàng nghe về đại lục cách bọn họ đến hàng trăm vạn dặm – Huyền Minh đại lục.

Nói xong, tất cả cùng tái xanh mặt mày. Một bước dịch chuyển, liền đi đến cả trăm vạn dặm như vậy, ánh mắt của Chung Hương, Chung Trương Sinh, Đông Phương Diễm và Phong Như Ân đều nhìn Diệp Lạc Hy bằng con mắt kinh hãi. Ôi thần linh ơi! Một bước đi, liền đi tới mấy biển mấy địa, đã vậy người này còn chẳng có chút hơi thở gấp, hay là nhỏ một giọt mồ hôi. Trông nàng giống như vừa mới đi dạo ở đâu đó rồi trở về vậy.

Lúc này, ánh mắt của bốn người họ đều đồng loạt dời về phía Đông Phương Viêm và Chung Nhược Đông, chợt hiểu. Hóa ra hai cái người này bị thu phục không phải bởi một người bình thường, mà là một cường giả đã đạt đến cấp bậc thần thánh a.

Diệp Lạc Hy nhìn đám hậu bối đang nhìn mình với ánh mắt sợ hãi và kinh hoàng thì khó hiểu hỏi: “Sao thế? Ta bảo các ngươi đi dẹp yên Ma Uyên Dạ Hành, các ngươi sợ à?” Nàng khẽ nghiêng đầu, khó hiểu.

Mọi người nhìn nhau, cuối cùng lại là hỏi lại nàng: “Ma Uyên Dạ Hành là gì?”

“À. Huyền Lạc đại lục không phải là nơi đất tốt để nuôi dưỡng yêu quái. Ngược lại với Huyền Lạc là Huyền Minh đại lục. Ở đây không có quốc gia, chỉ có lãnh địa và kẻ mạnh yếu và sự sinh tồn của chúng. Huyền Minh có bốn vị hỗn thế ma vương, chia nhau cai trị bốn tòa thành ma quái thuộc Đông, Tây, Nam, Bắc. Tuy nhiên Ma Uyên Dạ Hành chính là một loại yêu quái mà dù là yêu quái nào cũng ngại đụng độ. Bởi vì loại này khiến cho yêu quái nơi đây phát điên mà giết hại đồng tộc của nhau.”

“Mỗi khi chúng xuất hiện, Huyền Minh đại lục loạn lạc không ít, dù là tứ đại hỗn thế ma vương cũng không thể làm gì. Chuyện mà ta được Đông Ma Vương nhờ vả, chính là thay bọn họ tiêu diệt Ma Uyên Dạ Hành. Ma Uyên Dạ Hành chỉ có thể áp dụng năng lực lên yêu quái nhưng không thể áp dụng lên con người. Cho nên, ta cho mấy đứa cơ hội trải nghiệm.” Nàng vui vẻ chỉ về phía đám mây đen mịt mù mà đen kịt trước mặt. Từ đám mây đen, có thể thấy được ánh mắt đỏ lòm của con quái.

Mấy hậu bối nín bặt. Vậy mà nói là đi trải nghiệm sao? Nói là đi tự sát còn dễ nghe hơn đó!

Nàng mỉm cười, nói: “Yên tâm. Ta còn nhiều đan dược lắm. Các ngươi không chết được đâu.” Nụ cười cùng lời nói này còn dễ dọa người hơn nữa đó được không? Cốt tiên sinh nói một câu lại thêm một câu không bình thường.

“Nhưng Cốt tiên sinh, thứ đó nó ở trên trời, làm sao chúng ta có thể đánh bại được?” Chung Nhược Đông chỉ tay lên đám mây đen bay trên trời, hỏi.

Diệp Lạc Hy mỉm cười, lấy từ trong không gian ra một số thứ hay ho. Những món đồ này đều đang thuộc dạng kiểm nghiệm của Vạn tộc thành, chưa được áp dụng lên thực tế bao giờ. Hiện tại sẵn tiện có mấy đứa nhóc con này ở đây, nàng cho chúng làm “bạch thử” trải nghiệm cũng được. Dù sao, chúng cũng chẳng thể chết giữa đường nổi.

“Thứ này.” Nàng lấy ra một chiếc nhẫn: “Nó có thể giúp các ngươi bay lượn trên trời. Chỉ cần các ngươi truyền cho nó một lượng linh lực vừa đủ đã liền có thể bay lên. Tuy nhiên, nếu như giữa đường mà hết linh lực thì các ngươi sẽ tự động rớt đài đấy nhé.” Nàng mỉm cười.

Ma cụ hỗ trợ, vừa tiện lợi nhưng cũng thật nguy hiểm a. Nếu bay giữa đường mà hết linh lực một cái thì tiêu tùng luôn đó.

“Yên tâm, từ bây giờ cho đến khi Ma Uyên Dạ Hành tới nơi, các ngươi vẫn còn vài canh giờ. Luyện tập trước đi cho quen.” Nàng mỉm cười.

Bảy người nhìn vị Cốt công tử nào đó, đen mặt. Cái này chỉ đơn giản là thực chiến thôi đó hả? Cái này là đấu một trận thập tử nhất sinh thì có a!

Diệp Lạc Hy mỉm cười, xua tay mà đáp: “Yên tâm. Dù cho có đánh không lại cũng chẳng sao. Ta cũng sẽ chẳng để cho các ngươi chết.”

Cả bọn nhìn nhau, nuốt nước bọt cái ực. Không sợ mới lạ. Bởi vì bây giờ Cốt tiên sinh mới thực sự bộc lộ cái khí thế bức người không sợ người chết của mình ra, bắt đám hậu bối thực chiến.

Chỉ sau vài canh giờ tập bay, cuối cùng thì mấy hậu bối cũng phải bay lên trời để thực chiến cùng với Ma Uyên Dạ Hành.

Đằng sau lưng nàng có mấy luồng khí đen, đỏ, tím, trắng tụ lại thành khối, hóa thành hình người.

Một người có mái tóc trắng cùng đôi mắt đỏ màu máu, đồng tử màu đen, trên đầu hắn có hai chiếc sừng màu đỏ, da trắng như tuyết. Trên cổ hắn có đeo một chuỗi hạt lớn, vừa to vừa nặng, gương mặt lãnh tĩnh mà nghiêm trang, y phục lại có phần phóng khoáng. Hắn chính là Bắc ma vương của Huyền Minh đại lục. Gọi hắn chính là Cố Nam Dương.

Một người có đôi mắt tử đằng trong suốt, dáng người đầy đặn và nở nang, gương mặt xinh đẹp như tạc, trên người có những hoa văn đen đỏ vô cùng kỳ dị. Trên cổ nàng ta còn có thêm một thanh xà vừa dài vừa lớn, nó nằm vắt vẻo một cách rất tự nhiên, thoạt nhìn như một chiếc khăn quàng cổ. Nàng ta chính là Tây ma vương của Huyền Minh đại lục, gọi là Lưu Tiểu Tuyết.

Một người có mái tóc đen, thoạt nhìn giống như một tinh linh cấp cao vậy. Gương mặt hắn luôn mang theo nụ cười cùng đôi mắt nhắm nghiền lại, trông vô cùng lương thiện, nhưng lại mang thêm vài phần tà mị khó tả. Cả người hắn cũng là một màu hắc y, trông vô cùng bí ẩn. Hắn chính là Nam ma vương của Huyền Minh đại lục. Hắn gọi Tát Dã Lang Minh.

Người cuối cùng. Mái tóc xanh dương, đôi mắt hổ phách, cả người một thân hồng y diễm lệ, thoát lên khí chất kiêu kỳ của mình. Gương mặt thanh tú mà xinh đẹp đến động lòng chúng sinh nhưng lại tỏa ra mùi nguy hiểm khôn lường. Khác hẳn với những người khác, tên này lại mang lại cho người ta tư mị dụ hoặc ghê gớm nhất. Hắn chính là Càn Tử Thanh, Đông ma vương của Huyền Minh đại lục.

Bốn người này vừa nhìn thấy Diệp Lạc Hy, đang đứng khoanh tay nhìn mấy nhân loại nhỏ nhoi đang bay về phía Ma Uyên Dạ Hành, đã đồng loạt quỳ xuống hành lễ, hô lớn: “Sư nương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.