“Chủ nhân, người ổn chứ?” Ma Long ngồi xuống bên cạnh nàng, trên tay hắn là hai vò rượu, đào hoa túy do chính Nữ Oa ủ. Hắn biết nơi mà Diệp Lạc Hy hay đến mỗi khi nàng có tâm sự: mái nhà cao nhất nơi nàng ở, chỗ mà có thể vừa đón gió lộng, vừa có thể ngắm trăng sao.
Diệp Lạc Hy nhận lấy bầu rượu của Ma Long, mỉm cười cùng hắn cạn ly. Nàng ngửa cổ, dốc một hơi dài rượu lạnh vào bụng. Chất cồn cay nồng nhưng lại nổi bật lên hương vị đào hoa quen thuộc làm đầu óc của Diệp Lạc Hy tỉnh táo, thanh tĩnh, tâm tình cũng bình ổn hơn bao giờ hết.
Thật lòng mà nói, nàng chưa từng xem Ma Long là linh thú của mình, nàng cũng chưa từng xem Ma Long như một công cụ, hay nghĩ rằng, Ma Long đối với nàng cũng giống như đám đệ tử còn nhỏ. Ma Long, hay là Tam Lang, đối với nàng không còn là khế ước thú nữa. Hắn là bằng hữu, là huynh đệ vào sinh ra tử, là tri kỷ của Diệp Lạc Hy.
Tất nhiên, một người bằng hữu phải thân cận với nhau biết bao nhiêu nhận ra cảm giác bất an của một người bằng hữu, dù người bằng hữu ấy đã đeo bao nhiêu lớp mặt nạ, che đi tâm trạng bất ổn, rối rắm của mình. Ma Long và Tam Lang lại là những người nằm trong số hiếm hoi đó.
Ma Long biết chủ nhân của mình rất ít khi uống rượu. Và hắn – một người xem Diệp Lạc Hy như tín ngưỡng của mình, cũng xem nàng như chủ nhân của mình, một trong hai người đảm nhiệm trọng trách chăm sóc chủ nhân – cũng rất ít khi cho nàng được động đến rượu. Chỉ là đôi khi, tâm trạng của Diệp Lạc Hy không ổn, Ma Long lại chủ động đem rượu đến, hai người lại cùng nhau uống rượu, giống như những ngày Diệp Lạc Hy vẫn còn là một tiểu tiên quân tự do, tự tại ở Quang Minh đỉnh.
“Chủ nhân, bây giờ người còn muốn lợi dụng quận chúa nữa không?” Ma Long không nhìn nàng, tay lắc lư bầu rượu.
Diệp Lạc Hy không trả lời câu hỏi của Ma Long. Lợi dụng hay không lợi dụng? Đây là một câu hỏi rất khó trả lời đối với nàng. Nhất là một người từng xem Tiêu Nguyệt Hoa như một phần của gia đình suốt năm vạn năm.
“Ma Long, có phải ta còn quá mềm lòng hay không?” Nàng lười biếng, gác tay ra sau đầu, bắt chéo chân nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt trăng vừa tròn vừa sáng ở Ma giới.
Ma Long nghe câu hỏi, lại bật cười.
“Rất mềm lòng. Mềm như đậu phụ non mới lấy ra khỏi khuôn vậy.” Ma Long thản nhiên trả lời.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, một nụ cười khó hiểu. Nàng lại uống một ngụm rượu, lại nói: “Ma Long à, có nhiều lúc, ta cảm thấy rất lo sợ.”
Ma Long nhìn chủ nhân của mình. Diệp Lạc Hy rất ít khi nói với hắn những suy nghĩ trong lòng, tất cả đều là do hắn quá hiểu chủ nhân, cho nên chủ nhân không cần nói, hắn cũng hiểu rõ.
“Người bây giờ có Tứ đại hung thú luôn hết lòng vì người. Người có quận chúa Tiêu Nguyệt Hoa ở Ma giới làm hậu thuẫn cho người. Người còn có ta, có Tam Lang, có Kim Sư, có Viêm Cơ, có đám tinh linh kia luôn sát cánh cùng người. Người còn điều gì phải sợ sao?” .
||||| Truyện đề cử: Độc Chiếm Hoàng Hậu |||||
So với kiếp trước nàng không nói với bất cứ ai tâm sự trong lòng, im lặng chịu đựng một mình suốt chừng ấy năm, bây giờ không phải là quá tốt cho nàng rồi hay sao?
“Ma Long. Ta đã nhìn thấy ngươi trước mặt ta hiến tế thân mình cho ta. Ta đã nhìn thấy Tam Lang bị Ma Tôn đâm một Ma Thần kiếm xuyên thân. Ta đã nhìn thấy hai người bằng hữu, tri kỷ duy nhất của ta vì ta mà chết thê thảm như vậy. Ta sợ sai lầm của ta lại lặp lại, ta không thể tính toán được chu toàn tất cả.” Nàng nhìn ánh trăng vừa sáng vừa tròn, theo bản năng nói ra những lời mà nàng luôn sợ hãi.
Ma Long nhìn Diệp Lạc Hy như vậy, hắn bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Nàng nhìn Ma Long đang cười, rốt cuộc là không hiểu vì sao.
Ma Long gác tay ra sau đầu, nằm xuống cùng nàng trên mái nhà. Hắn nói: “Chủ nhân, người lo cái gì thế? Bây giờ người đã là kẻ trùng sinh trở về. Người chắc chắn biết sai lầm của mình mà không lặp lại. Người đã nói cho ta và Tam Lang biết vì sao chúng ta lại chết.”
Diệp Lạc Hy siết chặt bầu rượu trong tay, trong lòng có muôn phần cắn rứt và áy náy.
“Chủ nhân, người không cần phải sợ hãi, cùng không cần phải lo lắng. Đó đều là chúng ta tự nguyện vì người, có gì là sai?” Ma Long nhìn lên bầu trời đầy sao ở Ma giới, hắn chầm chậm nói cho nàng nghe: “Khi ta vừa chào đời, ta không biết mình là ai. Bởi vì một nửa dòng máu trong người của ta là Rồng Thần, cho nên kẻ bán ma bán thần như ta ở nơi này bị rẻ rúng và khinh miệt rất nặng.”
“Khi ta chỉ là một đứa trẻ, không hiểu vì sao ta lại bị ghét bỏ, không hiểu vì sao ta không có cha mẹ, không hiểu vì sao ta lại khác biệt với những người khác. Và khi ta liều mạng rời khỏi ma giới, ta cũng chỉ có một mình, trong cái tình trạng sống dở chết dở, thậm chí có thể chết đói, chết khát bất cứ lúc nào.”
“Lúc đó, ta đã nghĩ bản thân có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, hoặc là ta sẽ trở thành đồ bổ cho những chủng tộc khác nổi trội hơn. Trong một lần ta ở trong một trấn nhỏ, vì cướp một cái bánh bao mà bị đám người ở đó đánh thừa sống thiếu chết. Ta đã tưởng mình có thể chết được rồi.”
“Có lẽ lúc đó một tiểu long như ta sẽ chết thật. Nếu như chủ nhân người không xuất hiện. Người là người đầu tiên không ghét bỏ dòng máu lai tạp của ta, cũng là người đầu tiên cho ta hiểu thế nào là gia đình, cho ta cái ăn, cho ta tổ ấm, cho ta một nơi trú đông khi cái lạnh như muốn cắt da cắt thịt.”
“Chủ nhân, ta biết người luôn xem ta là tri kỷ, nhưng trong mắt ta, hay là Tam Lang, người giống hệt như phụ mẫu tái sinh của chúng ta. Cho nên, đối với ta và Tam Lang mà nói, người không khác gì tín ngưỡng mà chúng ta tôn thờ là bao nhiêu.”
“Hai mươi vạn năm, chúng ta đi theo người, cùng người chinh chiến khắp nơi, vào sinh ra tử rất nhiều lần, thậm chí vì người mà hi sinh, bọn ta đều cảm thấy không đủ. Nếu như trong tương lai, những điều đó đều là cái chết của chúng ta vì chủ nhân, chúng ta luôn sẵn sàng bất cứ lúc nào, bất cứ kẻ thù là ai. ” Ma Long nhìn nàng, hắn cười: “Chủ nhân, nếu như người lo sợ chúng ta sẽ chết như vậy, thì bây giờ ta muốn người biết rằng, là ta và Tam Lang đều tự nguyện, không phải ép buộc, không phải sai lầm của người, mà tất cả đều là do chúng ta muốn báo đáp ân tình của người.”
Diệp Lạc Hy ngẩn ra nhìn Ma Long. Sau đó, nàng cầm bầu rượu, dùng đáy bằng của bầu rượu gõ lên đầu Ma Long một cái, rồi nói: “Thằng ngốc!”
Ma Long khẽ xoa xoa cái trán của mình. Cú đánh này chẳng có lực, cũng không hề đau, hắn chỉ theo lệ mà xoa xoa hai cái, rồi nhăn nhó nói: “Chủ nhân, ta dù cho có lớp vảy sắt đá đến mấy cũng biết đau đó.”
Nàng ngửa cổ uống thêm một hơi rượu sảng khoái, nói: “Cả ngươi và Tam Lang đều là hai thằng ngốc. Nếu như các ngươi dám có suy nghĩ đó, ta nhất định sẽ hủy khế ước thú của cả ba chúng ta.”
Ma Long không hiểu, hắn bật dậy nhìn nàng, không thể tin được hỏi: “Chủ nhân, tại sao chứ? Rõ ràng đây đều là ta và Tam Lang tự nguyện, hà cớ gì người lại muốn hủy khế ước thú của chúng ta?”
Diệp Lạc Hy ánh mắt sắc lạnh nhìn Ma Long, sau đó nàng từ từ ngồi dậy, đưa tay tóm cổ Ma Long, nghiến răng nói từng chữ: “Nếu như cả ngươi, và Tam Lang đều không muốn bị phá hủy khế ước thú, thì làm ơn học cách quý trọng cái mạng của hai ngươi đi. Ta không nuôi những kẻ chỉ biết liều mạng.”
Rồi buông Ma Long ra. Ma Long ngẩn ngơ nhìn Diệp Lạc Hy, chỉ thấy nàng đã quay mặt đi, hắn không thể nhìn ra được biểu cảm nào từ nàng.
“Ma Long, ngươi hứa với ta một chuyện được không?”
“Chủ nhân muốn ta hứa chuyện gì?”
“Dù là ngươi, hay là Tam Lang. Ta không cần biết hai ngươi đối với ta là chủ nhân hay là ân nhân, hay là tín ngưỡng. Thế nào cũng được. Không mong hai ngươi vì ta mà chết, ta chỉ mong hai ngươi có thể vì ta mà sống, bằng mọi giá, được không?”
Ma Long mở lớn đôi mắt nhìn chủ nhân, sau đó hắn thở ra một hơi, mỉm cười cầm bình rượu, khẽ cụng vào bầu rượu của nàng phát ra một tiếng keng, hắn nói: “Hảo! Ta hứa với người. Nhất định, vì người, ta sẽ sống.”
Đêm đó, trăng tròn đỏ như máu, chiếu rọi một bầu trời đêm ở ma giới, nhưng lại là một đêm thật yên bình.