“Ca ca.” Một đứa trẻ bé xíu, đôi chân nhỏ nhắn, lon ton chạy về phía một tiểu hài tử lớn hơn một chút.
Hài tử lớn kia đưa tay ôm trọn đứa nhỏ ấy vào lòng, rồi bế lên cao, xoay vài vòng rồi hỏi đứa nhỏ rằng: “Hôm nay A Dật ngoan của ca ca, đệ có quấy khóc a nương đệ hay không?”
“Không có nha. Hôm nay đệ rất nghe lời. Đệ còn ăn hết hai bát cơm đấy. Ca ca, ca thấy ta có giỏi không?” Đứa trẻ cười một cách vô tư và hôn nhiên.
Hài tử lớn ôm lấy hài tử nhỏ vào trong lòng, nói rằng: “Nếu đệ đã giỏi đến như vậy, ca ca dẫn đệ đi chơi, chịu không?”
“Nhưng mà phụ thân nói đệ không được đi chơi cùng ca ca. Ca ca, đệ lại muốn cùng ca ca trốn khỏi phụ thân. Ca ca, ca dẫn đệ theo được hay không?” Đệ đệ ngây thơ đã hỏi ca ca một cách hồn nhiên như vậy.
“Hảo. Ta dẫn đệ cùng đi.”
Đó là một câu chuyện lúc nhỏ, cũng là một lời hứa lúc nhỏ mà sâu thẳm trong tim Hạ Tử Dật không muốn nhớ đến, càng không muốn nhắc đến. Trong ký ức của Hạ Tử Dật, Hạ Hàn Không là một huynh trưởng vô cùng yêu thương y. Cái tên Tử Dật này cũng là do chính Hạ Hàn Không đặt cho. Chim ưng non vừa mở mắt đã có nhận thức rất rõ ràng. Y nhớ, đôi bàn tay đầu tiên bế y lên từ chỗ vỏ trứng vỡ nát không phải là nương, mà là Hạ Hàn Không. Trong số thăm lẻ dùng để đặt tên cho y, cũng là bống trúng cái tên Tử Dật này của hắn.
Hạ Hàn Không khác với Hạ Tử Dật. Phụ thân của Hạ Hàn Không và phụ thân của y tuy không phải là huynh đệ ruột thịt, nhưng hai người họ kết thân còn hơn cả ruột thịt. Nhưng những chuyện trong tương lai về sau lại khiến Hạ Tử Dật thật sự không thể tin được.
Nghĩ lại thì, tất cả đều là do y quá nhu nhược, không thể bảo vệ được hắn mà thôi.
Thật ra năm đó, Hạ Tử Hiên đã sớm nhìn ra được năng lực của Hạ Hàn Không. Thậm chí, ông ta còn ám ảnh với một giấc mộng của tiên tri trong tộc, rằng sau này Hạ Hàn Không sẽ là người cắm xác ông ta lên cọc thiêu. Năm Hạ Hàn Không tròn năm mươi tuổi, Hạ Tử Hiên đã muốn bóp chết hắn, nhưng đã bị a nương của hắn phát hiện ra. Sau đó, a nương của Hạ Hàn Không đã biết chuyện, dù nương hắn và nương y đều cố gắng bảo vệ hắn, nhưng Hạ Tử Hiên chính là con thú vô nhân tính. Hắn giết thê tử, lại dùng lửa căn đốt cháy a nương của hắn. Chuyện này là do chính Hạ Tử Dật y chứng kiến từ đầu tới cuối. Ông ta đã dùng muội muội Hạ Miên đe dọa y, buộc y phải trở thành con rối của ông ta. Nghĩ đến chuyện này, Hạ Tử Dật có mấy phần rùng mình. Muội muội y vừa chào đời không được bao lâu đã mất mẹ, đến người làm ca ca như y cũng không thể bảo vệ được nàng. Nàng bị ông ta đưa đi, còn đưa đi đâu thì y tuyệt nhiên không hề hay biết.
Sau này, a nương hắn chết, hắn bị đưa lại về tộc. Để bảo vệ chính mình cùng muội muội còn nhỏ, y buộc phải làm theo lời của Hạ Tử Hiên. Chính là, y phải hành hạ Hạ Hàn Không, khiến hắn sống không bằng chết, khiến hắn phải khổ sở nhất có thể, để hắn chết đi một cách uất hận nhất. Có như vậy, Hạ Tử Hiên mới cảm thấy hả lòng hả dạ. Mỗi lần y khinh bỉ Hạ Hàn Không xong, chính y cũng phải kinh tởm bản thân mình, không ngừng nôn mửa, tưởng chừng như sức lực cả người đều bị rút cạn. Và mỗi lần Hạ Hàn Không bị đám người đồng tộc đánh đập, Hạ Tử Hiên đều nhìn hắn với ánh mắt khinh thường và lạnh lùng đến sợ, nhưng tay lão ta đều vỗ lưng y mà nói rằng: “Con làm tốt lắm. Thế mới là con trai ta. Hãy nhớ, những kẻ dám gây cản trở cho con, con phải khiến chúng sống không bằng chết, phải khiến chúng cảm thấy bản thân mình là hạ đẳng, hiểu chưa?”
Hạ Tử Dật lúc đó cũng chỉ có thể cúi đầu, đáp lại một tiếng “Vâng” nặng trĩu.
Hắn không hề biết chuyện này, hắn chỉ biết là sau đó, a nương đã đem hắn rời khỏi tộc sau khi nghe tin phụ thân hắn tử trận sa trường. Rồi sau đó, a nương hắn đột ngột qua đời. Hắn bị đưa trở lại Ưng tộc và sống một cuộc sống không khác gì địa ngục trần gian.
Thật ra, phụ thân hắn nào có tử trận gì cho cam? Là phụ thân của y đã giết huynh trưởng đoạt chức trưởng tộc đó. Chuyện này mãi về sau, sau khi Hạ Hàn Không rời tộc, y cũng mới được biết. Là Hạ Tử Hiên trong khi say rượu đã nói cho y biết. Trong mắt Hạ Tử Hiên chỉ có sức mạnh, quyền lực và tiền. Còn lại, dù là thê hay là nhi, dù là huynh hay là đệ, dù là phụ hay là mẫu, tất cả, tất cả đều chẳng có gì quan trọng trong mắt ông ta.
Cho nên, y bất đắc dĩ phải trở thành kẻ bắt nạt Hạ Hàn Không để có thể bảo toàn mình và muội muội còn chẳng biết đến sự tồn tại của y. Chỉ khi Hạ Tử Hiên nhìn thấy bản chất của Hạ Tử Dật y giống như ông ta, ông ta mới để yên cho hai huynh muội bọn y được sống.
Năm đó, khi Diệp Lạc Hy đến Ưng tộc và chính nàng ta cũng đã nhìn ra được tài năng thiên bẩm của Hạ Hàn Không, nàng ta đã muốn đưa Hạ Hàn Không rời đi. Đương nhiên là Hạ Tử Hiên không đồng ý. Ưng tộc còn non như Hạ Hàn Không khi đó, đúng là giữ lại không có ích lợi gì. Nhưng trong Ưng tộc có một loại dược liệu. Dược liệu này được xem như bí đó là bí truyền của Ưng tộc. Có vài phần tàn nhẫn khi luyện thành dược này. Nó không phải là dược bình thường. Nó cần đến kim đan của một vị trưởng lão đi trước đã ngã xuống làm tâm dược để luyện thành. Cho nên mới có chuyện bất cứ ai, chỉ cần sở hữu dòng máu của loài chim, uống dược này vào đều hoàn toàn có thể thức tỉnh được bản năng của dòng máu mà họ đang mang trong người. Đương nhiên, Hạ Tử Dật cũng vinh hạnh có được một viên.
Tuy nhiên, Hạ Tử Dật không sử dụng thứ này, và y cũng thề rằng bản thân sẽ tuyệt đối không sử dụng đến thứ này. Bởi vì đây là Hạ Tử Dật y nợ Hạ Hàn Không, y muốn dùng nó để trả lại cho Hạ Hàn Không. Và cả cái mạng này nữa, y cũng nên trả lại cho nương hắn mới phải lễ chứ.
Nghĩ vậy, Hạ Tử Dật càng siết chặt tay. Sư phụ của y là Thiện Lão tiên quân, ông ấy đã giúp y luyện thành một loại đan, giúp y hoàn thành một loại pháp trận. Có lẽ, người mà lúc này Hạ Tử Dật cảm thấy áy náy nhất, vẫn là Thiện Lão tiên quân. Lúc y được người ta khiêng từ bên ngoài vào, ông ấy đã khóc và hỏi y rằng, đáng không? Đối với y mà nói, chẳng có đáng hay là không. Đây là nợ mà y phải trả từ lâu rồi. Chỉ là sau một trận đấu, sử dụng thứ thuốc đó của sư phụ, y đã sớm bạc trắng mái đầu. Trông y lúc này không khác gì một lão già cả, trông thật khó coi làm sao.
“Sư phụ, bây giờ trông con khó coi lắm đúng không?” Hạ Tử Dật nằm trên giường, cả người vô lực, ánh mắt đầy tuyệt vọng nhìn đến vị tiên quân lưng còng tóc bạc, tay chống gậy trúc trước mắt, khàn khàn giọng hỏi, tựa như nghẹn ứ lại.
“Con hối hận rồi sao?” Vị trưởng bối ấy bưng bát thuốc đến bên giường bệnh của đứa trẻ mà ông thương yêu, khẽ hỏi.
“Con chưa từng hối hận. Con chỉ cảm thấy tiếc nuối. Về muội muội, về a nương, về cả… về cả….” Nói đến đây, lồng ngực của Hạ Tử Dật càng thêm khó thở, dường như có thứ gì đó khiến y nghẹn ứ lại, nói không thành lời.
“Đừng nói nữa.” Ông ấy đút thuốc cho y: “Con đã sử dụng thứ thuốc đó của trưởng tộc Ưng tộc, thì có lẽ nó cũng đã ngấm vào trong người của con rất nhiều rồi. Đừng nói gì nữa cả. Vi sư còn ở đây, con sẽ không chết bây giờ được đâu.”
“Khụ!” Hạ Tử Dật ho khan ra một búng máu đen sì, tanh tưởng. Y run rẩy đưa hai bàn tay của mình lên nhìn chính mình. Ha ha ha, quả nhiên là Hạ Tử Hiên đã cố chấp đến như vậy, cho dù y đã nói rằng đó không phải là thứ tốt. Vậy mà ông ta còn lấy mẫu phi – gọi là mẫu phi thì không phải. Mẫu phi chính là a di của y, chính là muội muội ruột thất lạc của a nương - ra ép hắn phải làm vật thí nghiệm trước khi đem cho đồng tộc cùng dùng. Đúng là đồng quy vu tận, đồng quy vu tận. Y có chết xuống đó cũng nhất định sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho Hạ Tử Hiên được rồi.
Hạ Tử Dật nắm lấy tay của sư phụ, đưa cho ông một chiếc vòng ngọc bích màu xanh lam vô cùng tinh xảo và đẹp mắt, nói: “Sư phụ, đồ nhi khẩn cầu người một nguyện vọng. Nếu sau này có bất cứ ai tên là Hạ Miên chạm vào chiếc vòng này, có thể chuyển chiếc vòng trở thành một màu trắng thuần khiết, hãy giao nó lại cho nàng. Nói là, ca ca con bất tài vô dụng, không thể bảo vệ nàng chu toàn. Ca ca xin lỗi.” Khụ! Khụ! . Truyện Mỹ Thực
Hạ Tử Dật lại ôm ngực ho khan. Lúc đó cũng may là Hạ Hàn Không thủ hạ lưu tình, lưu lại cho y một mạng. Nếu không thì sợ rằng, việc y sắp làm sẽ khó khăn hơn, mà có khi còn liên lụy đến sư phụ.
Thiện lão không dám nhìn, ông chỉ nhận lấy chiếc vòng ngọc rồi nói: “Hảo. Sư phụ đáp ứng con. Bây giờ con hãy nghỉ ngơi đi. Vi sư sẽ giúp con lo liệu những chuyện còn lại.”
Đợi đến khi Thiện lão ra ngoài rồi, Hạ Tử Dật mới ôm ngực thở dốc. Xem ra nội thương còn kinh khủng hơn những gì y biết nhiều. Đau đớn quá, khó chịu quá. Y khó chịu quá. Y cố gắng nằm xuống, quay lưng ra ngoài, cố gắng chịu đựng đơn đau đang ngày một lan từ đan tiền ra khắp cả người.
“Hạ Tử Dật?!” Một giọng nói kinh ngạc vang lên đằng sau khiến Hạ Tử Dật phải quay đầu lại nhìn.
“Nhạc huynh?” Hạ Tử Dật vừa nghe tiếng, liền nhận ra ai, nhưng khi y quay đầu lại nhìn, sắc mặt của y liền trở nên tát mét chỉ trong phút chốc.
Có ba người đang nhìn y chằm chằm. Y mãi mới có thể nhìn ra được người trước mắt là ai. Là Nhạc Tử Liêm, Kim Mặc Nghiên và… đồng tử y co rút lại khi nhìn thấy bóng dáng huyền y phiêu phiêu tuấn lãng ấy.
Sắc mặt của Hạ Hàn Không chưa từng đen đến tối mịt mù như bây giờ. Thật sự là một chuyện vô cùng đáng sợ. Nhưng Hạ Tử Dật không phải sợ vì Hạ Hàn Không đang tức giận mà là sợ rằng, bản thân y nhìn thấy Hạ Hàn Không thì y sẽ không thể giữ cho tinh thần của mình đủ tỉnh táo hơn nữa. Y sợ mình sẽ không thể trả hết mọi thứ cho Hạ Hàn Không.
Vốn tưởng là người đến chỉ có một mình Nhạc Tử Liêm, vì y có thể nhận ra được giọng nói của hắn, nhưng y chưa từng nghĩ rằng Nhạc Tử Liêm lại có thể dẫn theo Hạ Hàn Không đến đây.
Siết chặt tay mình đến mức móng sắc nhọn đâm sâu vào da thịt, cố gắng giữ cho mình sự tỉnh táo nhất định. Hạ Tử Dật chỉ trong chớp mắt liền trở nên bình tĩnh và thản nhiên hơn bao giờ hết. Y gắng đứng dậy, cao ngạo phất tay áo rồi hỏi: “Cơn gió nào đã đưa ngươi tới đây? Tạp chủng?”