Tiêu Nguyệt Dạ không thể tin được, sẽ có một ngày hắn nhìn thấy nụ cười tươi đến rạng rỡ của Diệp Lạc Hy lại khiến hắn sợ hãi và thất kinh như vậy. Không phải là bởi vì hắn sợ uy lực của Diệp Lạc Hy, mà là sợ hãi ánh mắt của nàng dành cho hắn. Ánh mắt giống hệt như ngày hôm đó nàng đứng ở Tru Tiên Đài nhìn hắn. Thất vọng, hận thù, tức giận, chán ghét và khinh thường. Nhưng tất cả những điều đó không đau đớn bằng việc, nàng đã nhìn thấy hắn phản bội nàng thêm một lần nữa.
“Không. Điều đó… Lạc Hy, nàng nghe ta nói… Ta….” Tiêu Nguyệt Dạ còn chưa nói hết câu thì Diệp Lạc Hy đã nói thêm: “Ôi chao? Không lẽ là ta nói sai rồi sao? Lúc nãy nghe tâm thanh sống động lắm cơ mà.”
Mọi người xung quanh càng thêm bất lực với Diệp Lạc Hy.
Nói đi cũng phải nói lại. Xét về tuổi đời, Diệp Lạc Hy tính ra còn nhỏ tuổi hơn cả Tiêu Nguyệt Hoa đến bốn ngàn tuổi lận cơ. Cho nên, nàng vẫn còn quá nhỏ.
“Ngươi… Ngươi….” Dạ Tư Hàn đỡ trán. Gã không nghĩ được rằng, Diệp Lạc Hy lại là kẻ thành thật quá đỗi như vậy.
“Ngươi…” Thiên Tư Tư đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Diệp Lạc Hy, nhíu mày hỏi nàng: “Ngươi không ghen?”
Diệp Lạc Hy nhún vai một cái, tỏ ra như rằng: tại sao ta phải ghen? Đời trước vì muốn làm vừa lòng hắn, nàng đã nhìn hắn ân ân ái ái, tình chàng ý thiếp, kim ốc tàng kiều với nàng ta suốt bao nhiêu năm, nàng còn ép bản thân mình không được ghen. Bây giờ tình đã hết, nghĩa cũng cạn rồi, nàng còn hận hắn không hết, làm sao có thể ghen?
Mà ngẫm lại, Thiên Tư Tư suy cho cùng cũng một lòng một dạ thật tâm với Ma Tôn, vậy mà bây giờ còn bị hắn đối xử như vậy. Nhưng Diệp Lạc Hy không thể đồng cảm với Thiên Tư Tư, bởi tất cả những gì mà nàng ta đã gây ra cho nàng ở đời trước, cũng đã đủ khiến cho Diệp Lạc Hy muốn nhìn thấy bộ mặt đau đớn của Thiên Tư Tư nhiều hơn bao giờ hết.
“Ta và Ma Tôn đại nhân vốn không có tình cảm gì hết. Với cả, hậu viện của ta hiện tại cũng đã đông người rồi. Số ta được nhiều người phán rằng có số đa phu, hiện tại ta cũng đã chấm được người cho mình rồi. Ma Tôn kia, thứ cho tiểu thần quân ta không dám trèo cao đâu.” Diệp Lạc Hy mỉm cười.
Thiên Tư Tư vì nụ cười này của Diệp Lạc Hy mà đột nhiên, nàng ta hiểu ra vài chuyện. Vốn dĩ, Diệp Lạc Hy không hề tơ tưởng đến Ma Tôn, là vì nàng đã tìm được người tốt với nàng ư? Là Đế Quân? Hay là các vị Tam Thanh kia?!
“Tiểu nha đầu, ngươi nói rằng Bạch Liên gì gì đó có ở trong không gian của Ma Tôn, vậy thì ngươi có cách gì để chứng minh thực hư không? Bởi vì dù sao chứng kiến vụ việc mà ngươi nói, dường như chỉ có ngươi thôi. Không có chứng cứ, ngươi sẽ bị gán ghép vào tội vu khống, đến lúc đó cũng không ai cứu được ngươi ra đâu.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm mặt hỏi nàng.
Nói là nghiêm mặt thế thôi, chứ trong bụng ông thừa biết, đứa cháu gái của ông đã thành tinh từ sớm rồi. Cái lúc Thiên Tư Tư hỏi Diệp Lạc Hy có ghen hay không, trong bụng của Nguyên Thủy Thiên Tôn thầm ớn lạnh một phen. Tiểu tử được xứng danh là Ma Tôn kia thực muốn chết sớm sao? Tứ Đại Hung Thú – bốn tên vô lại mặt dày, thiếu liêm sỉ, không có tiết tháo, vô lại cực điểm, giỏi nhất là diễn vai bạch liên hoa, nhưng được cái mã ngoài đẹp không tỳ vết và sủng cháu gái Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tận trời, ứng cử viên vị trí cháu rể trong mắt của ba vị Tam Thanh – bốn tên đấy không ghen lên thì thôi.
“Nàng…” Tiêu Nguyệt Dạ càng thêm tuyệt vọng. Hắn cứ tưởng bản thân còn có thể che giấu, nhưng không ngờ rằng người thấy tất cả mọi chuyện lại là Diệp Lạc Hy. Hắn không dám nghĩ việc hắn có ngày hôm nay là một trong những kế hoạch báo thù của nàng sau này, nhưng hắn không nghĩ rằng, nàng lại có thể bày ra vẻ mặt khiến hắn sợ hãi đến như vậy. Một bộ mặt tươi cười cùng đôi mắt vô hồn.
“Nếu như mọi người không tin, và để cho công bằng thì hãy để quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa vào không gian của Ma Tôn đại nhân xem xét nhé. Dù sao thì quận chúa cũng đang rất muốn rửa nỗi oan khuất cho huynh trưởng mà, không phải hay sao?” Diệp Lạc Hy đánh ánh mắt sang Tiêu Nguyệt Hoa, khẽ cười.
Tiêu Nguyệt Hoa hiểu ý Diệp Lạc Hy muốn nói, liền thuận thế gật đầu, ôm quyền nói: “Nếu như huynh trưởng đủ tin tưởng ta.”
“Đủ rồi!” Đế Quân quát lên: “Diệp Lạc Hy! Từ khi nào ngươi lại có quyền lên tiếng ở đây? Lại còn xúc phạm đến quyền riêng tư, tự chủ của Ma Tôn như vậy? Hắn là người như thế nào, bổn đế quân hiểu rõ nhất. Ngươi đừng ở đây ăn nói xằng bậy.” Đế Quân trừng mắt cảnh cáo Diệp Lạc Hy, đừng cho rằng dạo gần đây lão ấy dễ dãi, cùng cảm giác tội lỗi với nàng mà có thể dễ dàng làm tới. Bởi vì Đế Quân vẫn chưa hề biết, Diệp Lạc Hy là kẻ trùng sinh, cho nên mới nói như vậy.
“Bẩm Đế Quân.” Diệp Lạc Hy ôm quyền: “Suy cho cùng, Bạch Liên cũng là thái tử phi tương lai rất được Dương Mẫu nương nương thưởng thức. Nên xin người hãy suy xét mà xem. Nếu như thái tử phi bây giờ không thể rửa sạch oan khuất, để bị lời đồn nàng ta tư thông cứ như vậy mà lan ra khắp nơi, liệu rằng sau này khi thái tử cùng thái tử phi thành thân, ai sẽ công nhận? Chi bằng ngay lúc này, nhân lúc xung quanh đây chỉ toàn là người của mình, khẩn xin Đế Quân, Ma Tôn hãy cho thái tử điện hạ một lời giải thích.”
Dạ Tư Hàn kinh ngạc nhìn Diệp Lạc Hy. Vốn gã nghĩ, Ma Tôn đã có tình ý đặc biệt với Diệp Lạc Hy, nên Diệp Lạc Hy ít nhiều cũng nên biết đáp lễ lại phần tình cảm đó mới là lẽ phải. Nhưng, như vậy mà Diệp Lạc Hy lại muốn đứng về phía hắn? Thật ra, Dạ Tư Hàn cũng có vài phần ngưỡng mộ Diệp Lạc Hy. Thiên Ngạc là loài quái cổ như thế nào, đâu thể nói một kiếm liền một kiếm giết chết như vậy? Thiên tài trẻ tuổi như Diệp Lạc Hy, Dạ Tư Hàn rất muốn thưởng thức. Bây giờ nàng ta còn có thể nói giúp hắn như vậy, liệu rằng Diệp Lạc Hy đang muốn giúp hắn chăng?
“Này.” Dạ Tư Hàn nói nhỏ với Diệp Lạc Hy: “Ngươi có chắc là Bạch Liên đó ở trong đó hay không?”
Diệp Lạc Hy thật lòng không biết nói gì với Dạ Tư Hàn. Tên này là một kẻ đầu óc có bệnh. Mặc dù hắn cũng được xem là thiên tài, trong trận thánh chiến bảy ngày với Cửu Lâu Xà Tà Thần, chiến tích của hắn cũng vô cùng lớn, nhưng đáng tiếc lại chỉ là một kẻ có óc mà không biết nghĩ, vô tư vô lo. Đến mức cưới về một thê tử hại chết phụ thân, cắm cho hắn một cái sừng to đùng trên đầu lúc nào chẳng hay. Nếu như bây giờ nàng có thể giáo huấn lại tiểu tử này, biết đâu chừng tương lai của Thiên giới cũng không đến nỗi tàn tã như hai mươi vạn năm sau đâu ha.
“Nếu như không tin, ngươi có thể trực tiếp yêu cầu quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa giúp ngươi kiểm tra. Dù sao, hai người họ cũng là huynh muội, tình cảm cũng không tệ.” Diệp Lạc Hy gật gù.
Cho nên, Dạ Tư Hàn đã làm theo lời của Diệp Lạc Hy.
Ngay sau đó, Tiêu Nguyệt Hoa từ trong không gian của huynh trưởng đã xách ra Bạch Liên, ăn mặc vô cùng xộc xệch, thậm chí là đi còn không vững, phải để Tiêu Nguyệt Hoa dùng nhuyễn tiên trói lại, vác ra bên ngoài. Thế cục rơi vào im lặng đến khó thở.
Thiên đế khó xử, Đế Quân khó xử mà đến Ma Tôn lại càng khó xử hơn bao giờ hết. Nhìn bộ dáng hiện tại của Bạch Liên, Diệp Lạc Hy khẽ cười, nói: “Ôi chao, thật sự cuồng nhiệt quá nha. Còn hơn cả mấy bức xuân cung đồ ta thường vẽ ra bán cho ngõa tứ kiếm chút tiền mua rượu khi còn trẻ nữa đó.”
“Khụ! Nha đầu, ngươi nói cái gì vậy?” Nguyên Thủy Thiên Tôn liền bịt miệng Diệp Lạc Hy lại, nói: “Ngươi vẫn còn nhỏ, nên hạn chế mấy cái loại hình như thế này đi.”
Đế Quân càng thêm vô sắc. Vốn dĩ Diệp Lạc Hy sau khi lên Thiên giới là một người vô cùng có quy củ, nào đâu có bộ dạng như thế này bao giờ?! Rốt cuộc là ông dạy sai ở đâu sao?! Vẽ xuân cung đồ đem bán ư?!
“A! Ta nhớ rồi!” Tiêu Nguyệt Hoa đấm tay trái vào lòng bàn tay phải, dường như nhớ ra: “Khi trước, ta có nghe vài chuyện thú vị trong nhân gian, nói rằng có một tác giả tên là A Lạc, vẽ Xuân Cung Đồ, Long Dương Đồ và Bách Hợp Đồ vô cùng sống động, tinh xảo như thật. Hỏi ra ta mới biết là Tam Lang đại ca từ vài chục năm trước ở nhân giới đã bắt đầu cho kinh doanh loại mặt hàng này, bán vô cùng chạy. Ta nghe A Thanh nói, một phần mười số doanh thu hằng tháng của Quang Minh đỉnh là nhờ bán cái này đó. Một cuốn như thế này, ta cũng phải tốn đến hai kim tệ trắng để mua nha. Lại còn chỉ là bản giới hạn nữa chứ! Thể loại Long Dương Đồ của tác giả đó ta cũng có ba cuốn ở đây nè.” Tiêu Nguyệt Hoa còn định thò tai vào trong không gian để lấy ra, thì đột nhiên Diệp Lạc Hy vội vàng ngăn hai tay của Tiêu Nguyệt Hoa định thò vào không gian lấy đồ.
Không gian xung quanh đã tĩnh lặng lại càng tĩnh lặng nhiều hơn. Mặc dù nét vẽ đặc sắc được liệt vào hàng nghệ thuật thượng đẳng, nhưng chủ đề được chọn lại thật sự quá… khụ! Quá không trong sáng rồi!
“Khụ! Đúng là tuổi trẻ tài cao.” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: “Mặc dù đó cũng được xem như một loại hình nghệ thuật trong họa, nhưng chủ đề này quả thực có hơi tế nhị.”
Mọi ánh mắt của chúng nhân đang có mặt ở đó đều đổ dồn về cái vị được xem như trưởng lão của Thiên giới. Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân, ngài bênh người cũng không cần trắng trợn thế nha?!
“Khụ! Nguyên Thủy Thiên Tôn, cái này có hơi…..” Diệp Lạc Hy còn chưa nói xong, thì đột nhiên, ông đã xoa đầu nàng, nói rằng: “Ta chấm ngươi rồi tiểu nha đầu.”
Hả?!
Chấm?!
Chấm là chấm cái gì cơ?!
Rồi ông cười với Thiên Tôn và Đế Quân: “Chuyện còn lại, các ngươi tự mình xem xét đi. Đừng làm lỡ nhã hứng đánh cờ của bổn tôn.”
“Cung tiễn Nguyên Thủy Thiên Tôn.”Tất cả những người thuộc thiên giới đều cúi đầu, cung kính hướng vị Nguyên Thủy Thiên Tôn kia, cao cao tại thượng, xách cổ theo một vị thượng thần rời đi.
==== đôi lời của tác giả ====
Sorry các nàng nhiều nha. Mấy ngày nay mỗ bị bí hẳn ý tưởng, không biết phải làm sao luôn. Cho nên mới ra trễ như này. Mong các nàng thông cảm cho ta.
Thêm vào đó, lần trước có nhiều nàng hỏi ta về cái bộ truyện “Năm ấy bỉ ngạn nở đỏ bờ hoàng tuyền” thì ta xin thông báo là ta đã quay lại viết bộ này rồi nha. Nhưng vì theo cốt truyện cũ nó khá là đen tối, cho nên ta sẽ thay đổi lại một chút, đồng thời cũng đổi lại tên của bộ truyện này.
Hi vọng sẽ không làm các nàng thất vọng.
Iu các độc giả của mỗ.