Đại hội kiếm thuật là một buổi đại hội vô cùng lớn. Cho dù đại hội ấy được tổ chức ở đâu, do ai tổ chức, thì nó đều là một nơi vô cùng lộng lẫy và hoành tráng. Có điều, việc đó chỉ tổ khiến cho nàng bận đến đầu tắt mặt tối. Một phần, vì nàng là thượng thần, lại có thể thống lĩnh vạn quân thủ thành, cho nên công cuộc điều binh khiển tướng, tăng cường phòng vệ khắp nơi đều đến tay nàng.
Có điều, lúc này nàng hết sức được Lâm Túc chiếu cố, cho nên công việc cũng không thể gọi là đầu tắt mặt tối cho được. Có điều, Diệp Lạc Hy vẫn có cảm giác hình như nàng đã quên mất chuyện gì rồi thì phải. Nhưng mà, chuyện gì mới được cơ chứ?!
Ma Long nhìn chủ nhân nhà mình phiền muộn, liền thở dài, đặt lên bàn của nàng thanh Nhật Luân kiếm rồi nói: “Chủ nhân, người còn không nhớ hay sao? Người nói muốn đi hái Tỳ Bà quả, nhưng quãng thời gian này người luôn bận đến đầu tắt mặt tối, không thể đi hái được. Ta nghe nói Ma Tôn cũng muốn đem Tỳ Bà quả làm giải thưởng của hội tỷ kiếm lần này, không phải mới mấy hôm trước nghe quận chúa nói lại xong người còn tức chết sao?”
Diệp Lạc Hy giật mình, như sực tỉnh ra lời của Ma Long nói. Ngay lập tức, Diệp Lạc Hy chạy đi thay y phục, cầm vội Nhật Luân Kiếm mà nói vọng lại: “Ít nhất ta cũng phải mất hai ngày một đêm mới xong, ngươi nói lại với bọn hắn cho ta nhé!”
Rồi nàng phi thân ra ngoài, hóa thân thành cơn gió, bay khỏi Cửu Trùng Thiên bằng đường mà nàng thường hay đi. Nam Thiên Môn có một chỗ thường dành cho Hạo Thiên Khuyển của Dương Tiễn đại nhân, nhưng vì nàng và tên đại cẩu này có giao tình không tệ, nên thường xuyên mượn ké đường của hắn mà đi.
Có điều, lần này thì….
Cổ áo Diệp Lạc Hy bị tóm và kéo ra, thậm chí nàng còn nhận được sát khí đằng đằng của người đó. Giống như việc kẻ trộm bị chủ nhà bắt tận tay ấy.
“Hao Thiên Khuyển, ngươi làm cái gì vậy?” Diệp Lạc Hy nuốt nước bọt cái ực, mồ hôi ướt đẫm cả lưng mà hỏi hắn.
“Ngươi cho rằng ta là tên Đại Khuyển đó hả?” Người này sát khí bừng bừng, giống như muốn nhìn thấu cả ruột gan của Diệp Lạc Hy vậy.
Nói thật thì trên Cửu Trùng Thiên này Diệp Lạc Hy có ba người nể, ba người sợ và ba người kính. Ba người nể, chính là thượng thần Lâm Túc, Lưu Chân Bá Vân Tinh Quân – kẻ nắm giữ hàn băng chi lệnh của thiên giới, Âu Dương Chân Quân, người đã giúp nàng bảo vệ Cửu Trùng Thiên khi Điêu Sư đột ngột tấn công. Ba người kính, chính là kính Thái Thượng Tinh Quân, Vạn Thánh Thiên Tôn và Đế Quân. Ba người họ không chỉ là trưởng bối mà sức mạnh cũng nói thật là đáng gờm hết sức. Mặc dù nàng biết cả ba bị thần tôn này đều nằm trong top ba người có sức ảnh hưởng, cũng như sức mạnh đáng nể nhất trong thiên giới. Và cuối cùng chính là ba người sợ. Nàng sợ cái tên Kim Sí Điểu suốt ngày miệng mồm tía lia, khiến người khác inh tai nhức óc. Nàng sợ cái vị bà nội thiên hạ, con gái duy nhất của Thanh Khâu Hồ Đế Bạch Thiển. Không phải là nàng đánh không lại nàng ta, mà là nàng không dám động đến nàng ta. Vị hoàng tử băng sơn ngàn năm không tan, âm hồn bất tán, đáng sợ dọa người, phu quân chân ái đời đời kiếp kiếp của Bạch Thiển sẽ gây khó dễ cho nàng a.
Và người cuối cùng, Diệp Lạc Hy không sợ trời, không sợ đất, hiện tại càng không sợ sư phụ, tuy nhiên chỉ có cái mặt liệt như tiền, băng sơn ngàn năm không tan, âm hồn bất tán ám ảnh người nhìn này của vị chân quân ấy có thể dọa cho Diệp Lạc Hy sợ muốn đứt mạch máu não. Cái người mà được thiên hạ danh xưng là Quán giang khẩu hiển thánh nhị lang chân quân hay Nhị lang hiển thánh chân quân, Thanh nguyên diệu đạo chân quân; Chiêu Huệ hiển thánh nhân hữu vương, Nhị lang chân quân. Hay nàng nên nói, tên cúng cơm của tên này gọi là Dương Tiễn a.
Nàng nuốt nước bọt cái ực. Đúng là tránh vỏ dưa liền gặp vỏ dừa. Lúc nãy muốn đến Nam Thiên Môn này, nàng phải đi qua Đông Cung của Đế Quân, thật sự là khiến nàng đau tim muốn chết bởi cái u ám khí tượng cứ tỏa ra với tầng suất ngày một nhiều, một dày từ Đông Cung kia đã đủ dọa cho người ta tưởng là hôm nay Đế Quân nhập ma đó a. Bây giờ xui xẻo thế nào, đến được chỗ này rồi còn đụng phải tên đại tổ tông Dương Tiễn nữa chứ, đúng là mấy người rất biết cách làm cho nàng đau tim mà đột quỵ nha.
“Khụ! Đại ca, có thể buông ta ra được không?” Nàng ho khan hai cái, liếc xéo hắn.
Dương Tiễn thản nhiên buông tay ra. Diệp Lạc Hy không cao bằng cái con người cao tám thước kia, cho nên bị rớt ở một đột cao nhất định, không chút phòng bị, cái mông đáng thương của nàng cứ như vậy mà trực tiếp ôm hôn mặt đất mẹ.
Nàng còn đang xuýt xoa cho cái mông nhỏ, đáng thương, tội nghiệp của mình thì Dương Tiễn đã nói: “Ta tưởng việc ngươi mất kim đan là trò do ngươi bịa đặt ra. Không ngờ là ngươi mất thật. Bây giờ không phải ngươi đang bận bịu cho việc chuẩn bị cho đại hội tỷ kiếm hay sao? Lén lén lút lút ra ngoài, còn giành cả cửa của Hao Thiên Khuyển. Thật là mất mặt.”