Sau bữa cơm đằm thắm, vui vẻ, một lớn mười hai nhỏ liền đồng loạt thông đồng với nhau lên kế hoạch, nhằm có ý là muốn đi nghe trộm nóc nhà ai đó. Thế nhưng, có lẽ kế hoạch lại một lần nữa bất thành. Vừa ăn cơm xong, Diệp Lạc Hy vừa đến vườn đào, muốn đi bộ mấy bước cho tiêu cơm, đột nhiên, từ đằng sau, Đào Ngột đã ôm nàng lên, bốn người liền đưa nàng đến một khoảng trời chỉ toàn mây trắng và trời sao lấp lánh, đáp xuống.
“Đây là…” Diệp Lạc Hy kinh ngạc, mở to mắt nhìn phong cảnh xung quanh, thật sự là không thể tin nổi vào mắt mình. Đây đúng là một nơi thật tốt để có thể uống rượu.
Thao Thiết phất tay một cái, từ dưới đất mọc lên hai cây đào to lớn, gốc trễ sum xuê, nở hoa trắng xóa cả một vùng trời.
Diệp Lạc Hy nhìn cây anh đào to lớn, lại thoáng nghe mùi hương anh đào bay trong gió, cảm thấy tâm tình hôm nay vốn như treo lủng lẳng trên không, đã bình tâm được ít nhiều. Ít nhất, hiện tại nàng còn cảm nhận được sự bình yên sâu lắng từ những cánh hoa anh đào đang lay lay trong gió. Thật sự khiến nàng bình tâm a~
Đột nhiên, một bàn tay đưa đến, rút đi sợi dây màu tím đang buộc cao mái tóc dài của nàng, mái tóc mềm mại như một con suối nhỏ, lại đen tuyền, sóng sánh bị một làn gió thổi tới, bay phấp phới trong gió. Những cánh hoa anh đào vương lại trên tóc của nàng. Phong cảnh lúc này khó có ngòi bút nào tả được cho xiết. Mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt nhắm hờ, hưởng thụ cơn gió mát an lành trong màn mưa hoa anh đào, nàng vận một bộ thanh y bằng lụa, mềm, toát lên sự thanh thoát khỏ tả, thậm chí bây giờ nhìn nàng kiều diễm như vậy, không ai nghĩ rằng thần tiên thật sự là đẹp đến động lòng người ấy lại là một Chiến Thần rất ngông cuồng, rất tự tại.
Diệp Lạc Hy khẽ mở mắt, đưa tay chạm vào mái tóc của mình. Nàng chưa từng xuất hiện trong bộ dạng này trước bất cứ ai đi. Quay lại nhìn bọn hắn, nàng rất bất ngờ trước phản ứng của cả bốn người bọn họ.
“Ngươi làm gì thế?” Diệp Lạc Hy không hiểu. . Kiếm Hiệp Hay
“A! Thật là tức chết mất!” Đào Ngột là người phản ứng đầu tiên. Hắn ngồi xuống, bó gối mà than rằng: “Tại sao thời này không sản xuất ra điện thoại chứ? Thậm chí ta còn không mang theo cầu truyền tin nữa!”
Diệp Lạc Hy nhớ, đến khoảng gần mười chín vạn năm sau, nhân loại đã có thể phát triển đến độ phát minh ra điện thoại. Thứ đó cũng vô cùng thú vị nha~
Thao Thiết đưa tay, lấy xuống cánh hoa anh đào vương trên tóc nàng, lại chạm đến mái tóc dài đen nhánh ấy, khiến hắn mân mê mãi không biết chán. Tóc của nàng thật sự rất đẹp.
“Vốn dĩ nàng là một tuyệt sắc giai nhân, so với nữ đám tiên nữ ở Cửu Trùng Thiên càng quốc sắc thiên hương hơn. Tại sao nàng lúc nào cũng vận nam trang như vậy?” Cùng Kỳ cảm thấy bất bình thay nàng.
“Ai nha~ Lúc đó ta thật sự nghèo lắm a~ Đến bổng lộc hằng năm cứ bị đám tiểu tử nha đầu kia phá gần hết, ta còn lại được bao nhiêu chứ? Nam trang vận lại đơn giản, cũng tiện cho việc ta vận động. Hơn nữa cũng không cầu kỳ loại vải. Chỉ cần ta thấy nó tiện, thì ta…” Ưm….
Diệp Lạc Hy còn chưa nói hết, Hỗn Độn đã đưa tay lên đặt dọc vành môi của nàng, có ý bảo nàng dừng. Để hắn nghe thêm mấy câu nữa, hắn nhất định sẽ đem cả tủ y phục của nàng đi đốt sạch sẽ mất.
“Đến đây! Đào mai túy.” Thao Thiết vẫy vẫy nàng lại, bọn họ cùng ngồi xuống, bắt đầu buổi tưởng rượu đàm đạo, ngắm thiên nhiên của những kẻ sống thọ tựa trời đất.