Cũng sẽ chẳng có gì quan trọng, nếu như hắn không một hai muốn cùng nàng tỷ võ. Nàng thật lòng muốn nói, nếu như nàng không đang diễn một vở kịch giống như bản thân đang bị thương, phế mất kim đan, sợ rằng nàng đã dùng linh lực, một chưởng đánh chết tên này rồi.
Thậm chí, cả ngày hôm nay, Diệp Lạc Hy bận đến đầu tắt mặt tối vì trận duyệt binh của Lâm Túc. Kể quả thì Tiêu Nguyệt Dạ vậy mà trực tiếp ở thao trường nhìn nàng điều binh khiển tướng.
“Tướng quân, sẽ không sao chứ?” Một binh sĩ hỏi nhỏ với nàng.
“Hôm nay Lâm Túc một hai muốn ta duyệt binh. Ta cũng không thể không làm. Có điều để tên đó ở đây, ta thực sự duyệt không nổi.” Nàng xoa xoa thái dương.
“Tướng quân, cái này là chúng ta nói nhỏ với ngài nha. So với cái tên Ma Tôn này suốt ngày đeo bám ngài dai dai dẳng dẳng, triền miên không dứt, ta thà nhìn ngài qua lại với bốn tên vô lại nào đó được Nữ Oa gửi tới Diệp phủ cho ngài hơn.” Một tiểu quân binh khác cười hề hề vỗ vai nàng.
Diệp Lạc Hy mặt khẽ phiếm hồng, cười gượng gạo hai cái, nói: “Khụ! Thật ra đám nam nhân đó của ta… Ừm… Ta định đợi thêm vài năm nữa, biết đâu ta sẽ lấy về làm chính thê cũng được.”
Binh sĩ ai nấy ồ lên khe khẽ nhìn Diệp Lạc Hy. Vốn dĩ từng nghe Diệp Lạc Hy là đồ đệ của Đế Quân, tính tình bạo ngược của nàng so với Đế Quân chỉ có hơn chứ không có kém. Và đúng là như vậy. Mặc dù Diệp Lạc Hy dễ gần và cởi mở hơn Đế Quân cao cao tại thượng rất nhiều, nhưng suy cho cùng, tướng quân dù nghiêm khắc là thật, người vẫn vô cùng cởi mở, thậm chí còn vui vẻ, hòa đồng theo huynh đệ bọn họ.
“Được rồi! Chẳng qua chỉ là duyệt binh thôi, không phải hay sao?” Diệp Lạc Hy xua xua tay, nói: “Bắt đầu đi.”
Nói là duyệt binh, thật ra nó cũng chỉ là một buổi huấn luyện binh pháp theo thể lệ kiểm tra hằng tháng. Diệp Lạc Hy đứng trên đài cao, đưa tay phất cờ, chỉ huy quân binh bên dưới lập đội hình, hành quân, ứng phó trong mọi tình huống từ xấu nhất đến tệ nhất.
Đối với việc điều binh khiển tướng mà nói, Diệp Lạc Hy chính là một thiên tài. Điều này chính là Tiêu Nguyệt Dạ phải công nhận. Hắn từng nghe rất nhiều chiến tích của nàng, trong đó có việc nàng chỉ dùng một vạn quân thủ thành trước mặt mà có thể đánh bại được Điêu Sư trong truyền thuyết. Thật sự là khiến người ta phải nể phục nhiều lắm. Thế nhưng, cách thức nàng ra tay còn chưa đủ tàn nhẫn.
Nàng là người lương thiện đến mức, hắn ta còn tưởng, nàng là đồ ngốc luôn rồi.
“Hy nhi!” Đột nhiên, từ đằng sau nàng vang lên một tiếng gọi lớn, khiến tất cả mọi người phải quay đầu lại chú ý. Nam tử tuấn lãng phiêu phiêu, thân thẳng như tùng, cả người toát lên vẻ nghiêm nghị. Tất nhiên, vẻ hào quang ngời ngời, nam tử như tạc này sẽ vô cùng oai vệ và siêu phàm, nếu như trên tay hắn không cầm theo một liễm cơm, đồng thời bước mỗi bước như ba bước gộp hai này.
Thao Thiết bước tới, hắn khẽ cười nhìn Diệp Lạc Hy, gương mặt băng lãnh bỗng nở một nụ cười, khiến cho băng sương nàng năm lại lộ ra hơi xuân ấm áp, khiến cả thao trường rộng lớn đều trố mắt mà nhìn về phía Diệp Lạc Hy. Quả nhiên là chỉ cần có tướng quân ở đây, quân sĩ bọn họ còn có thể đón được mùa xuân chứ không phải là độc nhất gió đông như Lâm Túc hay Khang Tư thượng thần nha.
“Lạc Hy, nàng chưa nghỉ?” Thao Thiết nhìn nàng đứng trên đài cao, lại đứng giữa trời nắng như vậy liền nhíu mày khó chịu. Hắn thản nhiên bước lên đài cao, đứng bên cạnh nàng. Đồng thời, hắn phất tay một cái, một làn nước từ đâu tụ đến, trở thành một đám mây dày, che đi ánh mặt trời gay gắt đang chiếu xuống cả sân duyệt binh.
Quân binh nhìn thấy tướng quân phu nhân tương lai đang có ý bao che bọn họ, cho bọn họ được nghỉ giữa giờ, liền đồng loạt quỳ xuống, ôm quyền mà hô to: “Tạ Nhan thiếu chủ chiếu cố!” Rồi đồng loạt kéo nhau giải tán, chừa lại đài cao kia cho tướng quân cùng phu nhân tướng quân tương lai nghỉ ngơi.
Thao Thiết nhìn Diệp Lạc Hy cả người ướt đẫm mồ hôi, tay hắn phất một cái rất nhẹ, một làn nước mắt từ dưới đất cuộn lên, bao bọc lấy cả người Diệp Lạc Hy, hơi nước mát rượi làm nàng cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng.
“Đa tạ ngươi.” Nàng khẽ cười.
Thao Thiết gật đầu. Nếu như không phải ở trước mặt binh sĩ, hắn không ngần ngại mà cúi xuống hôn nàng một cái đâu. Phu nhân của hắn lúc này có chút mệt rồi nha.
Diệp Lạc Hy nhìn sắc mặt tối đen của Ma Tôn, khẽ cười khinh một tiếng trong lòng, nàng không ngần ngại mà đưa tay đan vào tay của Thao Thiết, cười nói: “Đi, chúng ta đi dùng bữa.”
Cứ như vậy, Diệp Lạc Hy vô cùng thản nhiên kéo Thao Thiết vào trong đài cao nghỉ ngơi, cùng hắn thảnh thơi ngồi xuống. Có điều, Diệp Lạc Hy mới kéo theo Thao Thiết tiến đến vài bước, nàng đã ngay lập tức bị Tiêu Nguyệt Dạ chặn lại.
“Nàng làm vậy là có ý gì?” Tiêu Nguyệt Dạ trợn mắt nhìn Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy xoa xoa cằm rồi nói: “Ta làm gì là việc của ta. Việc ta bồi người một tháng, vốn dĩ đã sớm làm xong rồi. Ma Tôn, chúng ta vốn dĩ là hai người dưng qua đường. Từ khi nào cuộc sống riêng tư của ta đã đến phiên đại thượng thần như ngài lo lắng vậy a?”
“Nam nữ thụ thụ bất tương thân, nàng cùng nam nhân khác giữa thanh niên bạch nhật lại có thể nắm tay nắm chân như vậy, có còn phải đạo hay không?” Tiêu Nguyệt Dạ nghiến răng nhíu mày hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy tỏ vẻ bản thân vô cùng ngạc nhiên nha. Sau đó nàng cười nói: “Ha ha ha, có gì mà phải đạo hay không phải đạo chứ?”
Đời trước, ngươi cùng Thiên Tư Tư cô nam quả nữ còn có thể leo lên giường rồi cơ mà? Sau đó một hai bắt chính thê là ta phải đồng ý nạp Thiên Tư Tư vào hậu viện, chức vị cũng không thua kém ta là bao nhiêu. Vậy mà ta cũng chưa từng nghe ngươi nói rằng đó là việc cô nam quả nữ không nên làm.
Diệp Lạc Hy trong lòng thầm khinh bỉ khôn cùng. Nàng không nhanh không chậm đưa hai tay lên ôm lấy cổ Thao Thiết, nhón chân hôn hắn một cái lên môi. Rất nhanh, nàng đã sớm buông hắn ra.
“Nàng!” Tiêu Nguyệt Dạ trợn cả mắt nhìn bộ dáng yêu nghiệt như hồ ly tinh của Diệp Lạc Hy. Đây… Đây chính là một Diệp Lạc Hy nhu mỳ, ôn hòa và lễ tắc mà hắn biết hay sao? Nàng chưa từng thế này, cũng chưa bao giờ như thế này.
“Ma Tôn, ta với hắn chính là tình lữ đời trước. Diệp Lạc Hy ta đã từng có bốn lần lịch kiếp xuống trần làm phàm nhân, trải qua khổ ải khôn cùng, đại nạn đến mức mất mạg. Nhưng hắn chung thủy đi tìm ta đời đời kiếp kiếp, cuối cùng tại Cửu Trùng Thiên này mà tìm đến ta. Bổn thượng thần cũng thật tâm yêu thích hắn vô cùng. Đó là chưa kể, đời trước ta và hắn còn là phu thê. Bây giờ trước mặt thiên hạ ân ái, thì có là gì?”
“Nàng!” Tiêu Nguyệt Dạ trợn cả mắt, ngực hắn phập phồng khó thở cùng đau đớn. Diệp Lạc Hy, nàng ấy có thể cùng nam nhân khác bày ra bộ dáng yêu nghiệt như hồ ly, câu dẫn ánh nhìn của nam tử này, lại còn thành công chọc hắn tức muốn chết. Đây không phải là Diệp Lạc Hy mà hắn biết.
Hắn chỉ thẳng mặt Diệp Lạc Hy mà nói rằng: “Ngươi là kẻ nào?! Không lẽ ngươi dám đoạt xá thượng thần sao?”
Diệp Lạc Hy cùng Thao Thiết trợn lớn hai mắt nhìn Tiêu Nguyệt Dạ, giống như sinh vật lạ vậy. Muốn đạt được xác của một đại linh thần, nhất định kẻ đó cũng phải là một đại linh thần. Hiện tại tính tổng cả tam thiên lục địa thất hải thì cũng chỉ có tổng cộng tám mươi tám vị đạt đến cảnh giới này. Hơn nữa, bọn họ còn vô cùng mạnh mẽ.
Duy chỉ có Diệp Lạc Hy mới là một cái đại linh thần cấp một, điều này cả thiên hạ đều biết. Vậy thì hà cớ gì tám mươi tám kẻ kia phải đi đoạt xá nàng làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nỗi à?!