Dương Tiễn dường như thu hết mọi cử chỉ của Diệp Lạc Hy vào trong mắt, hắn lắc đầu cười khổ. Hắn vốn dĩ chưa từng cho ai thấy bộ dáng này của mình, Diệp Lạc Hy chính là ân huệ đầu tiên, nhưng hắn lại không ngờ, chính bộ dáng này của mình mà hảo cảm của Diệp Lạc Hy dành cho hắn lại càng thêm tuột dốc không phanh.
“Đi thôi. Nếu như ngươi muốn làm một quân sư, thì ngươi hãy cứ là một quân sư như ý của Thiên Đế mong muốn đi. Ta lười quản.” Diệp Lạc Hy quay người tiến về phía trước.
Dương Tiễn ngạc nhiên. Đúng rồi, hắn là người của Thiên Đế, theo vai vế, hắn có thể gọi Thiên Đế một tiếng đại cữu cữu. Nàng vừa cùng Thiên Tư Tư gây ra náo loạn tại đại điện một phen, còn chọc giận đến cả Đế Quân. Bây giờ Dương Tiễn đột nhiên đi theo Diệp Lạc Hy như vậy, khó tránh cho việc nàng có nhiều hiềm nghi đối với ý đồ của hắn.
“Ngươi yên tâm. Thiên Đế cùng ta còn có một mối thù riêng. Dù ta có bị phái đi theo dõi ngươi, ta cũng sẽ không sát sao ngươi đâu.” Hắn khẽ cười.
Diệp Lạc Hy biết rõ chứ. Nàng hiểu được rằng, Dương Tiễn đang hận Thiên Đế thiên vị nương hắn cùng Thiên Tư Tư. Nếu như hành động vừa rồi của Diệp Lạc Hy đã giúp Dương Tiễn hả dạ được phần nào, nàng cũng có thể xem như đây là một sự may mắn vô tình tạo ra. Chuyện nàng sớm muộn cũng sẽ có ngày đến đây tìm Tỳ Bà quả, không phải là chuyện quá bí mật gì. Nhưng Dương Tiễn lại muốn theo nàng để báo đáp ân tình này, liệu có lộ liễu quá không?
“Dương Tiễn đại nhân, dù cho thế nào, thì người cũng không nên công khai, lộ liễu như vậy đi theo ta. Thiên Đế mà biết được, sợ rằng lại quy cho ngươi có mưu đồ muốn tạo phản.” Diệp Lạc Hy bật ra tiếng cười khan.
Dương Tiễn trong lòng càng thêm dâng trào cảm xúc. Hắn không ngờ, dù cho nàng nghi ngờ hắn có ý đồ với nàng, nàng vẫn nghĩ cho an nguy của hắn. Diệp Lạc Hy, cho dù đã chín trăm năm trôi qua, nhưng nàng vẫn luôn quan tâm và lo nghĩ cho người khác như vậy, thật sự là khiến người ta khó mở lời trong lòng ra đi.
Đoạn đường từ đây đến chỗ Tỳ Bà quả hiện tại đang có ba thế lực tranh giành nhau. Một là, thế lực bí ẩn, gọi là “Vương Bài”, bọn họ đến đây, cốt là muốn lấy Tỳ Bà quả để bổ sung kim đan năm đó bị phụ thân nàng móc mất cho Cửu Lâu Xà Tà Thần. Hai là, Trường Sinh trưởng lão cùng Mộng Ma trưởng lão, bọn họ muốn đoạt Tỳ Bà quả cho Tiêu Nguyệt Dạ. Và ba chính là nàng cùng Tam Lang đang đến đây.
Có điều, nếu như nàng có thể dụ dỗ cho bọn chúng đánh nhau, còn mình thì ở lại làm ngư ông đắc lợi thì tốt biết mấy. May mắn là nàng đã sớm cài Kim Sư vào người của Cửu Lâu Xà Tà Thần, cho nên Kim Sư cho nàng biết, đi cùng với đám người “Vương Bài” lúc này còn có thêm một kẻ cũng đạt cảnh giới đại linh thần cấp hai, cùng thêm ba tên linh thần cấp sáu. Tính ra, đội quân này có thể quét sạch một ngàn quân của Thiên giới chứ chẳng chơi.
Mà bên phía Ma Tôn là hai kẻ đại linh thần cấp bảy và tám, Diệp Lạc Hy đang thầm tính toán xem, nếu như nàng làm ngư ông đắc lợi, thì có thể lợi dụng họ để giết chết thêm Thực Trùng hay không. Diệp Lạc Hy chính là đang nuôi cái ý định niết bàn thành ma nha.
“Ngươi chính là muốn làm ngư ông đắc lợi sao?” Dương Tiễn hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy quay đầu nhìn Dương Tiễn, rất kinh ngạc. Làm sao hắn biết được?
“Nhị Lang thần, ngươi chính là có ý gì? Ngư ông đắc lợi sao?”
“Tuy ta không biết là ngươi đã biết được là ai sẽ cùng ngươi đến tranh đoạt Tỳ Bà quả, nhưng cách thức để kẻ canh giữ quả Tỳ Bà cùng kẻ cùng ngươi tranh đoạt, sau đó ẩn trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi, mới chính là phong cách của ngươi đi.” Dương Tiễn phe phẩy quạt mỉm cười.
Tam Lang càng trợn mắt nhìn Dương Tiễn. Chủ nhân tính toán cái gì trong lòng, trước nay chỉ có một vài người hiểu rõ. Nhưng người hiểu rõ chủ nhân muốn dùng kế gì để đánh địch mà không cần ngụ ý, trước nay cũng chỉ có mình vị quân sư thanh bạch anh minh, nhãn quang như tọa Dương Vi Định năm đó mà thôi. Có điều, phong thái này, cách nói này, Tam Lang không tin được Dương Tiễn chính là Dương Vi Định năm đó lịch kiếp.
“Dương Tiễn. Ngươi đang muốn ám chỉ ta điều gì? Ám chỉ ta là Dương Vi Định sao?” Diệp Lạc Hy là người từ trước đến nay không thích vòng vo, càng không phải là kiểu người thích bị người khác vòng vo tính kế. Nếu như nàng không thể hành động dứt khoát, nàng tuyệt đối sẽ kéo thêm rất nhiều sự rườm rà về sau. Mà hơn hết, Dương Tiễn suy cho cùng cũng là một người tốt, nàng không muốn hắn cùng một kẻ phản đồ như nàng dây dưa không rõ. Đặc biệt hơn, nếu như Dương Tiễn thật sự là Dương Vi Định, hắn tuyệt đối càng không được có bất cứ sự dây dưa nào với nàng. Bởi vì, hắn còn một mẫu thân là Dao Cơ, hắn còn một muội muội là Dương Thiền.
Thấy Dương Tiễn không nói, Diệp Lạc Hy càng thêm nhíu mày. Sau đó quay lưng nàng không thèm nhìn hắn nữa, lúc này, Dương Tiễn mới quỳ một chân xuống, đưa hai tay ôm quyền mà nói rằng: “Quân sư Dương Vi Định, xin bái kiến chúa công.”
Tam Lang trợn mắt nhìn Dương Tiễn. Hắn ta đang đùa cái gì vậy?
“Năm đó là ta vì quỳ trước Cửu Trùng Đài cầu xin Thiên Đế tha mạng cho mẫu thân ta mà bị đày đọa xuống làm một kẻ phàm phu tục tử, lại mang theo thiên mệnh không thể tránh khỏi. Vừa sinh ra thì mất mẹ, ta lại bị cha bán vào thanh lâu. Nếu như năm đó không phải vì chúa công nhìn thấy tài năng của ta mà đưa ta đến Huyền Lạc lục địa, giữ ta thành quân sư của người, thì có lẽ số phận của Dương Vi Định ta đã thảm hại đến chết, ô nhục cả đời không thể rửa. Chúa công, ân đức của chúa công đối với Dương mỗ cao hơn biển cả, cho dù Dương mỗ là ai, cũng sẽ luôn một lòng hướng về chúa công.” Dương Tiễn quỳ xuống, hắn một lời trong lòng nói ra, trơn như nước chảy đối với Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy không quay lưng lại nhìn Dương Tiễn lấy một lần, nàng lạnh xuống, hỏi hắn: “Ngươi nhận ra ta từ khi nào?”
Dương Tiễn không hề suy nghĩ mà đáp ngay: “Chính là lúc người bước lên Cửu Trùng Thiên nhận chức, ta đã nhận ra người. Tuyệt kỹ độc nhất kiếm pháp Mây Soi Bóng Nước, Ngắm Nhìn Ánh Trăng mà ba trăm năm trước, người biểu diễn ngay trên đại hội tiên kiếm, đã giúp ta nhận ra tướng quân.”
Diệp Lạc Hy càng siết chặt Nhật Luân Kiếm trong tay. Hóa ra là do tuyệt kỹ độc nhất ấy, hắn mới dám nhận nàng. Dương Tiễn… Hóa ra đó là vì sao năm đó nàng chạy trốn khỏi a giới, âm thầm sinh con ở lãnh cung, Dương Tiễn lại sai Hao Thiên Khuyển âm thầm chiếu cố nàng đến như vậy, thậm chí đêm đó nàng khó sinh, cũng là Dương Tiễn trộm vạn sự đại cát đan của Tây Dương Thánh Mẫu cho nàng. Hóa ra đó là vì sao, Dương Tiễn lại ở trước đại điện cùng với Lâm Túc, Khang Tư và Nữ Oa, có thể nói cho nàng một câu công bằng về công về tội. Hóa ra, hắn chính là bằng hữu, là tri kỷ khó cầu năm nào của nàng. Hóa ra, là hắn đã biết nàng chính là Ưng Đạt Dạ Xoa năm nào, cho nên đã âm thầm chiếu cố, âm thầm giúp đỡ nàng như vậy. Hóa ra, Dương Tiễn và Dương Vi Định chính là cùng một người
“Đứng lên đi.” Diệp Lạc Hy quay người lại, ba bước gộp thành hai, vội vàng đỡ lấy hắn đứng dậy. Diệp Lạc Hy vui mừng đến bật khóc, ôm lấy hắn như bằng hữu mà nói trong nghẹn ngào: “Tại sao ngươi lại là Dương Tiễn chứ?! Tại sao? Ngươi có biết năm đó khi ta nghe tin dữ của ngươi, ta đã tức giận như thế nào không? Ta lập đàn tế tìm phần hôn của ngươi suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày đều không có. Hóa ra Dương Vi Định ngươi là một vị thần. Ngươi thật sự còn sống! Ngươi thật sự còn sống! Hức! Dương Vi Định, ngươi làm ta sợ muốn chết! Ta tưởng là ngươi vĩnh viễn hồn phi phách tán mất rồi!”
Dương Tiễn bất ngờ được nàng ôm như vậy, hắn cũng rưng rưng hai hàng nước mắt, ôm lấy Diệp Lạc Hy, nói: “Tướng quân, ta xin lỗi. Năm đó sự tình ta quá phức tạp, ta nghĩ là đợi ngày ngài phi thăng làm thần rồi sẽ đến tìm ngài sau. Nhưng ta thật không ngờ, thân phận của ngài lại quá đỗi đặc biệt như vậy. Ta không có cơ hội nói chuyện với ngài, chỉ có thể sai Hao Thiên Khuyển âm thầm chiếu cố ngài. Hôm nay có dịp, ta đến tìm ngài, cốt là muốn tìm ngài báo đáp.”
Hắn không nói nàng cũng biết. Cha của Dương Tiễn là một phàm nhân thuộc nhân tộc. Nương hắn vì dám tự mình kết hôn cùng người cha này mà bị giam dưới chân núi Chân Long suốt ba vạn năm. Năm hắn vừa phi thăng lên làm tiểu tiên đã không màng nguy hiểm đến trước kim loan điện mà quỳ xuống, cầu xin đại cữu cữu của hắn tha cho mẹ mình. Thế nhưng, lão Thiên Đế không chỉ tức giận mà còn phạt hắn phải lịch kiếp xuống trần chịu đày đọa, xem như là chịu tội. Hắn nào có tội tình gì? Hắn đâu phải người mang tội? Hắn chẳng qua chỉ được sinh ra từ bụng Dao Cơ tiên tử cùng một phàm nhân, cho nên hắn là người mang tội sao? Phi lý! Hoang đường hết mực!
Cho nên, để có được địa vị mà người người xưng tụng một tiếng Nhị Lang Thần, hắn đã phải cẩn thận, vất vả biết bao nhiêu. Có lẽ, năm đó khi nàng đánh ra chiêu thức kiếm pháp của nàng năm nào, Dương Tiễn đã nhận ra, muốn cùng nàng nhận lại tri kỷ năm đó, nhưng ngặt nỗi, thân phận của nàng cũng quá đỗi phức tạp. Là quan môn độc nhất đại đệ tử của Đế Quân, nhưng đồng thời cũng là kẻ bị căm ghét nhiều nhất vì dựa hơi lão Đế Quân mà phi thăng lên. Thậm chí, chính bản thân của nàng cũng không thể kết giao cùng ai làm bằng hữu, càng tệ hơn chính là cái gai trong mắt của Đế Quân. Duơng Tiễn cũng là vì sợ hãi bọn chúng sẽ đem nương cùng muội muội ra đe dọa hắn, cho nên hắn vạn nhất bất đắc dĩ, chỉ có thể kìm nén nỗi lòng.
Nay được dịp Thiên Đình bận bịu đến mức đầu tắt mặt tối, Thiên Đế ngặt nỗi vừa phải lo cho Thiên Tư Tư bị giam ở ngục Vô Gián, vừa phải chuẩn bị cho đại hội tỷ kiếm, vừa chuẩn bị cho lễ giao hảo giữa Thiên – Ma hai giới, cho nên cũng không còn quá nhiều thời gian để quản một đứa cháu mà ông ta không để vào mắt như Dương Tiễn. Thành ra, cho dù Dương Tiễn và Diệp Lạc Hy có đại náo Ma giới, hay là làm loạn chốn nhân gian, cũng không ai có đủ rảnh rỗi như vậy để quản hai người họ. Càng huống hồ, cả hai vị ấy đều là người có công trạng rất lớn trên Thiên Đình đi.
“Dương Vi Định, ta gọi ngươi là quân sư được không?” Nàng hỏi hắn.
“Được. Chúa quân, được chứ. Ta chờ ngày này lâu lắm rồi! Chúa quân.” Dương Tiễn gật đầu lia lịa.
Tam Lang âm thầm nuốt nước bọt. Hắn liền bước lên, nhanh chóng đưa tay tách hai cái vị chủ - tớ lâu ngày không gặp, một lần tái ngộ liền dùng nước mắt nói chuyện kia ra.
“Chủ nhân, ôm như vậy là đủ rồi nha.” Tam Lang nháy mắt liên hồi, ám hiệu cho chủ nhân hiểu.
“Tát Lãng, chúng ta lâu ngày mới có thể hội ngộ, ngươi hà tất phải ngăn cách chúng ta?” Dương Tiễn cũng khó hiểu trước hành động của Tam Lang.
“Dương Vi Định, ngươi cũng hạn chế tiếp xúc với chủ nhân đi, nếu như ngươi không muốn bị đồ sát bởi mấy lu giấm chua ủ cả hai mươi vạn lẻ hai năm của chủ nhân nhà ta đổ hết lên đầu ngươi nha.”