Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 291: Chương 291: Tà Thần và Diệp Lạc Hy quyết đấu (2)




Nếu nói chiêu thức phóng điện bằng cổ họng của Diệp Lạc Hy có sức công phá vô cùng khủng bố, lại giống như một thức xé toạc cả bầu trời ra, khiến cho những kẻ bên dưới thấy kinh thiên động địa thì một đạo quang đỏ chói mắt phóng ngược lại ngay lập tức, đến mức kết giới của Diệp Lạc Hy cũng vỡ ra vì chiêu thức vừa rồi.

Mà hình như, thứ đó đánh thẳng về Cửu Trùng Thiên thì phải.

“Lão già thối!” Diệp Lạc Hy bật cười, nói: “Lợi dụng vị thế của ta, lại lấy tư tính công?”

“Cháu gái ngoan, gia chỉ muốn thay ngươi trút giận một chút thôi mà. Không phải cháu cũng muốn hủy diệt cái đó sao?” Diệp Đình Tu nhún vai một cái, nhìn sắc mặt đen thui của nàng.

“Lão già thối! Di nương ta vẫn còn là người bảo hộ của Cửu Trùng Thiên đấy! Để nàng luyện hóa bản thân vá trời thêm lần nữa, lời ta hứa với lão cùng đừng mơ đến nữa!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kìm nén cơn giận.

“Cháu dám sao?” Diệp Đình Tu chĩa thanh đại bản đao về phía nàng.

“Chậc! Có gì mà không giám chứ?” Nàng vừa nói, rồi phi ra một lá bùa màu vàng. Ánh mắt của Diệp Lạc Hy phát ra kim quang, nàng cười lạnh, đâm nát mũi kiếm về phía lá bùa màu vàng kia rồi lao về phía Diệp Đình Tu: “Càng khôn lệnh!”

Diệp Đình Tu khẽ gật gù đầy tự hào. Nha đầu này, căn nguyên phù chú linh của nó vô cùng tốt. Ở tuổi còn nhỏ như vậy mà có thể sử dụng được Càng Khôn lệnh, đúng là thiên tài rồi. Nhưng mà, nha đầu thối! Nó dám dùng Càng Khôn lệnh lên ông sao? Cho nên, Diệp Đình Tu chỉ có thể tung tiếp ra một càng khôn lệnh nữa, để phá hủy chiêu thức kia của Diệp Lạc Hy.

Ầm! Một tiếng nổ vang trời khiến cả trời đất đang âm u bỗng chốc chói lòa. Uy lực của hai Càng Khôn lệnh nổ ra, cho dù là ai cũng khó mà trụ được chiêu thức của nó.

Càng Khôn Lệnh là một loại phù chú được tạo ra từ căn linh nguyền rủa, hoặc có thể gọi nó là phù chú thì đúng hơn. Dùng một lá bùa được vẽ ra từ linh lực của bản thân, lại dùng thần niệm để ra lệnh cho phù chú đó. Tùy thuộc vào mục đích sử dụng mà nó có khả năng biến hóa khôn lường. Trong các loại phù chú từ nguyền rủa căn linh, Càng Khôn lệnh là loại phù chú có lực công phá đáng sợ nhất. Chỉ cần một mảnh nhỏ của Càng Khôn lệnh, nó đã có thể cho bốc hơi cả một phần ba hải địa, chứ đừng nói là cả một Càng Khôn lệnh hoàn chỉnh.

Cho nên, tiếng nổ chói tai trên trời khiến cả bầu trời rực sáng.

“Lạc Hy!”

“Tỷ tỷ!”

“Chúa công!”

“Sư phụ!”

Chỉ có Lâm Túc im lặng đứng xem. Ông biết, cái đêm mà Diệp Lạc Hy vừa ra khỏi phủ, Diệp phủ liền bị hủy mất hai cây đào trước cổng có nguyên căn do đâu và nàng đã đi đâu. Cho nên, ông chỉ có thể biết rằng, hai ông cháu nhà này chỉ đang vờn nhau thôi, chứ chưa đánh thật đâu. Bởi vì nếu hai kẻ này mà đánh thật, khéo rằng sức mạnh có thể hủy luôn cả con đường tới Tam Thiên này mất.

Khói bụi tan dần đi, Diệp Lạc Hy và Tà Thần vẫn trụ vững, cứ như họ chưa hề bị xây xát chút nào. Diệp Lạc Hy có Thần Quang Chi Lực hộ thể, còn Tà Thần lại có Tâm Thánh Thạch bảo trợ. Cho nên, lực đạo vừa rồi chỉ phá hủy kết giới của bọn họ, chứ không hề ảnh hưởng gì đến bọn họ.

“Chậc!” Diệp Lạc Hy phủi đi bụi trên người. Thứ vừa rồi chắc là huyền thoại Huyết Sắc Lôi Tích của Tà Thần trong truyền thuyết nhỉ? Nếu như thứ vừa rồi mà đánh vào nàng, chắc nàng cũng khó mà lành lặn được. Đời trước, nàng từng thấy thứ đó đánh trọng thương Thiên Bồng. Nghe nói, sau trận chiến đó, ngoài nàng là người bị thương phải nằm bất tỉnh trên giường hai vạn năm thì Thiên Bồng cũng nằm liệt đến một vạn bảy năm vì chiêu này. Nàng tặc lưỡi, cũng may là nàng né kịp.

“Lợi hại thật! Nếu như là ta của đời trước, sợ rằng chính ta cũng đã bị lão đầu ông đốt chết rồi.” Diệp Lạc Hy tung ra hỏa mù, khiến xung quanh khu vực phạm vi năm mươi trượng xung quanh nàng và Tà Thần tối đen tối mù.

Từ trong bóng tối đó, Diệp Đình Tu có thể cảm nhận được một luồng nhiệt vô cùng đáng sợ, giống như…. Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

Đúng như lão cảm nhận được. Một cường giả đạt cảnh giới Huyễn Vương còn có một khả năng rất đặc biệt. Bọn họ có thể đem linh thú, tinh linh đã ký khế ước cùng mình trở thành một phần bảo giáp của bản thân, bảo hộ chính mình. Ở đời trước, Diệp Lạc Hy trọng thương không đủ sức, là Thanh Long đã cưỡng chế chính mình, đem thần hồn hóa thành đại cường giáp, bảo vệ cơ thể bị thương nặng không thể gượng dậy của Diệp Lạc Hy. Nhưng đời này thì khác. Diệp Lạc Hy hoàn toàn làm chủ tất cả. Linh thú ký khế ước cùng nàng, chỉ khi nàng cho phép, nó mới hóa thành giáp bảo vệ cho chính nàng. Đương nhiên, mỗi linh thú có cảnh giới khác nhau, tu luyện khác nhau, kỹ năng khác nhau đều cho ra đời một trang bị khác nhau. Diệp Liên có bản thể sinh ra từ Hồng Liên Nghiệp Hỏa, cảnh giới là Tinh linh Vương cấp cao. Diệp Liên hóa thành một chiếc nhẫn, áp vào đầu ngón tay của Diệp Lạc Hy. Chỉ trong chớp mắt, chiếc nhẫn Tinh Linh Vương phóng ra một loại roi, cả thân roi được bao bọc bởi hồng liên nghiệp hỏa, chất liệu lại bền bỉ như gân rồng. Đặc biệt hơn, thứ này còn có thể đánh nhanh và lui nhanh, không để lại chút dấu vết. Cho nên, người ngoài nhìn vào đều tưởng là Diệp Lạc Hy phóng xuất Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

“Nha đầu thối! Ngươi lấy thứ này từ Hỏa Diệm Sơn chơi với lão tử!” Diệp Đình Tu tức giận, cũng không chịu thua mà tỏa ra Hàn Băng Kính, bao bọc cả người mình, chống lại sức nóng khủng khiếp của Hồng Liên Nghiệp Hỏa đánh tới.

“Chậc!”

Hàn Băng Kính và Hồng Liên Nghiệp Hỏa khắc chế nhau. Hai thứ này gặp nhau, mọi chiêu thức đều hóa thành hơi nước. Diệp Lạc Hy không nghĩ là mình chỉ ném đá dấu tay một chút, lại ép lão phải xuất Hàn Băng Kính ra.

“Được lắm! Ngươi dám chơi với lão tử, lão tử chơi chết nha đầu ngươi!”1

Nói rồi, Diệp Đình Tu hai tay tụ lại một lượng linh lực lớn. Diệp Lạc Hy vừa nhìn đã biết Diệp Đình Tu muốn làm gì. Nén linh lực và cho nổ tung xác đối thủ. Thứ này uy lực còn đáng sợ hơn cả Càng Khôn Lệnh. Ha, cái này còn không phải là bắt chước nàng sao? Rõ ràng bây giờ chưa có chiêu thức này. Thứ này xuất hiện khi Diệp Lạc Hy cố tình liều mạng, tìm đủ mọi cách để phong ấn Hỗn Độn, nàng mới liều mạng nếm qua thứ này. Chậc chậc! Lão ta, cũng quá thực dụng rồi.

Mà, Diệp Lạc Hy còn để cho lão được thành thục thứ đó sớm mới là lạ. Tụ được thứ khủng khiếp đó, lão cần kha khá thời gian để tích tụ chúng. Mà trong thời gian đó, nàng nên tận dụng chúng để hấp thu lại linh lực. Bởi vì đây là cơ thể tiên ma đồng nhất, cho nên việc đột nhiên dùng quá nhiều linh lực, khiến cho ma khí xông thẳng lên đại não, làm Diệp Lạc Hy choáng váng vô cùng. Cho nên, nàng chỉ đơn giản là ngồi thiền ngay trên không trung. Sáu cánh lớn tụ lại, tọa thành một bệ sen, nânh đỡ Diệp Lạc Hy ngồi ở giữa tòa sen ấy, để nàng ngưng tụ lại linh lực.

Bên dưới, trên cao, khắp nơi đều hướng về trận chiến này, chỉ thấy hai kẻ đánh mở đầu trận, một bên đang thu thập lại toàn bộ linh lực trong thiên hạ, từng chút từng chút một dồn nén nó trong hai lòng bàn tay mình, giống như hận không thể nhanh chóng đem linh lực trong thiên hạ tụ lại một chỗ. Còn một bên lại chỉ được hàng vạn thanh kiếm nâng đỡ bản thân ngồi thiền trên không trung, bộ dáng thong dong tự tại, không giống như khó chịu, càng không giống như lo sợ cho sự bộc phát bất ngờ của Tà Thần. Sự hạ thấp phòng bị xuống mức tối thiểu này của Diệp Lạc Hy khiến cho Thiên Bồng – kẻ vốn dĩ nóng nảy – lại không chịu được, muốn rút đao lao về phía trước, một kiếm giết chết Tà Thần, thay cho Diệp Lạc Hy đang một mực câu giờ kia.

Nhưng, Dương Tiễn đã nhận ra được sự lạ thường ở bên trong này, đặc biệt chính là khi chúa công nhà mình lại đang bình thản như vậy. Hắn từng nhớ nàng thường hay nói với hắn: trước mỗi cơn đại giông, bầu trời thường tĩnh lặng đến khó lường. Không lẽ bây giờ chính là lời ý kia có linh nghiệm sao?

Đúng lúc này, có một bóng đen xuất hiện bên cạnh hắn. Là Lục Thần Vũ chủ quân.

“Lục tiên sinh?” Dương Tiễn ngạc nhiên khi Hỗn Độn xuất hiện ở đây, lại nghe hắn nói: “Mau cho tất cả những kẻ có thể bày ra kết giới, chặn tất cả lại đi. Cái thứ trên tay của Tà Thần đó ta từng được lãnh ngộ từ chúa công của ngươi rồi.” Hỗn Độn bày ra vẻ mặt trầm trọng.

“Đáng sợ thế nào?” Dương Tiễn hỏi hắn.

“Đủ để thổi bay cả con đường này.” Hỗn Độn vừa nói xong, đã thấy đạo quân bên kia chiến tuyến dựng xong tầng tầng lớp lớp kết giới, dày đặc, giống như đang chuẩn bị sự tự bạo của một huyễn vương vậy. Cho nên, Dương Tiễn không hề chậm trễ, ngay lập tức báo lên Lâm Túc và Thiên Bồng, Tiêu Nguyệt Dạ, cho quân đôi bên dàn trận ngay lập tức.

“Ngươi dựa vào đâu mà tin tưởng lời hắn ta?” Thiên Bồng nhíu mày nhìn Dương Tiễn.

Dù cho đối phương là người của mình, nhưng Thiên Bồng gã không có chút thiện ý nào cho Diệp Lạc Hy, huống chi là nghe lời khuyên từ người bên cạnh mình. Gã luôn cho rằng, phận là nữ nhi khuê các thì nên ở chốn khuê phòng, thờ chồng dạy con là đủ rồi. Nhưng mà, Lâm Túc và cả Tiêu Nguyệt Dạ đều đồng loạt táng đầu hắn một cái rồi nói: “Ngươi mau dàn binh ngay đi. Chết cả nút bây giờ.”

Thiên Bồng hậm hực đi làm. Chỉ cảm thấy, đám người này đang bị Diệp Lạc Hy mê hoặc, cái gì cũng răm rắp nghe theo nàng ta hết rồi.

Cho nên, hắn muốn tự mình chứng minh cho mọi người cùng thấy, đã tự mình đứng bên ngoài kết giới, cho quân binh dàn trận, bày ra tầng tầng lớp lớp kết giới dày đặc như ý muốn của Lâm Túc và Tiêu Nguyệt Dạ.

Trên kia, khi Tà Thần đã cảm thấy thứ ở hai bên tay đã đủ lớn, lão liền không tiếc, một quả đem ném xuống con đường trước mặt, một quả lại ném về phía Diệp Lạc Hy.

Mà lúc này, Diệp Lạc Hy cũng đã chuẩn bị xong, đột nhiên, trên tay nàng lại xuất hiện một cây gậy mỏng, được ngưng tụ bằng linh khí của chính nàng, nhắm đến quả cầu linh lực kia, đánh một cú như bộ môn bóng chày trong tương lai.

Người ta gọi cái này là gì nhỉ? À, Home run rồi!

Cái này là Home Run đúng nghĩa đen luôn. Bởi vì một quả boom nén linh lực kia bị ném về phía đạo quân Tam Thiên, còn một quả còn lại bị Diệp Lạc Hy đánh bay về phía đạo quân của Cửu Lâu Xà Tà Thần.

ẦM!

ẦM!

Hai tiếng nổ vang trời.

Con đường dẫn đến Tam Thiên đột nhiên bị nứt vỡ mạnh, rung chuyển. Các vết nứt cứ như thế mà chạy dài khắp nơi. Ây gu, chết toi rồi.

“Gia, hình như ông vừa đánh bể cái cầu đó, đúng không?” Diệp Lạc Hy đen mặt, hỏi lão.

“Nha đầu thối, đừng có đổ thừa một mình ta. Đến cả ngươi cũng góp phần vào đấy.” Cửu Lâu Xà Tà Thần nói, đồng thời nghĩ nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Đời trước lúc ngươi phát điên, một mực tiêu hết toàn bộ linh lực một lần muốn giết ta, cũng tạo ra địa chấn thế này. Mà, hình như ngươi cũng góp phần xé rách bầu trời sau khi Nữ Oa mới vá xong đó a.”

Diệp Lạc Hy: “….”

Nếu như nói như vậy, có khác nào lão ta đang ám chỉ, Diệp Lạc Hy cũng góp phần gián tiếp hủy hoại công sức cố gắng của Nữ Oa đâu cơ chứ?

Đoạn, nàng siết chặt Nhật Luân Kiếm, cả người chớp mắt lại hóa thành một luồng sáng màu hoàng kim. Diệp Lạc Hy lần này tức giận rồi a. Nàng cũng chẳng cần giữ lễ nữa, trước mắt cứ đem cái lão đầu thối miệng mồm tía lia kia khâu lại trước đã. Cho dù có giận quá mất khôn đi chăng nữa, nàng cũng phải cắt xuống cái lưỡi của lão ta.

Diệp Đình Tu tặc lưỡi, lắc đầu. Đứa ngốc này, tính tình cho dù có điềm tĩnh và trưởng thành hơn rất nhiều rồi, nhưng cơ sao cứ bị chọc phải cái vảy ngược thì giận quá mất khôn thế nhỉ? Lão đỡ trán, chán nản, lại nhìn đến đứa nhỏ này. Cũng may là đời này nó còn đám hiền tế, còn phụ mẫu nó ở bên cạnh, chứ không vết xe đổ đời trước lại lặp lại tiếp cho coi. Đoạn, bản thể của lão cũng hóa thành một hào quang màu đen, vừa vặn biến mất trong không trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.