Bình yên được vài tháng nữa. Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời để đi săn. Nhưng vài tháng này Diệp Lạc Hy cảm thấy mỗi ngày xung quanh mình đều vô cùng phong phú và kỳ lạ.
Kỳ lạ chính là thái độ của đám đệ tử. Chúng một không nháo hai không khóc ba không ăn vạ đòi hỏi nàng hay mè nheo nàng bất cứ thứ gì, thậm chí đáng kinh ngạc hơn chính là, bọn chúng đều vô cùng chăm chỉ học hành, chú tâm đến mức nhiều khi nàng cũng cảm thấy mình thật hổ thẹn. Mặc dù đúng là nàng đã có chút nghiêm khắc hơn với trước đây nhưng nàng cũng chưa từng dùng đến binh gia để dạy chúng. Cớ sao lại ngoan ngoãn đến lạ.
Đó là còn chưa kể chi tiết. Nếu nói đến chi tiết thì….
Lưu Nhất Thanh, tiểu tử này tính tình xưa giờ quen thói ngỗ ngược khó dạy, lúc nào để nàng phải gọi đến Ma Long ra dạy dỗ nó mới xong. Ấy vậy mà tự nhiên thay đổi, không chỉ ngoan ngoãn nghe lời những gì nàng dạy cho nó, thêm vào đó còn vô cùng tuân thủ phép tắc, giữ đạo gia trường, đáng làm huynh trưởng. Hơn nữa, nàng cũng thường thấy Lưu Nhất Thanh nhiều lần thay nàng bảo ban các đệ muội.
Kim Mặc Nghiên, tiểu tử này đừng nhìn vào nó hay tươi cười, tính tình ôn nhu mà xem thường. Nàng thừa biết y là một đứa trẻ thông minh, lại lắm mưu nhiều kế, thích nhất là bi thư yếu lược, giỏi nhất là dùng lời nói chỉnh chết người khác. Ấy vậy nhưng dạo gần đây nàng không thường thấy tiểu tử này cười như trước đây, thỉnh thoảng nếu như nó thấy nàng ngồi trầm tư, lúc gặp nàng liền lập tức quỳ xuống ôm lấy chân nàng một cách khó hiểu, không nói lời nào.
Nhạc Tử Liêm lại ít nói kiệm lời, tính tình cộc cằn lại nóng nảy, thường tiền trảm hậu tấu, làm xong rồi mới nói rõ vì sao mình làm, khiến nàng nhiều lần rất mệt mỏi khi phải giáo dưỡng lại nó. Thời gian này nàng lại không thấy nó quậy phá hay làm những việc thất thường, cũng thấy nó chăm chỉ và ngoan ngoãn hơn. Điều này làm cho nàng có cảm giác như đứa nhỏ này bị áp lực lắm. Nhất là khi nó nhìn thấy nàng đang giáo huấn Mục Thiên Thiên và Lam Hạo, nó sẽ lập tức bỏ chạy đi tìm đại sư huynh.
Hạ Hàn Không lúc này lại bế quan tu luyện, lại chú tâm tìm những loại sách vở nói về vong linh căn, còn thường xuyên hỏi nàng rằng làm sao để đột phá vong linh căn đến cảnh giới huyễn vương. Thậm chí, nó muốn đi săn những vong linh cấp cao về dưới trướng nó vậy, khiến cho nàng xém chút nữa bị tiểu tử này dọa ngất xỉu, còn tưởng nó có chuyện gì nghĩ không thông nên bí quá làm liều. Lại nghe nó nói Lục sư mẫu mách cho nó vong linh cũng có nhiều loại như linh thú, nói nó nghiên cứu sâu. Nàng còn tưởng Hỗn Độn đã nói cho nó biết chuyện gì, lại nghe hắn và Không nhi chối bay, không có bằng chứng.
Mục Thiên Thiên. Không hiểu sao nha đầu này lại chỉ chú tâm bồi dưỡng linh thú đến mức khiến nàng cảm thấy kỳ lạ. Vốn Mục Thiên Thiên không hề hài lòng với linh thú của mình, nó chỉ mặc định côn trùng là thứ yếu ớt chứ không biết được sức mạnh thật sự đằng sau. Đôi khi nàng còn thấy nó ở trong dược phòng, chăm chú luyện đan. Mục Thiên Thiên mặc dù không có hỏa căn để luyện đan như những huynh đệ muội khác, nhưng đứa trẻ này lại có thiên phú dược học rất cao, thậm chí nếu như được dạy dỗ nghiêm khắc, có thể nó sẽ vượt qua Ninh Từ thần cổ cũng nên.
An Nhiên thì không thay đổi nhiều lắm. Chỉ là đứa trẻ này xưa nay không muốn đọc sách, bây giờ lại chú tâm vào sách vở nhiều hơn khiến nàng cũng cảm thấy có chút mừng. Có điều, những loại sách mà An Nhiên xem, đều là những loại sách viết về Thất Hải. Khi được hỏi đến, nha đầu ấy chỉ bảo muốn tìm hiểu về Thất hải một chút. Nhưng…. Chỉ là tìm hiểu một chút thôi, vậy tại sao lại có cả một núi sách về Thất Hải học ở trong phòng nó vậy?
Lục Bắc Quân. Lục Bắc Quân chỉ chú tâm vào một loại tu luyện chính là nguyên linh sư. Sở dĩ có dòng máu của cự nhân tộc trong người, nhưng trời sinh chỉ có một căn linh duy nhất được xem là thiên phú bẩm sinh là thổ. Lục Bắc Quân khó có thể điều khiển nổi được hai căn linh còn lại trong người, cũng khiến nàng khá quan ngại. Nàng chỉ có thể giúp nó phát triển riêng một loại hình tu luyện chính là nguyên linh sư – dùng thổ căn linh, làm nên sức công phá mạnh đến nghịch thiên, dời non lấp bể. Nhưng không hiểu sao, dạo gần đây đứa trẻ này lại tu luyện thêm một loại hình tu luyện nữa: Luyện khí sư. Mặc dù Cự Nhân Tộc luôn có nghề chính là luyện khí sư, nhưng họ cần điều kiện tiên quyết chính là phải có hỏa căn, hoặc là linh thú có hỏa căn. Đứa trẻ của nàng đâu phải là Ô Tư Mãng đâu chứ?
Lam Hạo sau khi tiến vào cảnh giới Linh Tôn cũng đang dần bộc lộ tài năng thiên bẩm vốn có trong người của nó là huyết tộc. Nhưng… tại sao đứa trẻ này lại có một nỗi sợ mà nàng không hiểu vì sao. Huyết tộc vốn lấy máu làm trọng tâm để tu luyện. Nhưng hễ nàng không cẩn thận để mình bị thương, hoặc là tới ngày của nữ nhân thì nó lại sợ hãi đến mức trốn vào trong phòng không dám ra ngoài. Ơ? Mũi thính đến thế hay sao? . Truyện Xuyên Nhanh
Chu Minh và Chu Thành giỏi nhất là tầm nhìn xa và tai nghe thính. Nhưng nàng không hiểu vì sao, dạo này cả hai đứa nó lúc nào cũng kè kè bên cạnh nàng, kể cả khi nàng đang ở thao trường hay phê sổ sách. Nếu bốn người bọn hắn không có ở cạnh nàng, hay Ma Long, Tam Lang, các tinh linh và Viêm Cơ không ở cạnh nàng, hai đứa nó nhất định sẽ đi theo bên nàng. Khi được hỏi đến, hai đứa nó chỉ nói bản thân muốn quan sát sư phụ làm việc. Nàng cũng cho là trẻ con hiếu kỳ.
Quân Cửu vốn dĩ rất có thiên phú, cũng có thể tu được đa căn giống như nàng. Nhưng bản tính đứa trẻ này vốn dĩ rất nhu nhược, hơn nữa còn rất nhát gan. Nếu như không phải cái gọi là số mệnh bất biến của nó, nó cũng sẽ không trở thành Phán Quan được. Nhưng lần này nó không chỉ chủ động tìm nàng giúp nó điều phối các căn linh, mà còn học cách chủ tu bốn hệ hắc ám. Mặc dù đây là một bước tiến rất tốt đối với Quân Cửu, nhưng hơi cực một chút cho đứa trẻ này rồi.
Bạch Hiểu Hiểu là đứa trẻ nhỏ nhất nhà, thường hay hướng nàng vòi vĩnh lung tung. Nhưng bây giờ nó cũng không còn vòi vĩnh nàng lung tung nữa, ngược lại còn rất chú tâm học hành, luyện chữ, cố gắng điều tiết tốt cho kỳ được khả năng của Tát Mãn tộc của mình. Đôi khi nàng còn thấy nó nhìn nàng rất lâu, nhìn như muốn khóc, sau đó lại không khóc mà chạy đi mất tiêu, nàng gọi lại thế nào cũng không được mà đuổi theo thì thấy nó tìm uân Cửu hay An Nhiên để chơi đùa với nó.
Diệp Lạc Hy biết chắc là một trong bốn người, hoặc là cả bốn người bọn họ đã nhúng tay vào dạy dỗ đồ nhi nàng. Nhưng dạy dỗ cái gì thì nàng không biết. Thậm chí nàng đã từng âm thầm giấu ý thức đi để nghe lén xem chúng muốn nói cái gì thì ngoài những chuyện tầm phào của trẻ con ra, nàng hoàn toàn không nghe thấy gì cả. Mà khi nàng tìm đến mấy người bọn hắn hỏi chuyện thì bọn hắn lại chối bay chối biến, còn thề sống thề chết mình không có làm.
Được rồi! Là do nàng quá đa nghi rồi đi! Nếu như đám nhóc con đó nghe được bọn hắn nói về chuyện của nàng, có khi chúng đã lật trời lên đến đòi lão Đế Quân cho nàng công đạo rồi đi!