Thiên Tư Tư sinh ra có xuất thân vô cùng, vô cùng cao quý. Nàng ta có mẫu thân là phụng hoàng, có phụ thân là tiên thiên đế, lại có huynh trưởng hết mực yêu thương, có tẩu tử rất hiền dịu. Sinh ra ngậm muỗng vàng, vô cùng, vô cùng cao quý. Vì nhận được sự yêu thích và chiều chuộng của tất cả mọi người xung quanh dành cho nàng, nên Thiên Tư Tư dần hình thành nên bản tính kiêu ngạo, xem thường người khác quá mức.
Thiên Tư Tư từng phạm rất nhiều tội nặng nhẹ, nhưng nàng ta luôn có nhiều người chống lưng, che chở, cho nên bản thân kiêu ngạo càng kiêu ngạo, hoàn toàn không xem bất cứ ai ra gì, thậm chí việc nàng ta được bênh vực và bảo vệ, nàng ta xem như đó là lẽ đương nhiên, hiển nhiên mà nàng ta được hưởng thụ mà không lo nghĩ nhiều làm gì.
Thế nhưng, sống đến ba vạn năm, Thiên Tư Tư không nghĩ rằng, rồi sẽ có một ngày ca ca của nàng lại có thể nhẫn tâm đày đọa nàng đến ngục Vô Gián. Điều đó khiến Thiên Tư Tư sinh ra một lòng oán niệm đối với Thiên Đế, mà đặc biệt hơn hết chính là đối với nữ nhân đang đến trước mặt nàng kia: Diệp Lạc Hy.
“Diệp Lạc Hy! Ngươi đến đây làm gì?” Thiên Tư Tư dù bị ngọn lửa nóng như Hồng Liên Nghiệp Hỏa thiêu cháy, dù đau đớn đến đâu cũng rất biết cách gánh gượng, trước mặt Diệp Lạc Hy vẫn hoàn toàn cao ngạo.
“Ta chẳng qua chỉ muốn đến đây xem xem, kẻ năm lần bảy lượt muốn hạ bệ ta, tại sao lại sa đọa đến mức này mà thôi.” Diệp Lạc Hy bày ra một dáng vẻ ôn hòa nhìn Thiên Tư Tư.
Diệp Lạc Hy nhìn đến Phán quan, ông liền hiểu ý Diệp Lạc Hy mà lui ra ngoài, nhường chỗ lại cho Thiên Tư Tư nói chuyện.
“Thiên Tư Tư, bây giờ ở đây chỉ có ngươi và ta. Ngươi nói đi. Rốt cuộc là vì sao ngươi lại một lòng muốn hãm hại ta? Ta và ngươi xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi hà tất phải làm như vậy?” Diệp Lạc Hy đưa tay bóp lấy cằm của Thiên Tư Tư, lực đạo không chút nhẹ nào, một đạo muốn nóp nát cằm nàng ta.
Thiên Tư Tư nghiến răng nghiến lợi quát nàng: “Bởi vì ngươi Ma Tôn chỉ một lòng ngày đêm mong nhớ đến ngươi! Bởi vì Ma Tôn trong cả quãng thời gian ngươi rời khỏi Ma giới đều chưa từng nhìn ta lấy một cái, cũng chưa từng chủ động đến gặp ta lấy một lần. Ngươi! Ta chỉ muốn ngươi chết đi! Chỉ cần ta giết chết ngươi, Ma Tôn nhất định sẽ nhìn về phía ta! Vị trí ma hậu chỉ có thể là của ta! Diệp Lạc Hy! Ngươi xuất thân chẳng qua chỉ là một kẻ phàm nhân, thậm chí còn mang trong người dòng máu lai tạp bẩn thỉu. Ngươi không xứng với hắn.”
Diệp Lạc Hy thừa biết mọi chuyện nhìn Thiên Tư Tư. Vốn dĩ, Thiên Tư Tư đã luôn xem nàng là hạ chủng, cho nên cho dù nàng ta có chửi mắng nàng thế nào, Diệp Lạc Hy đều có thể dự đoán được. Có điều, Đào Ngột thì không hề như vậy. Hắn còn định bước ra ra mặt giúp nàng, lại bị ánh mắt của nàng ngăn lại. Nàng nói với hắn bằng thần giao cách cảm: “Đừng! Chưa phải lúc.” Đào Ngột mới thu lại lôi đạo trên tay.
“Nhưng ta chưa từng tranh với ngươi. Kể cả bị trí Ma Hậu, ta cũng tuyệt đối không muốn cùng ngươi tranh giành. Chúng ta vốn xưa nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi tính toán lên ta đã đành, vậy mà lại dám động đến đồ nhi của ta.” Diệp Lạc Hy nghiến răng, lực đạo càng tăng mạnh, khiến Thiên Tư Tư đau đến chảy nước mắt.
Diệp Lạc Hy phất tay một cái, sau đó dùng khăn tay lau giống như tay nàng vừa chạm vào một thứ thật bẩn. Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Lạc Hy nhìn Thiên Tư Tư mà nói rằng: “Thiên Tư Tư, ngươi nên nhớ, ta xưa nay cái gì cũng không tranh với ngươi. Nhưng ngươi, lại phạm đến giới hạn của ta trước, đừng trách ta tàn nhẫn vô tình.”
Thiên Tư Tư nhìn Diệp Lạc Hy cao cao tại thượng, trong lòng lại dâng lên oán hận ngút trời, nàng ta gào lên: “Đợi khi ta trở lại, ta nhất định phải giết chết ngươi, băm xương, uống máu của ngươi, như vậy mới thỏa được cơn giận trong lòng của ta. Diệp Lạc Hy, ngươi cứ đợi đi. Tiêu Nguyệt Dạ nhất định sẽ chỉ thuộc về một mình ta! Ngươi, vĩnh viễn không xứng với chàng!”
Thiên Tư Tư không tin, sau khi nàng ta trở về, không thể khiến cho Diệp Lạc Hy chết tâm được.
Diệp Lạc Hy nghe Thiên Tư Tư nói về Tiêu Nguyệt Dạ, trong lòng thầm khinh bỉ mắng phi một tiếng. Nàng còn chưa có đem hạ lễ tặng tên đó nữa, vậy mà Thiên Tư Tư đã nhắc nhở nàng rồi, thật quá có lòng đi.
“Thiên Tư Tư, ngươi nhớ rõ cho ta. Cả đời này Diệp Lạc Hy ta tuyệt đối không hề có tình cảm với Tiêu Nguyệt Dạ, một tia hảo cảm cũng không hề có. Cho dù hắn có ái ta, cuồng si ta, ta cũng tuyệt không liếc hắn đến một cái.”
Thiên Tư Tư nhìn bộ dáng tuyệt tình của Diệp Lạc Hy, thật sự là trợn cả mắt.
“Không lẽ ngươi người trong lòng ngươi chính là Đế Quân sao?”
Diệp Lạc Hy sắc mặt bỗng chốc tối sầm, khiến Thiên Tư Tư càng ngày càng ngôn cuồng, cho rằng mình đã đoán đúng ý của Diệp Lạc Hy rồi, liền cười lớn mà mỉa mai rằng: “Ha ha ha! Ta đoán đúng rồi! Ta đoán đúng rồi phải không? Ái nhân trong lòng ngươi chính là Đế Quân. Ha ha ha, hay cho Đế Quân một đời cao ngạo, lại dưỡng ra một đồ nhi như ngươi. Đây còn không phải là tình mê ý loạn, kết thành tương dao, nhưng lại bất tương phùng đó sao? Ta nói cho ngươi hay! Đế Quân kia chỉ một lòng ái mộ Thanh Hà tiên tử. Ngươi, chết tâm dần đi.”
Diệp Lạc Hy càng nghe sắc mặt càng đen. Đoạn, nàng đưa tay ra giải đi thuật che đậy ý thức, ngay lập tức, bên cạnh Diệp Lạc Hy lúc này xuất hiện một nam nhân. Nam nhân ấy có đôi mắt to tròn, mũi cao thanh tú, môi bạc mỏng manh, mi rũ mày kiếm, thân cao bảy thước, thoạt nhìn vô cùng ngây ngô, nhưng lại mang đến cho người ta một uy áp đáng sợ đến nghẹt thở.
Có điều, Thiên Tư Tư vừa nhìn thấy Đào Ngột, trong mắt liền hiện lên một tia phức tạp. Giống như, nàng ta đã bị nhan sắc khuynh quốc khuynh thành của Đào Ngột làm cho mê mẩn mà ngẩn cả người, trợn cả mắt.
Hành động tiếp theo của Diệp Lạc Hy khiến cả hai người trong phòng kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà trong miệng Thiên Tư Tư. Chiến Thần Diệp Lạc Hy, người nổi tiếng giữ lễ phép và trọng đạo lý, thậm chí cả quy củ và phép tắc đều thuần thục hơn bất cứ ai. Vậy mà có thể ban ngày ban mặt, công khai tóm cổ áo của một nam nhân khác, cưỡng hôn người ta.
Đào Ngột trước hành động quá đỗi bất ngờ của tiểu kiều thê nhà mình, liền không ngần ngại đưa tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, một tay còn lại giữ gáy của Diệp Lạc Hy, hưởng thụ chút ngọt ngào mà lãng mạn nhất cả đời này của hắn. Tất nhiên, đối với Đào Ngột, hôn thôi là chưa đủ. Hắn muốn nhiều hơn. Mà nhiều hơn thì Diệp Lạc Hy không chịu. Hắn còn chưa có kiệu hoa tám người khiêng rước nàng về đâu a.
Diệp Lạc Hy há miệng cắn hắn một cái, khiến hắn chỉ có thể đành luyến tiếc buông nàng ra, kéo theo một sợi chỉ bạc quyến rũ ma mị của hai người, để Diệp Lạc Hy mềm cả người, ở trong lòng của hắn hít thở lấy hơi.
Diệp Lạc Hy thầm mắng Đào Ngột là tên lưu manh. Được một tấc, hắn lại lấn tới một thước, đưa tay che lấy miệng, mặt già đỏ lên, đỏ tận mang tai, trong mắt có hơi ngấn ngấn nước. Đào Ngột nhìn thấy, trong lòng càng thêm rạo rực hơn bao giờ hết. Nàng đây biểu cảm chính là muốn manh chết hắn đi.
“Ngươi…. Ngươi….” Thiên Tư Tư run run chỉ về phía Diệp Lạc Hy, trong họng nghẹn cứng lại, không thể nói được thành lời, giống như nàng ta vừa chứng kiến một câu chuyện rất khủng khiếp vậy, đây thật sự chính là một Diệp Lạc Hy nhu mì mà Nữ Oa thánh nữ thường đồn đại hay sao?
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi đó! Hắn mới chính là nam nhân của ta. Đế Quân và Ma Tôn đều không bằng bọn hắn một phần. Hừ! Ma Tôn đó, ta tặng miễn phí cho ngươi. Ngươi cố gắng giữ lấy cho tốt đi.” Để sau này khi chôn cất hài cốt của hai ngươi, ta cũng phải gỡ lại một phần thiện đức của mình khi thành toàn cho hai kẻ đồng vợ thuận chồng các ngươi.
“Bọn hắn?” Thiên Tư Tư càng nghe càng choáng váng. Nghĩa là bên cạnh Diệp Lạc Hy không phải chỉ có duy nhất một nam nhân?! Đây… Đây là tình huống gì?!
“Ngươi… Ngươi đồi phong bại tục! Bại hoại gia phong! Từ xưa đến nay chỉ có đạo lý một nam tử nhiều thê thiếp, chứ đâu ra một nữ tử nhiều phu quân?!” Thiên Tư Tư trợn cả mắt chỉ Diệp Lạc Hy, run run mà nói rằng.
Thế nhưng, Diệp Lạc Hy còn chưa nói gì, thì Đào Ngột đã lên tiếng luôn: “Trước không có thì bây giờ có. Dù sao thì bọn ta cũng đều là cam tâm tình nguyện với nàng, chỉ có nàng ấy mới bị chúng ta ép phải chấp nhận chúng ta mà thôi. Ta nói cho ngươi hay, nếu như ngươi còn cả gan hại nàng một lần nữa, đừng trách bổn tôn giết chết ngươi.”
Diệp Lạc Hy nhìn Đào Ngột, khẽ cười. Đây đúng là nam nhân của nàng nha. Liền nhón chân lên hôn lên má hắn một cái, thì thầm bên tai hắn: “Thưởng cho ngươi.”
Đào Ngột ngay lập tức rơi vào trạng thái hạnh phúc quá độ, một bước lên mây, xung quanh nổ toàn bong bóng nước màu hồng, gương mặt loan loan hạnh phúc. Trong khi đó….
“Tên khốn nạn! Hắn dám bỏ việc để chạy qua chỗ nàng ấy thật à?!” Hỗn Độn tức giận một lật bàn.
“Ngươi bớt giận đi.” Thao Thiết kéo Hỗn Độn bình tĩnh ngồi xuống ghế.
“Tại sao ta phải bình tĩnh chứ?!” Hỗn Độn tức giận.
“Cùng Kỳ hạ thanh trà, mộc chúc và quế chi vào nước uống của Đào Ngột rồi.” Thao Thiết vỗ vai Cùng Kỳ.
Hỗn Độn liền bớt giận mà ngồi xuống, thở ra một hơi, sau đó nói: “Cũng may Cùng Kỳ hắn ta ra tay nhanh. Chứ bằng không, ta nhất định sẽ đem tên đó đi lột da.”
Thao Thiết không nói gì, hẳn chỉ ừ một cái theo Hỗn Độn. Thật ra, trong thâm tâm hắn đang nghĩ rằng, liệu hắn có nên đánh ngất Đào Ngột rồi ném vào Vực Hư Vô không đó mà.
Cho nên, Đào Ngột không rét mà run, cảm thấy như có ai đó đang ám hại mình một cách không chỉ công khai mà còn quang minh chính đại nữa a.
“Ngươi… Ngươi….” Thiên Tư Tư tức giận muốn hộc cả máu.
Diệp Lạc Hy khẽ cười, nói: “Đây mới là nam nhân của ta. Còn Đế Quân hay là Ma Tôn gì đó, ta đều không quan tâm đâu. Nếu như ngươi thích, cứ việc bò lên giường hắn rồi bắt hắn chịu trách nhiệm đi là được.”
Rồi, nàng cùng Đào Ngột ra ngoài, bỏ lại một Thiên Tư Tư thẫn thờ ngồi đó mà tuyệt vọng.
AAAAAA!!!!!!
Tiếng hét đau đớn, uất hận và tức giận của Thiên Tư Tư vang vọng khắp cả Ngục Vô gián, giống như một con thú hoang vừa bị chọc tiết xong vậy.