Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 392: Chương 392: Ngoại truyện 6 : Chuyên mục phỏng vấn vui, kỷ niệm




“Xin kính chào các vị quan khách, các vị độc giả đã đọc đến chuyên mục ngày hôm nay.”

“Xin chào, ta là Lạc đây. Trước khi vào cuộc phỏng vấn vào hậu trường của các nhân vật trong câu chuyện này, ta có vài lời muốn nói trước.”

“Tình hình là câu chuyện đã đi được một nửa chặng đường của nó với tổng cộng là 367 chương truyện. Vừa qua ngày 16/08/2022 là sinh nhật lần đầu tiên của bộ truyện này. Tuy nhiên, Lạc mỗ bận việc, cho nên đã không thể đăng ngoại truyện này sớm.”

“Nhưng không sao. Hôm nay Lạc được thả cửa rồi, cho nên Lạc mỗ lên đây để đăng phiên ngoại phần này. Cũng như một vài tâm sự của ta khi nói về một chặng đường dài vừa qua.”

“Trước khi ta đến với phỏng vấn, ta thật lòng cảm tạ những độc giả đã đồng hành cùng ta trong một năm vừa qua. Ta hi vọng từ bây giờ cho đến hết bộ truyện, ta vẫn có thể tiếp tục cùng các nàng đi đến cuối chặng đường.”

“Được rồi, bây giờ mời các nàng đến hậu trường, lắng nghe các cuộc phỏng vấn của ta a.”

==== Phỏng vấn dành cho đại gia đình nhà Diệp gia ====

Lạc Hy (Mỉm cười lương thiện đầy khách sáo): Tác giả đại nhân.

Lạc Lạc: Khụ! Lạc Hy a, ngươi dù sao cũng lớn tuổi hơn ta rất nhiều. Xin đừng gọi ta “đại nhân”, ta tổn thọ lắm.

Hỗn Độn (nhíu mày, tay vẫn bồng Yên Nhiên hai tuổi rưỡi đang cắn cái điểm tâm ngon ngon): Nàng gọi thế nào thì ngươi tuân theo là được. Ý kiến cái gì?

Đào Ngột (Trừng mắt cảnh cáo, hai tay xách hai cái tiểu tử Tu Văn, Tu Kiệt): Cái nữ nhân trong bụng có nhiều chủ ý xấu nhà ngươi hành hạ nương tử nhà bọn ta từ lâu. Ta gai mắt ngươi muốn chết. Hừ, hỏi cái gì thì hỏi lẹ lên.

Lạc Lạc (Rén, nấp ngay ra sau lưng Lạc Hy): Lạc Hy, ngươi… ngươi bảo cái phu quân của ngươi đừng trừng ta như vậy. Ta làm sao dám hỏi?

Cùng Kỳ (Bước về phía ta xách cổ áo Lạc lên, quăng qua cái ghế bên cạnh, đanh mặt): Tránh xa nàng ra một chút.

Lạc Lạc (xoa mông): quá đáng! Ta là thẳng nữ, mà cho dù ta có cong thật thì ta cũng không dám động đến nàng. Ta chẳng qua chỉ là đến để hỏi nàng vài câu, không liên quan đến mấy hũ giấm liên thành các ngươi.

Thao Thiết (Ấn Lạc xuống ghế, không cho đứng dậy): Hỏi, hỏi tại đây. Cấm rời.

Lạc Lạc (Ghi ghi vào sổ): Hừ, dám đối xử với bổn cô nương như vậy, ta cho các ngươi biết thế nào là sự lợi hại của tác giả. Cho các ngươi lặn dài dài.

Lạc Hy (ngồi xuống đối diện Lạc Lạc): Lạc đại nhân, người muốn hỏi ta cái gì?

Lạc Lạc: À, chẳng qua là câu chuyện của chúng ta đã tròn một năm tuổi. Ta đến để hỏi các ngươi về cảm nhận trong một năm qua như thế nào, đồng thời cũng có vài câu hỏi nhỏ dành cho mọi người a. Xem như kỷ niệm một năm bộ truyện ra đời.

Lạc Hy (gật đầu): Ồ, hóa ra ở hiện tại của người là được một năm rồi sao? Còn chỗ ta đã qua vài ngàn năm rồi đấy a. Thời gian như vậy mà cũng có chút nhanh.

Lạc Lạc: Được rồi. Ta bắt đầu phỏng vấn nhé.

(Hiện trường có chút gián đoạn vì đột nhiên ba đứa trẻ bật khóc kêu đói, phải để Diệp Tư đến đem mấy đứa nhỏ đi xa chỗ khác mới có thể bắt đầu phỏng vấn được)

Câu hỏi đầu tiên: Xin hỏi các vị ở đây bao nhiêu tuổi?

Tứ Đại Hung Thú (đồng thanh): Không nhớ.

Lạc Hy (cười): Nếu như đời trước là hai mươi hai vạn hai ngàn một trăm chín mươi bảy tuổi. Còn đời này thì tính tới hiện tại, ta cũng chỉ mới có một vạn ba ngàn mười hai tuổi mà thôi.

Lạc Lạc (nhìn sang Tứ Đại Hung Thú, lại cúi xuống ghi chép): Trâu già gặm cỏ non, lớn hơn phu nhân mỗi người ít nhất mười lăm vạn tuổi.

Hỗn Độn (cáu): Câu trước của ngươi có ý gì?

Lạc Lạc (nghiêng đầu): chẳng lẽ ta nói không đúng sao?

Tứ Đại Hung Thú (Khinh bỉ): đây gọi là tình yêu bất phân tuổi tác.

Lạc Lạc (Muốn cười nhưng cố nhịn, khẽ lẩm bẩm): Lục già gặm cỏ non, Từ già gặm cỏ non, Mục già gặm cỏ non, Nhan già gặm cỏ non.

*Nhĩ thanh bọn họ nghe được, nhưng bởi vì nàng nói nhỏ quá, lại đang được phỏng vấn trực tiếp nên dặn lòng phải nhịn xuống. Duy chỉ có Diệp Lạc Hy là muốn cười giống ta, nhưng cũng phải bấm bụng nhịn xuống*

Lạc Lạc: Câu hỏi thứ hai: Xin hỏi, cảm nhận về tính cách bản thân thế nào?

Tứ Đại Hung Thú (đồng thanh, không hề nghĩ ngợi): Hoàn mỹ.

Lạc Hy: Tính cách của ta? Ờm… ta cảm thấy bản thân còn chưa đủ quyết đoán. Vẫn còn mấy phần dễ dãi đối với những người xung quanh ta. Đặc biệt là đối với đệ tử, ta cũng thật chưa dạy bảo chúng nghiêm khắc. Sợ rằng với tính cách này của ta, tương lai sẽ chẳng làm nên được đại sự gì cả.

Lạc Lạc (đổ mồ hôi lạnh): Lạc Hy thượng thần, chiến tích người hai đời cộng lại còn chưa đủ nhiều, chưa đủ lớn, chưa đủ là đại sự sao? Nếu người thật sự nghiêm túc làm đại sự, người có khi còn lật cả trời xuống quá.

Câu hỏi thứ ba: Ngươi thấy tính cách ái nhân nhà mình thế nào?

Hỗn Độn (cười tươi như hoa): Haizz, mặc dù nương tử nhà ta không biết làm nũng, không biết giả vờ đáng thương, không biết ghen tuông, càng không biết đánh ghen ra mặt, không biết chiều lòng nam nhân của nàng. Nhưng không sao, ta có thể thay nàng làm được.

Lạc Lạc (đen một nửa mặt, ánh mắt thâm tình nhìn Lạc Hy): Đại nhân, rốt cuộc là ai mới là nương tử?

Đào Ngột (Xoa cằm xong lại ngẫm nghĩ, gương mặt tự hào bóng loáng): Nương tử của ta ấy hả? Nàng ấy hiền lành nhất. Là người lương thiện nhất. Bản tính thuần lương nhất. Là người biết hi sinh nhất. Là nữ nhân mà ta yêu nhất cả đời này.

Lạc Lạc (Đen một nửa mặt còn lại): Đại nhân, còn ngài thì u mê không lối thoát rồi nhỉ?

Thao Thiết (gương mặt khẽ đỏ, nhìn sang Lạc Hy): Nàng, tốt nhất.

Lạc Lạc (đỡ trán): Bình thường lúc nổi giận lên ngài nói nhiều lắm mà? Sao bây giờ thành kẻ kiệm lời thế?

Cùng Kỳ (Khẽ nhíu mày): Nàng là người tốt nhất cả đời này của ta. Có điều, nếu như nàng có thể bỏ đi bản tính tham công tiếc việc, chịu để ý sức khỏe, đừng hở cái bọn ta không để ý là bỏ bữa, đừng suốt ngày chỉ uống trà thay cơm là tốt nhất. Nếu như sức khỏe của nàng tệ hại, thì là lỗi tại ta chăm sóc nàng không tốt, là phụ lòng tin tưởng của nàng.

Lạc Lạc (bất lực): Đại nhân, người rốt cuộc là phu quân của nàng, hay là nương thân của nàng a?

Lạc Hy (Chỉ lần lượt bốn người Hỗn Độn, Đào Ngột, Thao Thiết, Cùng Kỳ, mỉm cười): Biến thái, bại hoại, vô sỉ, mặt dày.

Lạc Lạc (Bất lực ngôn từ): ….

Tứ Đại Hung Thú (trợn mắt): Sao nàng có thể nói bọn ta như vậy?

Lạc Hy (nhướng mày): Sao? Nàng ấy là bậc sáng thế tạo ra thế giới này đấy. Đấng sáng thế đã hỏi, ta đương nhiên phải thành thật trả lời a.

Lạc Lạc (Vỗ tay bôm bốp): Tạ ơn trời là khi ta đến đây, còn có người nhớ ai mới là bậc sáng thế a.

Tứ Đại Hung Thú (trừng mắt)

Lạc Lạc (Ho khan): Khụ! Câu hỏi thứ tư, dành cho Lạc Hy thượng thần. Ấn tượng của nàng về lần đầu gặp bọn hắn là như thế nào?

Lạc Hy (Xoa cằm nhớ lại): Ấn tượng đầu tiên thì không có nhiều lắm. Chắc là giống như Không nhi, đều cảm thấy như kẻ thù khi họ đánh lên Cửu Trùng Thiên a.

Hỗn Độn (Ôm qua, ủy khuất): Nàng nói như vậy là đối với ta không có ấn tượng gì đặc biệt sao? Hy nhi, sao nàng có thể đối xử với ta như thế được? Hức hức, ta tổn thương quá.

Thao Thiết (nắm góc áo nàng, hai mắt hơi đỏ, bộ dáng như hài tử bị bỏ rơi, nguầy nguậy lắc đầu): Ta… không có.

Đào Ngột (Cọ cọ): Nương tử, nàng nỡ lòng nào chứ?

Cùng Kỳ (đáng thương): Ta vốn dĩ là kẻ thanh lịch nhất trong bọn họ, sao nàng có thể nghĩ ta giống cái tiểu thạch hầu lí lắc kia được?

Lạc Hy (dỗ dành): Được rồi. Chẳng phải khi đó ta có danh xưng “cỗ máy chém” của Cửu Trùng Thiên sao? Các chàng sao có thể trách ta được?

Lạc Lạc (trào máu họng): Khụ! Các vị, ta là cẩu độc thân, thỉnh đừng thồn cơm chó quá nhiều cho ta. Nghẹn chết mất. Qua câu hỏi tiếp theo đi. Câu hỏi thứ năm: Thích điểm nào của đối phương nhất?

Lạc Hy: Có lẽ là đôi mắt đi. Ngươi xem, mắt bọn hắn thật sự rất đẹp.

Lạc Lạc (nhìn qua cả bốn một lượt, xoa cằm): quả không hổ danh là ta, chọn màu mắt cho bọn hắn cũng phải mang tính thẩm mĩ cao, há há.

Tứ Đại Hung Thú: Vẫn là mắt nàng đẹp nhất.

Lạc Lạc (đang truyền máu cấp do trào máu họng bởi bị thồn cẩu lương quá nhiều): Khụ! Các vị đại nhân, xin hãy trả lời câu hỏi.

Thao Thiết (điềm nhiên): tóc.

Cùng Kỳ: Bàn tay của nàng. Tuy lúc mới trùng sinh trở về, tay nàng có hơi thô ráp, nhưng qua thời gian được ta chăm sóc, tay nàng thật sự vô cùng đẹp a.

Đào Ngột (ánh mắt liếc sang Lạc Hy, nhìn nàng quét như laze một lượt, lại cười, ánh mắt thâm tình nhìn nàng): Không thể nói.

Hỗn Độn: Ngươi muốn hỏi từ đầu tóc xuống hay từ ngón chân lên?

Lạc Hy (đỏ mặt, đưa tay qua bịt miệng cả hai): Hai người im miệng cho ta.

Lạc Lạc: Khụ! Các vị là phu thê, muốn thế nào thì nó chính là thế đấy. Bản cô nương cẩu độc thân, thỉnh không muốn hiểu những lời lẽ này. Câu tiếp theo!

Câu hỏi thứ sáu: Ghét điểm nào ở đối phương nhất?

Lạc Hy (Chỉ Hỗn Độn): Đòi hỏi vô độ, lúc nào cũng vờn ta mệt chết. (Chỉ Thao Thiết): Hễ giận là để trong lòng, không nói cho ta biết. Làm ta đi dỗ thật mệt chết. (Chỉ Cùng Kỳ): Như ngươi nói, hắn giống nương thân ta hơn là phu quân ta. (Chỉ Đào Ngột): Ban ngày tuyên dâm, không liêm chính. Thỉnh thoảng lại chẳng biết tha từ đâu mấy cái… (Liếc qua Lạc) cô nương như ngươi chưa thành thân thỉnh đừng hỏi nữa.

Lạc Lạc (Khẽ nghiêng đầu suy nghĩ, lại nhìn Đào Ngột): À.

Tứ Đại Hung Thú (Khẽ đỏ mặt, quay sang hướng khác, ho khan): khụ!

Lạc Lạc: Các vị, thỉnh trả lời câu hỏi.

Tứ Đại Hung Thú (Đồng thanh): Không có. Yêu còn không kịp.

Lạc Lạc: Câu tiếp. Ngươi thấy mình có xứng với đối phương không?

Tứ Đại Hung Thú (đồng thanh): ai dám phản đối?

Lạc Hy (Đỏ mặt, khẽ quay đi): Khụ!

Lạc Lạc: Ngươi gọi ái nhân thế nào?

Lạc Hy: Thì gọi bằng tên là được. Thân mật một chút a.

Lạc Lạc: Thượng thần a, ngươi thiếu rồi. Lúc ngươi làm bọn hắn giận lên, đều phải gọi là “Phu quân”, “Lão công”, “Tiểu tâm can”, “Bảo bối”….

Lạc Hy: Khụ! Ngươi.... nói nhỏ thôi.

Hỗn Độn: Hy nhi, tiểu nương tử.

Đào Ngột: Hy Hy, phu nhân.

Thao Thiết: A Hy.

Cùng Kỳ: Nương tử, lão bà, Tiểu Hy Hy.

Lạc Lạc: Mong muốn xưng hô thế nào?

Lạc Hy: Không cần thiết lắm. Như hiện tại là được.

Tứ Đại Hung Thú: Muốn nàng gọi bọn ta như khi nàng lấy lòng chúng ta.

Lạc Lạc: Vẫn là nghe mùi vị biến thái khá rõ ràng mà. Câu tiếp theo: Nếu là động vật, ngươi xem đối phương giống loài nào?

Lạc Hy: Bọn hắn vốn đã là động vật rồi. Cầm thú.

Lạc Lạc: Thượng thần, cầm thú là cách ám chỉ, không phải giống loài.

Lạc Hy: Vậy thì đều giống mấy con sam.

Lạc Lạc: Tại sao a?

Lạc Hy: quá dính người, dính rồi thì gỡ cỡ nào cũng chẳng ra.

Tứ Đại Hung Thú: tiểu hồ ly khả ái dễ thương nhất (nàng nào không nhớ, mời vui lòng quay lại ngoại truyện số 3 để biết thêm thông tin chi tiết)

Lạc Lạc: Tật xấu của ái nhân là gì?

Tứ Đại Hung Thú: nào có?!

Lạc Hy (lườm qua): Lại còn dám cãi?

Tứ Đại Hung Thú (sợ hãi): Không có.

Lạc Lạc: Nếu ái nhân làm chuyện gì khiến ngươi phiền lòng nhất?

Lạc Hy: Hình như không có (lại ảo não) Ta dễ dãi quá phải không?

Lạc Lạc: Thượng thần, cố gắng lên. Mọi nỗ lực đều được đền đáp.

Tứ Đại Hung Thú: bình thường quá mức câu nhân, lại vô ý đem tình địch từ bên ngoài về cho bọn ta.

Lạc Lạc: Các vị đạo hữu, vất vả rồi.

Câu tiếp theo: Bản thân làm gì khiến ái nhân không vui?

Lạc Hy: Hình như chỉ cần ta rời khỏi tầm mắt của bọn hắn, bọn hắn đã không vui rồi.

Hỗn Độn: Bình thường thì không sao. Nhưng chỉ cần ta nói muốn cùng nàng lăn giường, nàng liền không tự chủ đạp ta xuống đất.

Đào Ngột (ủy khuất chấm khăn lau nước mắt ngạc ngư): Chỉ cần nàng thấy ta đem mấy thứ kỳ lạ về đều sẽ bảo những tên còn lại đốt sạch. Ân, tiền tiêu vặt cả tháng của ta vậy mà bị bọn họ hủy mất.

Lạc Lạc (ngạc nhiên): Mấy thứ ngài đem về? Có sao? Đó là cái gì?

Thao Thiết (Bịt miệng Đào Ngột): Ta, giận nàng, không nói.

Lạc Lạc: Ngài rút ngắn câu từ quá, chúng nhân không hiểu. Chỉ có phu nhân ngài hiểu ngài thôi.

Cùng Kỳ: Ta thì không có. Có điều, mỗi lần nàng phát hiện ra ta đổi vị thuốc đều sẽ khó chịu. Nàng vốn rất ghét vị đắng mà.

Lạc Lạc: Lần hẹn hò đầu tiên?

Lạc Hy: A, cái này ta biết. Đời trước khi ta ẩn thân ở một thành phố nhỏ, có nghe mấy cô cậu học sinh nói về chuyện này. (Xoa cằm, nhớ lại) Nhưng ta và bọn hắn nào giờ chưa trải qua chuyện này a.

Lạc Lạc: A, ta quên mất. Các vị không có hẹn hò a. Câu tiếp nhé. Sinh thần của ái nhân, các vị thường tặng gì?

Lạc Hy: Thật ra bình thường ta đều chuẩn bị mỳ trường thọ, cho bọn hắn. Nhưng kết quả thì mì còn chưa ăn mà ta đã bị ăn sạch rồi.

Lạc Lạc (giơ ngón tay cái về phía Tứ Đại Hung Thú): Đúng là lưu manh.

Tứ Đại Hung Thú: Ngươi có ý gì?

Lạc Lạc: Ta đang khen đó. Rất lưu manh. Mấy người các ngươi không có lưu manh nhất, chỉ có lưu manh hơn.

Tứ Đại Hung Thú (tự cao): quá khen.

*Thật ra mỗi năm sinh thần của Lạc Hy đến, nàng đều quên mất. Nàng cũng chẳng biết sinh thần của mình là khi nào. Ngọc Tỷ nương nương lại nói nàng sinh vào ngày mười hai tháng mười âm lịch. Lúc đó tuyết phủ đầy trời, chỉ có duy nhất vườn đào giữa tuyết trắng lại vì nàng mà nở rộ. Biết được chuyện đó, cho nên hằng năm, cứ đến sinh thần nàng như lời của mẫu thân nàng nói, bọn hắn lại làm cho cả một rừng đào nở rộ. Bọn họ lại đến dưới gốc cây, bới lên mấy bầu rượu ủ năm ngoái, cùng nhau uống rượu, ngắm trăng và tuyết trắng, êm đềm cùng nhau trải qua đêm sinh thần của nàng.*

Câu hỏi tiếp theo: nếu nghi ngờ đối phương thay lòng, ngươi sẽ làm gì?

Tứ Đại Hung Thú: đoạt thiên hạ, giam nàng bên mình.

Lạc Hy (mỉm cười): Ta không biết.

Lạc Lạc: Tại ngươi lại không biết được?

Lạc Hy (vẫn mỉm cười): Bởi vì ta không chắc là mình có hủy thiên diệt địa, giết luôn gian phu dâm phụ hay không.

Tứ Đại Hung Thú (ôn nhu): Nàng yên tâm. Bọn ta không phải Ma Tôn. Nếu nàng muốn thiên hạ, thiên hạ sẽ là của nàng. Nếu nàng muốn hủy thiên diệt địa, bọn ta sẽ làm thay nàng. Nàng không cần động tay.

Lạc Lạc (Lau mồ hôi lạnh): Phu phụ nhà này thật đáng sợ quá a.

Lạc Lạc: Có từng nói dối đối phương chưa?

Lạc Hy: Ta nói dối bọn hắn được sao?

Tứ Đại Hung Thú: Không thèm.

Lạc Lạc: Lúc nào ngươi thấy có lẽ nàng /bọn hắn sẽ không thương mình nữa?

Lạc Hy: Lúc đem ta lăn giường.

Tứ Đại Hung Thú: Không có.

Lạc Lạc:….

Lạc Lạc: Cảm nhận của người từ khi thành thân tới giờ là?

Lạc Hy: Rất viên mãn. Trừ những lúc bắt ta lăn giường ra.

Tứ Đại Hung Thú: Không có gì hạnh phúc bằng.

Lạc Lạc: Nếu như một ngày đối phương không còn nữa, ngươi sẽ?

Lạc Hy (nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mới nói): Nếu bọn hắn chết vì tuổi già, ta nhất định sẽ sống thật tốt. Nếu bọn hắn chết vì bệnh tật, ta sẽ thật khó sống vì bản thân mình vô năng, học chưa đủ cao, tài chưa đủ giỏi để bảo vệ người của mình. Nếu bọn hắn chết vì bị giết, ta sẽ khiến cho kẻ giết bọn hắn có kết cục thảm thiết nhất.

Lạc Lạc (lấy khăn tay chấm nước mắt): thượng thần a, người đừng khiến ta xúc động quá. Hức!

Tứ Đại Hung Thú: Nếu nàng chết, bọn ta sẽ tìm mọi cách hồi sinh nàng. Còn kẻ thù của nàng muốn hại nàng? Bước qua xác bọn ta trước đã.

Lạc Lạc (bật khóc): Ta thật ngưỡng mộ tình cảm của các người.

Lạc Lạc: Từ đầu câu chuyện tới giờ, có gì bất mãn không?

Lạc Hy: Việc duy nhất mà ta bất mãn chính là ngươi để Bạch Hiểu Hiểu làm phản diện, khiến ta phải ra tay với nàng. Đứa trẻ ấy vốn tốt đẹp biết bao, sao bút pháp của ngươi lại khiến nàng ấy trở thành phản diện?

Lạc Lạc: Khụ! Cái này thì các vị độc giả đợi hồi sau sẽ rõ.

Hỗn Độn: Ta bất mãn. Hết phần một của câu chuyện mới có thể cùng nàng lăn giường. Ngươi là muốn để bổn tọa nhịn chết sao?

Lạc Lạc: Ha, thảo nào phu nhân ngài bảo ngài là cầm thú, quả không sai.

Đào Ngột: Chuyện lăn giường thì sớm hay muộn ta không bất mãn, nhưng điều duy nhất khiến ta bất mãn chính là tại sao ngươi lại cho nàng có đến bốn phu quân chứ? Một mình ta thôi không được sao?

Lạc Lạc (lau mồ hôi): Tại hồi đó mê thể loại harem nên bẻ lái cốt truyện từ 1x1 thành 4x1. Xin lỗi, ta sai rồi. Lần sau ta dám nữa.

Đào Ngột (lật bàn): Ngươi xin lỗi kiểu gì thế hả? Ai dạy ngươi xin lỗi kiểu này?!

Thao Thiết: Không có.

Cùng Kỳ (chỉ Thao Thiết): Ta giống hắn.

Lạc Lạc: đa tạ hai vị vì đã không làm khó ta.

Lạc Lạc (nhìn xuống mấy câu hỏi, lại nhìn sang Lạc Hy, rồi lại im bặt, lưng thầm đổ mồ hôi lạnh): …

Lạc Hy: Sao ngươi không hỏi nữa?

Tứ Đại Hung Thú: câu hỏi có vấn đề gì sao?

Lạc Lạc: Câu hỏi không có vấn đề. Vấn đề là…. Khụ! Lạc Hy thượng thần, ta muốn hỏi, mặt ngài có mỏng hay không?

Lạc Hy: Cũng không hẳn là dày, nhưng miễn là câu hỏi trong tầm kiểm soát thì ta có thể trả lời được.

Lạc Lạc: Là người nói đấy nhé! Được! Tiếp theo đây sẽ là những câu hỏi khá đen tối. Nàng nào còn đầu óc ngây thơ, trong sáng, xin mời bỏ qua từ đoạn này nhé. Câu hỏi tiếp theo: Lần đầu tiên của mọi người là khi nào, ở đâu?

Lạc Hy(sắc mặt lập tức đỏ bừng, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Lạc Lạc): Ngươi…. Ngươi….

Lạc Lạc (ôm chặt bảng câu hỏi): Thượng thần, cái này là ta đã hỏi ý kiến ngài trước rồi mới dám nêu câu hỏi nhé. Đừng trách ta. Ta đã hỏi trước rồi mà!

Hỗn Độn (Ôm Lạc Hy ngồi xuống, để nàng yên phận trong lòng hắn bưng mặt xấu hổ. Hắn cười vô lại): Nàng không trả lời được, bọn ta trả lời thay cho. Lần đầu tiên là… ưm… ưm… mư.... (Bị Lạc Hy bịt miệng.)

Đào Ngột: Để ta nói cho. Lần đầu tiên là do nàng lên cơn phát tình. Bọn ta cũng là hết cách, đành. Ứm…. ưm…. (Bị Lạc Hy dùng thuật khóa miệng)

Cùng Kỳ: Phải. Bọn ta đành hiến dâng những tấm thân ngọc ngà này, mặc cho nàng chà.... ưm… mư… ưm… ưm….

Thao Thiết (hắn có khả năng phản tác dụng của nguyền rủa và chúc phúc nên miễn nhiễm với linh lực của Lạc Hy): Chà đạp. Sau đó, lăn giường. Chính phòng của nàng. Vạn tộc thành. Đó, lần đầu.

Lạc Hy (đỏ mặt gào lên): Mấy người ức hiếp ta! Sau buổi phỏng vấn này các người lăn hết đi! Lăn được bao xa thì lăn!

Lạc Lạc: Câu tiếp theo: Buổi sáng sau đêm đầu tiên, mọi người đã nói gì?

Hỗn Độn (hai tay ôm lấy hai bàn tay của Lạc Hy, giữ trong lòng, vừa mân mê vừa nói): Đó là chuyện của ba ngày sau. Nàng mệt quá, nói không ra lời, ngủ liền hai ngày sau đó.

Lạc Lạc (nhìn qua Lạc Hy đang đỏ mặt tía tai): Thượng thần, nghị lực lên. Ngài vẽ bao nhiêu xuân cung đồ, bách hợp đồ, long dương đồ bán cho các ngõa tứ kiếm tiền rồi? Chuyện này ngài còn ngại sao?

Lạc Hy (trừng mắt): Nha đầu chưa thành thân ngươi thì biết cái gì? Lý thuyết là một chuyện, thực hành là chuyện khác.

Lạc Lạc: Một tháng lăn giường bao nhiêu lần?

Lạc Hy (đỏ mặt cúi đầu): năm hay bảy lần gì đấy.

Lạc Lạc (khẽ nghiêng đầu): hả?

Đào Ngột: à. Một lần lăn từ hai đến ba ngày liền. Sau đó nàng ấy hôn mê thêm ba ngày, phục sức mất hai ngày nữa. Nên tầng suất một tháng chỉ có năm hay bảy lần thôi.

Lạc Lạc (thương cảm): thượng thần, ngài thật nghị lực. Câu tiếp theo: Vậy lý tưởng một tháng bao nhiêu lần thì đủ?

Tứ Đại Hung Thú: Chỉ cần nàng không ngất giữa chừng, muốn bao nhiêu lần có bấy nhiêu.

Lạc Lạc (đen mặt): Đáng sợ.

Lạc Hy (đỏ mặt): Biến thái (nhìn Lạc Lạc) Lạc đại nhân, đêm nay ta qua chỗ ngài ta túc nha.

Lạc Lạc: Thượng thần, ta chỉ là phàm nhân nhỏ bé. Ngài muốn bọn hắn đến dỡ nhà ta sao? Học trò nghèo không có tiền đâu.

Lạc Hy (Phấn chấn): Không sao! Ta giàu. Đủ để trả ngươi.

Tứ Đại Hung Thú (trừng): ngươi dám?

Lạc Lạc (sợ muốn đau tim): Không dám.

Lạc Hy (đáng thương): Ngươi phải dám! Ta xin ngươi đó! Đêm nay ta không muốn!

Cùng Kỳ (ôm eo Lạc Hy): Nương tử, lần trước Yên Nhiên nói muốn có tiểu muội muội chơi cùng đó. Hay chúng ta chiều con đi. Sinh thêm một tiểu muội muội cho nó?

Lạc Hy (đen mặt): Không! (Kéo tay áo Lạc Lạc) Ngươi, cứu ta!

Lạc Lạc (mắt không thấy, tim không đập, tâm phải tịnh, nhắm mắt chắp tay niệm thần chú): Lạc Hy thượng thần, nghị lực lên. Sớm muộn gì ngài cũng tai qua nạn khỏi thôi ấy mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.