Diệp phủ tướng đẹp nhất là khi xuân về. Lúc đó những cành hoa đào trong sân sẽ nở rộ, cánh hoa như tuyết rơi trắng xóa phủ cả sân vườn, tán cây hoa mọc thay lá xum xuê, tỏa ra một mùi hương đặc trưng và dễ chịu khiến lòng người say đắm.
Tất nhiên, hoa đào ở Diệp phủ nở rộ và đẹp nhất chỉ có thể là nở vào tháng ba.
Sột soạt.
Diệp Tư vừa quết sân, vừa chọn một vài cành đào tươi để cắm trong phòng làm việc của chủ nhân. Mùa xuân đã vào tháng ba rồi, chừng nào chủ nhân mới trở về chứ?
“Tam Lang đại nhân, hôm qua Ma Long nói chủ nhân sẽ về vào vài ngày này. Nghe nói nửa năm qua, chủ nhân cũng đã thay đổi rất nhiều. Có khi nào khi người trở về đây liền đem theo một tiểu oa oa không?” Diệp Tư nhìn Tam Lang đang quay nước cách đó không xa.
“Ngươi đừng hỏi làm gì. Ma Long hắn nói, hắn ở đó cũng không dễ dàng gì. Nếu như ta đoán không sai, sợ rằng khi chủ nhân trở về, người sẽ không mang theo tiểu oa oa đâu, dễ có khi sẽ đem theo lão công về đòi cưới thì đúng hơn.” Tam Lang hắn theo hầu chủ nhân cả ngàn năm, đừng nói là hắn nắm rõ được thói quen cùng tâm tình của chủ nhân, có lẽ bây giờ ngay cả việc một khắc chủ nhân hít vào thở ra bao nhiêu lần, hắn và Ma Long còn rõ hơn cả bốn tên thần thú nào đó nữa cho mà xem.
“Tam Lang đại nhân, nhưng chính xác là chừng nào chủ nhân về chứ? Vị đại thần trong đó dường như không chờ nổi nữa rồi kìa.”Diệp Tư khẽ đưa mắt nhìn vào hậu viện, có chút khó nói thở dài.
“Ngươi đừng lo. Bà ấy nhìn có vẻ nghiêm khắc, nhưng có các tiểu chủ tiếp bà ấy rồi, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được.” Tam Lang vừa giải thích, vừa gánh nước vào trong bếp.
Diệp Tư thở dài. Chủ nhân, khi nào người về thế? Ta sắp bị tiên khí đó áp bức đến ngột thở luôn rồi.
Đúng lúc này, từ trên trời có tiếng gió thổi gào rít, kèm theo chút khí nửa tiên nửa ma lượn lờ bao quanh, đối với bọn họ, luồng khí này vô cùng quen thuộc, vừa cảm nhận liền biết ngay là ai đang tới.
Con rồng đen có lam mao đáp xuống trong sân, vị thần quân có dáng người mảnh khảnh từ trên lưng rồng bước xuống, con rồng liền hóa thành hình một nam tử cao lớn điển trai. Thần quân ấy vừa về đến nơi, ngay lập tức, từ trong hậu viện có rất nhiều người chạy ra đón. Đặc biệt là người nhỏ nhất Diệp phủ tướng Bạch Hiểu Hiểu.
“Sư phụ, con nhớ người.”Tiểu cô nương nũng nịu ôm lấy sư phụ, giống như mèo nhỏ tìm thấy mẹ.
Diệp Lạc Hy đưa tay gỡ cái cao da chó trên người mình ra, nhìn đám đệ tử biểu tình đứa nào cũng giống như phát khóc tới nơi, thậm chí còn tỏ ra vẻ bản thân rất oan uổng.
“Sư phụ, người đến Ma giới, tại sao lại không dẫn chúng con theo?”Lam Hạo ấm ức vô cùng.
“Sư phụ, trên người của người có mùi gì lạ quá. Hình như ma khí ám vào người của người nhiều quá sao?”Hạ Hàn Không hít mũi hai cái, đưa ra kết luận.
Diệp Lạc Hy phất tay lấy đồ từ trong không gian ra: một cái lồng lớn nhốt toàn một thứ bông xù mềm mại màu trắng tinh khôi, chúng có đôi mắt màu đỏ, to tròn, rất đáng yêu.
“Sư phụ, đây là cái gì?”Đám đệ tử hiểu kỳ nhìn một lồng lớn nhốt một đám giống thỏ lông xù xinh đẹp kia.
“Đây là thỏ ở Ma giới. Ta không biết mình nên đưa quà gì về cho các con, chỉ đành mang theo cái này về. Mỗi đứa một con. ”Nàng vừa nói, vừa đưa chìa khóa cho Lưu Nhất Thanh.
“Chủ nhân, mừng người trở về.”Tam Lang vui vẻ, xun xoe vừa ấn nàng ngồi xuống ghế, nói nhỏ: “Nữ Oa đến tìm người đó.”
Diệp Lạc Hy gật đầu: “Ngươi vào không gian trước đi, Ma Long đang đợi các ngươi đó. Dẫn theo Viêm Cơ và hai tinh linh vào nữa.”
Tam Lang ngạc nhiên, sau đó gật đầu nhanh chóng kéo nhau vào không gian của Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy bước vào hậu viện của mình, nơi những cành đào đang nở rộ như Thập Lý Đào Lâm. Giữa sân vườn bên cạnh hồ cá và luống rau có một chiếc bàn đá dưới tán cây đào, cùng với một bộ ấm trà. Một nữ nhân cả người toát ra tiên khí nồng đượm, thuần hậu, lại chỉ mặc độc một bộ y phục bạch thanh, càng tôn lên vẻ cao quý và thanh nhã. Mi mục như họa, liễu mi như yên, dáng vẻ thướt tha tiên tử ấy chính là Nữ Oa cổ thần, hay người đời thường gọi người là Nữ Oa nương nương. Người đó đặt chén trà xuống, cười: “Hy nhi, ngươi lịch kiếp về rồi?”