Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 227: Chương 227: Ngư ông đắc lợi, ông đây thích chơi (1)




Ngày thứ hai của đại hội tiên kiếm, Diệp Lạc Hy được miễn tham gia. Tại sao? Lỡ như nàng không biết chừng mực, lại xuống tay quá nặng, dẫn đến có vị hảo hán nào đấy ngủm củ tỏi luôn thì chết toi mất! Cho nên, để tránh gây ra hậu họa cho thiên giới, Thiên Đế đã đặc cách cho Diệp Lạc Hy miễn tham gia, nàng đương nhiên có thể cùng các vị thượng thần khác lễ hữu lễ, cùng nhau uống rượu xem trận giao lưu giữ các hậu bối với nhau.

Cho nên, bây giờ bên cạnh Diệp Lạc Hy mới xảy ra cái tình cảnh khó đỡ thế này đây.

Tứ Đại Hung Thú sau khi nhận được công pháp từ nàng, đã nhanh chóng ra ngoài tìm chỗ bế quan để tu luyện rồi. Còn lại mọi chuyện đều được giao lại cho mấy người xung quanh “trông chừng” nàng. Ờ thì nói là bọn họ trông chừng nàng thì không đúng. Bởi vì bây giờ, Diệp Lạc Hy đang có một trải nghiệm vô cùng thú vị: trông trẻ.

Nhưng mà những đứa trẻ nàng phải trông nó như thế nào?

Kẻ mạnh thứ hai trong thập nhị chiến thần đạt cảnh giới đại linh thần trở lên của Cửu Trùng Thiên: Dương Tiễn.

Vị thượng thần xuất thân từ Minh giới, nổi tiếng tàn bạo, khát máu và nhẫn tâm nhất, từng bị phong ấn ở Minh giới suốt mấy vạn năm nay, hiện tại đang xuất hiện bên cạnh Diệp Lạc Hy với thân phận là một thư đồng: Chu Sa.

Quận chúa tôn quý nhất của Ma Tộc, đồng thời cũng được mệnh danh là thánh nữ ma tộc: Tiêu Nguyệt Hoa.

Thở dài một hơi, Diệp Lạc Hy bất lực ra mặt. Trời ạ! Tại sao á? Nhìn đi, còn không phải là đám người này đang cãi nhau đến long trời lở đất đấy sao? Điển hình chính là vấn đề ai sẽ trông tỷ tỷ như lời của bốn tên nào đó dặn dò.

Diệp Lạc Hy cảm thấy sầu não lắm. Tại vì hiện tại, nàng đang rất buồn chán nha.

Đột nhiên, trong người nàng bỗng nổi dậy một loại lực nào đó. Ma khí. Nó đang bắt đầu trở nên đấu đá với tiên khí vẫn còn trong người của nàng. Chậc chậc! Thật lòng mà nói, có đến hai thứ như vậy trong người, nàng cảm thấy khó kiểm soát bản thân quá. Khó chịu cứ ngày một tăng lên làm nàng cảm thấy mệt mỏi.

“Tam Lang, Ma Long, đỡ ta đứng dậy đi. Ta muốn nghỉ ngơi.” Nàng nói.

Tam Lang và Ma Long y lệnh của Diệp Lạc Hy, đỡ nàng rời khỏi bàn tiệc.

“Tỷ tỷ, tỷ đi đâu?” Tiêu Nguyệt Hoa khó hiểu hỏi nàng.

“Ta hơi nhức đầu một chút. Ở đây ồn quá.” Nàng khẽ cười.

Sau khi thi lễ với Thiên Quân và Đế Quân, nàng liền thong thả rời khỏi đó.

Có điều….

Nàng vừa đi được vài bước thì đã có “một vài người” nào đó cũng đi theo.

Đến mức, Diệp Lạc Hy không nhịn được mà quay đầu lại nhìn về phía ba cái bóng dáng nào đó đang nấp nấp ló ló đằng kia, người lộ bụng, người thấy được cả đầu, còn có người cái cột đình chỉ che được chiều dọc chứ không che nổi chiều ngang nào đó. Bọn họ đi theo nàng từ Diệp Phủ, tới đại điện, rồi ra tới vườn thượng uyển nữa. Bộ bọn họ không mệt hay sao? Nàng thì mệt lắm!

“Các vị Thiên Tôn. Chẳng hay các vị đi theo tiểu tướng là có việc chi cần trao đổi?”Nàng đỡ trán, xoa xoa thái dương, cảm thấy nhân sinh quan của mình vô cùng, vô cùng có vấn đề rồi.

Đường đường là các vị thiên tôn, một trong những vị thần tồn tại trước cả thời đại Tam Thiên Lục Địa Thất Hải này, vậy mà bây giờ ở đây không kiêng không nể, không sợ hậu bối cười nhạo mà làm trò núp lùm như thế này. Rủ mà người khác nhìn thấy được tình cảnh này của bọn họ, quả thực là mặt mũi không biết giấu đi đâu.

Nguyên Thủy Thiên Tôn, ông có tên thật là Ngọc Thanh Quân, ông nấp nấp ló ló, nhìn chất nữ nhà mình mà nói rằng: “Cháu gái a~ Gia gia sai rồi mà. Con về với gia gia đi, được không? Ta chỉ còn có một mình con là người nhà thôi đó.”

Diệp Lạc Hy khéo miệng giật giật hai cái.

Chứ đời trước ai là người vô lại nhất thiên hạ, vứt bỏ liêm sỉ, không màng thanh danh để theo đuổi Dao Quang Nữ Đế thế hả? Rồi đến khi đó, liệu ngài có còn xem ta là cháu gái hay không đây hỡi cây thiết mộc lan cả vài mươi vạn năm cũng chưa nở được một mầm lá kia?!

Nhìn sắc mặt tỏa ra sát khí ngút trời, ầm ầm vèo vèo phóng ánh mắt vừa giận, vừa bực vừa cạn ngôn về phía ông ta, cảm thấy nhân sinh quan của mình không chỉ có vấn đề, mà là phi thường mù luôn. Con mẹ nó thật chứ! Ngọc Thanh Tử Hư Cao Thượng Nguyên Hoàng Thái Thượng Đại Đạo Quân, ta chắp tay xin người đấy!

“Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta thực lòng không kham nổi danh phận là chất nữ nhà ngài đâu! Hơn nữa, hiện tại chắc hẳn ngài cũng đã biết được ta là ai rồi, còn biết luôn được ta đã có dã tâm rất lớn. Thỉnh phiền các vị nếu không muốn ngăn ta thì cũng đừng làm phiền ta.” Nàng ôm quyền thưa chuyện.

“Ta không biết đâu!”Nguyên Thủy Thiên Tôn bĩu môi: “Thiên hạ này cháu thích phá thì cứ phá, thích quấy thì cứ quấy. Hồi đó ba người họ lập ra Tam Thiên là vì muốn tránh cho thiên hạ đảo lộn, chiến tranh triền miên thôi. Nhưng nếu như Tam Thiên được lập ra chỉ làm cho chúng nhân khổ ải, thì con muốn phá muốn quấy thế nào thì tùy con. Chúng ta sẽ ủng hộ con. Có điều, cháu gái à. Suy cho chúng ta không có máu mủ, nhưng vẫn là tình thân. Mau về đây gọi một tiếng gia gia đi.”

Diệp Lạc Hy thật sự phục rồi! Không phải là nàng phục cái lý lẽ của ông ấy đâu. Mà là phục sự mặt dày của lão đó. Năm đó Quang Dao cao ngạo bao nhiêu, lại được bao nhiêu người để mắt tới, duy chỉ có vị hảo hán trước mắt mới làm nàng động lòng. Bây giờ thì Diệp Lạc Hy đã hiểu được lý do, cũng thọ giáo rồi a~

Đột nhiên, nàng nhìn thấy bóng dáng của Bạch Liên đi lướt qua, thông qua khẽ hở của một hòn non bộ. Bộ dáng nấp nấp ló ló của nàng ta làm cho Diệp Lạc Hy cảm thấy không ổn.

Cho nên, nàng đã nói: “Tam Lang! Ma Long! Mau đuổi theo! Đừng để mất dấu!”

“Rõ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.