Thực Trùng vốn dĩ không có đôi mắt tinh ranh, nhưng ngược lại, chúng có đôi tai vô cùng thính, có thể nghe ra những âm thanh dù là bé nhất. Cho nên, Diệp Lạc Hy vừa gặp liền dùng quang căn, chọc mù mắt Thực Trùng. Vừa tranh thủ lấy máu của nó, vừa tranh thủ làm cho nó bị điếc cả ta bằng lôi nộ. Thực Trùng đang ngủ ngon, lại bị một kẻ không biết sống chết mà chọc giận. Thậm chí, kẻ này còn không sợ cái miệng có đầy răng, mọc thành hình xoắn ốc của nó, càng không sợ thân thể to lớn đến vài trượng, thậm chí còn có vạn chân của nó mà lao đến quấy nhiễu giấc ngủ, còn làm nó vừa mù vừa điếc.
Diệp Lạc Hy vừa bước vào địa phận này, đã nhìn thấy một quang cảnh khiến nàng cảm thấy kinh tởm. Chính là một đường sóng lượn chồng chéo nhau, cuộn lại với nhau, hàng vạn cái chân bọ lô nhô lúc nhúc đan đan xéo xéo vào nhau, lớp lớp tầng tầng đan xen. Đây chính là phần thân của Thực Trùng. Diệp Lạc Hy biết, lớp vỏ này của nó cứng giống như thạch kim, kiếm bình thường không thể xuyên qua được. Nhưng lớp vỏ này lại nhạy cảm giống như da vậy, chỉ cần có một cái đụng chạm cũng đủ khiến cho nó phát hiện ra có người xâm phạm địa phận.
Cho nên, Diệp Lạc Hy không hề dùng cách thức thông thường để tiếp cận mà là nàng trực tiếp ngự kiếm bay về phần đầu của Thực Trùng, sau đó trực tiếp dùng âm căn khuếch đại âm lượng, dùng một đạo thiên lôi đánh xuống, gây ra tiếng nổ dữ dội đinh tai. Ngay lập tức, hàng loạt các tai của Thực Trùng vì âm thanh khuếch đại quá đáng này của Diệp Lạc Hy làm cho thủng tai.
Thực Trùng phát điên quả là chuyện đáng sợ, nhưng đối với Diệp Lạc Hy mà nói, đó lại là một chuyện hay ho đầy thú vị. Thực Trùng vừa ra khỏi hang, liền điên tiết mà gầm thét vang trời. Nếu như không phải Diệp Lạc Hy dùng Âm căn thu hết âm thanh hỗn tạp của nó lại, sợ rằng nó đã kích động đến hai cái đạo thế lực đang muốn cùng nàng giành Tỳ Bà quả.
Hai bên quân đang đuổi theo nhau Tam Lang và Dương Tiễn, đột nhiên bọn chúng biến mất, mà thay vào đó chính là một Thực Trùng đang nổi điên như bị kích thích đến tột độ. Thực Trùng này đã tu đến cảnh giới đại quân chủ cấp hai, thực lực so ra có thể ngang ngửa với một đại linh thần có song căn linh. Đáng sợ hơn chính là, Thực Trùng này đang trong gian đoạn điên cuồng tàn sát.
Vì vậy, nó không hề phân biệt trước mắt nó là cái gì, trực tiếp nuốt trọn tất cả mọi thứ. Thực Trùng, chính là nuốt trọn mọi thứ trước mắt vào bụng, nghiền chúng thành tro bụi và một đống bầy nhầy rồi nuốt xuống, không quan trọng thứ mà chúng nuốt là cái gì. Diệp Lạc Hy phải vội vã ấn Dương Tiễn cùng Tam Lang xuống dưới ba tầng đất sâu, chính là trốn đi sự tàn phán khủng bố của Thực Trùng. Đồng thời chính lúc này, hai vị trưởng Ma tộc cùng tên cao thủ của “Vương Bài” ngay lập tức phải cùng nhau tấn công Thực Trùng đang nổi điên.
“Chủ nhân, kế sách này thật hay.” Tam Lang giơ ngón tay cái với Diệp Lạc Hy.
“Không có thời gian đâu! Ta phải đến lấy Tỳ Bà quả.” Diệp Lạc Hy vội vàng kéo hai người đến gốc cây, và ngay lúc họ trồi lên, thì xung quanh gốc Tỳ Bà quả đã trở thành một biển hoa Bỉ Ngạn đỏ chói mắt đến rực rở.
Tỳ Bà quả đã biến mất, mà lúc này, trên đỉnh cây Tỳ Bà, một nữ nhân tuyệt sắc kinh diễm, quyến rũ vô song, gương mặt như được đúc ra cùng một khuôn với Diệp Lạc Hy. Có điều, khí chất của nàng ta lại hoàn toàn khác với Diệp Lạc Hy. Nếu như Diệp Lạc Hy là ánh dương quang ấm áp thì người này lại ánh lên sự ma mị và lạnh lẽo, chết chóc đến lạnh tận cốt tủy.
“Ngươi là ai?!” Tam Lang tức giận chỉ về phía nàng ta, lại nhìn thấy quả Tỳ Bà trong tay của nàng ta, càng kinh ngạc hơn vô cùng.
“Ngươi… Ngươi chính là Chu Sa thượng thần?!” Dương Tiễn dường như có phần nhận ra nàng ta.