“Hy ca ca, ca đến đây chính là vì thứ này sao? Ta nghe ở Thiên giới có một người giống hệt tên của chàng, nói rằng bị mất tiên đan, cần Tỳ Bà quả để thay thế. Chàng đến đây là vì thứ này sao?” Chu Sa khẽ nghiêng đầu hỏi Diệp Lạc Hy.
“Thật ra thì người đó là ta.” Diệp Lạc Hy cố gắng tránh né cái nhìn của Chu Sa. Ôi mẹ ơi, bởi vì gương mặt của Chu Sa giống như nàng vậy, cơ thể của Chu Sa cũng có phần nhỏ nhắn hơn, thêm vào đó chính là cảm giác tội lỗi của nàng khi không thể nói cho Chu Sa biết nàng là nữ, nên… Diệp Lạc Hy không thể xuống tay được!!!!!
Chu Sa vừa nghe thế, liền kinh hoảng, vội vàng buông Diệp Lạc Hy ra, lật cổ tay của nàng ra để bắt mạch. Bởi vì cái viên tiên đan của Cùng Kỳ và nàng luyện ra vẫn còn tác dụng trong cơ thể, cho nên mạch tượng của Diệp Lạc Hy bây giờ giống hệt một kẻ bị mất kim đan vậy. Cho nên, Chu Sa đã tức giận, chỉ muốn đào mộ của Cùng Kỳ lên để sống mái với hắn thêm một phen nữa. May mà Diệp Lạc Hy đã sống chết can ngăn, nói rằng nếu bây giờ đào huyệt lên thì uổng công nàng mất, cho nên Chu Sa mới thôi không nháo nữa.
“Hy ca ca, lần trước ngươi đối với ta hung hãn như vậy, lại quá đáng biết bao nhiêu, lại bỏ đi thật nhanh. Ngươi mau chịu trách nhiệm với ta đi. Ta không còn chỗ để về nữa rồi.” Chu Sa ủy khuất ôm lấy Diệp Lạc Hy, ủy khuất đến mức đáng thương, thiếu điều muốn bật khóc luôn đấy.
Diệp Lạc Hy đen mặt trước câu nói mập mờ của Chu Sa.
Câu này của Chu Sa khiến người ta hiểu lầm cực độ luôn.
“Chủ nhân….” Tam Lang đen mặt.
“Chúa công….” Dương Tiễn u ám.
Hai người họ nhìn chủ nhân/chúa công nhà mình, chỉ cầu một lời giải thích. Hai người cùng là nữ nhân với nhau, hung hãn là hung hãn thế nào?
“Khụ! Hôm đó là ta giải thoát cho Chu Sa khỏi xiềng xích ở bờ Vong Xuyên. Lại còn lỡ giết cả Hồng Chu của nàng ta, cho nên, chắc là mạnh tay là mạnh tay như vậy nha.” Diệp Lạc Hy gãi gãi má, ngàn lời cũng khó nói cho hết.
“Khụ! Chu Sa, ta nói này. Đúng là hôm đó là lỗi của ta. Ta nên chịu trách nhiệm với ngươi. Nhưng mà, ngươi đừng làm cho người khác hiểu lầm như vậy. giữa chúng ta không có tương lai được đâu. Dù sao thì….” Diệp Lạc Hy còn đang định nói thêm thì Chu Sa đã cắt ngang lời nàng nói: “Vì ta và chàng là nữ nhân? Vì chàng sợ ta hiểu lầm chàng sao?”
Diệp Lạc Hy trợn mắt. Tam Lang trợn mắt. Dương Tiễn trợn mắt.
Chu Sa cười hì hì, nói: “Chu Sa ta đã nhận định ai thì chính là nhận định người đó một đời, bất kể là nam hay nữ. Chu Sa ta đã nhận định Diệp Lạc Hy thì cả đời này chỉ có một mình Diệp Lạc Hy chàng thôi, tuyệt sẽ không có người thứ hai đâu. Tại chàng giải phong ấn cho ta rồi, nên nhất định phải chịu trách nhiệm với ta. Ta tuyệt đối không rời bỏ chàng đâu. Nếu như chàng không đồng ý, ta sẽ bám chàng đến Cửu Trùng Thiên lận đó.”1
Lại nũng nịu bám lấy Diệp Lạc Hy.
Tam Lang đỡ trán, trong lòng hắn khóc ròng. Thiên ngôn vạn ngữ khó nói hết. Chủ quân, ta biết là các ngài kỳ vọng vào ta rất nhiều, nhưng trường hợp như Chu Sa này thì ta bó chân rồi. Là ta vô năng a.
Dương Tiễn cúi đầu, lắc đầu thở dài đầy bất lực. Chúa công, đây là cô nương thứ bao nhiêu bị người thu hút trái tim trong suốt chừng ấy năm thế? Ta nhớ là, khi người hãy còn là một chúa công của ta, người đã làm tan nát biết bao nhiêu trái tim của cô gái trong thành khi người trực tiếp nói rằng bản thân không muốn thành gia lập thất rồi a? Chắc là nữ nhi của cả Huyền Lạc lục địa khi đó đều tan nát cõi lòng ấy chứ nhỉ?!
“Diệp Lạc Hy!”
Vừa nghe thấy tiếng gọi này, Diệp Lạc Hy đã giấu vội Tỳ Bà quả trên tay của Chu Sa vào trong không gian, đồng thời cũng cúi xuống, chủ động chiếm đoạt đôi môi căng mọng của Chu Sa.