Ngao Nhuận rất tức giận chuyện khi không đồ đệ của Lạc Hy thượng thần lại đả thương con trai ông.
Ngao Nhuận tuy là người yếu nhất trong Tứ Hải Long Vương, nhưng điều đó không có nghĩa ông sẽ nghiễm nhiên để con trai mình bị đánh đến mức này. Càng huống hồ, trong số những nhi tử của ông thì Ngao Hạ Hoàng này lại là đứa có tiền đồ nhất.
Hỏa Thần, à không! Phải là Hỏa Thần tiền nhiệm mới đúng. Ông không chỉ là phụ thân của Hỏa Thần hiện tại mà cũng là cha của kẻ vừa bị đồ đệ của Lạc Hy thượng thần đánh. Và đương nhiên, ông ấy cũng tức giận không kém Ngao Nhuận chút nào. Nguyên lai hôm nay là đại hội Tiên Kiếm, là ngày mà đứa con trai này của ông chuẩn bị rất tốt mọi thứ để có thể ghi danh của mình. Vậy mà bây giờ, hắn bị Lý Na Tra kia đánh cho thừa sống thiếu chết, thật tức chết ông.
Ngao Nhuận và Hỏa Thần tuy không có mấy giao tình, nhưng hôm nay cả hai người nhất quyết phải đòi Lạc Hy Thượng thần một câu trả lời.
Một lúc sau, hai người họ đã thấy đại đồ đệ của Lạc Hy thượng thần là Nhất Thanh Tiên Quân đã mời hai người họ đến chính điện nghe phân xử công bằng.
“Lục sư muội của ngươi đã đánh nhi tử ta thành ra cái dạng này, lại còn muốn bọn ta đến đó nghe phân xử công bằng?!” Hỏa Thần tiền nhiệm khác với người hiện tại. Ông ấy bản tính nóng nảy vô cùng.
Lưu Nhất Thanh biết vậy, hắn điềm đạm nói: “Là sư phụ của ta cảm thấy chuyệnu hôm nay thật sự có vấn đề. Bình thường Lục sư muội là người hiền lành và ít nói nhất trong số bọn ta. Thái Hỏa Thần cũng biết, nếu như hôm nay không phải muội ấy ra tay mà đổi lại là bát sư đệ, hay là tam sư đệ, thì có lẽ sư phụ ta phải vất vả một chuyến giúp con trai hai vị cải tử hoàn sinh rồi.”
Ngao Nhuận nhíu mày, Hỏa thần tiền nhiệm trợn mắt. Này là hắn ta uy hiếp bọn họ sao?
“Phụ thân!” Triển Thu Dương, Hỏa Thần đương nhiệm xuất hiện.
“Hỏa thần đại nhân.”
Triển Thu Lương nhìn thấy con trai xuất hiện, càng nhíu mày khó chịu hơn. Mấy trăm năm trước, tiểu tử này đoạt đi tước vị của lão, chọc lão tức chết rồi bản thân nó thì trở thành Hỏa thần tiếp theo, khiến lão mất đi ít nhiều địa vị.
So với bản tính nóng nay của phụ thân mình, Triển Thu Dương lại là chiến hữu của Thiên Bồng nguyên soái, hắn bình thường điềm đạm, thích sự yên tĩnh và tránh cái ồn ào, náo nhiệt của Thiên giới. Nhưng chỉ riêng chuyện hôm nay, hắn tuyệt nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bởi vì hắn và An Nhiên tiên quân có giao tình rất tốt. Bản thân hắn cũng biết hôm nay An Nhiên ra tay đã có chừng mực, bằng không với người đam mê về các loại ám khí, binh khí như nàng ấy, một Thiên Lưu Đao kia đã đủ bổ chết thứ đệ ngỗ nghịch kia của hắn rồi.
“Con nghĩ, chuyện này hẳn phải có vấn đề bên trong. Càng huống hồ, Lạc Hy thượng thần mời cha và Tây Hải Long Vương đại nhân đến đại điện của Tiên Kiếm lần này, tức là đem cả bốn người xét xử trước chúng thần tiên toàn cõi Thiên giới này. Nếu như thật sự có sai sót, đương nhiên sẽ không thể cãi lý được. Càng huống hồ, Lạc Hy thượng thần xưa nay công tư phân minh không ai không biết.” Triển Thu Dương nghiêm nghị.
Hai vị trưởng bối nhìn nhau, sau đó cũng chỉ đành theo bước Lưu Nhất Thanh đến đại điện, trong sự tức giận.
“Đa tạ.” Lưu Nhất Thanh mỉm cười nói với Triển Thu Dương.
Hỏa Thần cũng chỉ mỉm cười, hắn nói: “Không sao. Miễn rằng sau này, đại cữu ca nói đỡ cho ta vài lời.”
Khóe miệng Lưu Nhất Thanh khẽ giật, mặt hắn nổi rõ gân, cố gắng nén giận mà nói: “Lưu mỗ xuất thân chỉ là một cô nhi được sư phụ đưa về nuôi dưỡng, không có người thân, cũng chẳng có gia thế. Một tiếng “đại cữu ca” này của ngươi, ta nhận không nổi.”
Triển Thu Dương mỉm cười, một nụ cười vô cùng hiền lành và thân thiện: “Lưu huynh, cho dù huynh có chối bỏ thì Huân gia Tiên tộc vẫn là nhà của huynh. Nương tử ta vẫn xem huynh là đại ca. Chẳng lẽ huynh thật sự vứt bỏ đi thân phận này sao? Vì một nữ nhân không tuân theo luân thường đạo lý, có đáng hay không?”
Rầm!
Từ trên trời, Kim Xoa Kích từ trên trời giáng xuống ngay chỗ Hỏa Thần vừa đứng. Cũng may hắn thân thủ nhanh nhẹn cho nên mới né kịp, bằng không một đòn kia của Lưu Nhất Thanh có thể khiến hắn trọng thương. Một nửa gương mặt của Lưu Nhất Thanh xuất hiện những hoa văn của ma tộc khi ở thời kì đỉnh cao của họ, hắn nói với Triển Thu Dương: “Ta nể ngươi, gọi ngươi một tiếng Hỏa Thần đại nhân, đây là sự tôn trọng. Nhưng chuyện của ta và Huân gia là một món nợ lớn, ngươi nghĩ rằng vì sao thời gian qua ta vẫn im lặng để cho bọn họ tự do như hiện tại?”
Triển Thu Dương từng hỏi An Nhiên, trong số những sư huynh đệ tỷ muội của nàng, ai là kẻ tàn nhẫn nhất thì An Nhiên đã nói rằng, người đó là đại sư huynh. Hắn là một kẻ khá độc đoán và tàn nhẫn. Nếu như hắn đã tôn thờ ai thì tín ngưỡng của hắn sẽ vĩnh viễn không thay đổi. Nếu như hắn mắc nợ ai, hắn sẽ trả nợ đến mức hết sức hắn có thể. Và khi hắn trả thù, hắn sẽ trả thù gấp vạn lần.
Nghĩ đến đây, Triển Thu Dương lại cảm thấy có chút ớn lạnh. Phu nhân của hắn, Huân Vân Hề là thần nữ của tiên tộc. Hắn vốn là bằng hữu của An Nhiên, lại không biết Huân Vân Hề còn một người ca ca lưu lạc đã lâu. Hắn không ngờ, đại cữu ca kia của hắn lại là nhất đỉnh tiên quân, Lưu Nhất Thanh.
Chuyện của Lưu Nhất Thanh và Huân gia kia hắn tuyệt nhiên không biết được nhiều, hắn chỉ biết đại khái là Huân Vân Hề có một người ca ca, còn người đó là Lưu Nhất Thanh.
“À còn một điều nữa Hỏa thần đại nhân.”Lưu Nhất Thanh nhìn Triển Thu Dương, hắn nói thế này: “Nói lại với phu nhân của ngươi. Tiên tộc muốn gì, Huân gia các ngươi muốn gì, bổn tiên quân đều hiểu rõ cả. Còn nữa, những gì Lưu gia nợ ta, ta nhất định sẽ đòi lại gấp vạn lần.”
Triển Thu Dương như hít phải khí lạnh. Thủ đoạn của Lưu Nhất Thanh vô cùng đáng sợ, so với Lạc Hy thượng thần thì cũng một chín một mười. Hắn cảm thấy hôm nay thứ đệ hắn còn có thể sống sót trở ra và an toàn cả đời về sau, đó còn phải xem phúc phần của hắn có đủ lớn hay không.
Bóng lưng của Lưu Nhất Thanh lạnh lẽo, mang theo một chút tư vị cô độc và ẩn nhẫn. Nắm tay hắn siết lại thành quyền, đôi mày vẫn hoàn toàn nhíu lại, cảm thấy chính mình gần như mất khống chế.
Lưu Nhất Thanh là bán tiên bán ma nhân. Phụ thân thân sinh của hắn là kẻ đứng đầu Tiên tộc, còn nương hắn là một ma nhân. Hắn ra đời trong sự ngây thơ của nương thân hắn. Nương thân hắn ở Huân gia làm thiếp mười năm, mười năm đó hắn đã cảm nhận đủ khổ ải từ khi chào đời đến giờ.
Lần thứ hai nương thân hắn biết mình mang thai, bà đã rất vui mừng, đoán chừng đại khái đó là một muội muội. Thế nhưng, bà còn chưa kịp cho gã ta biết sự tồn tại của muội muội hắn thì chính thất của gã đã cho người hại bà đến chết. Một xác hai mạng, chính hắn cũng bị bán ra ngoài làm nô lệ. Hắn lưu lạc khắp nơi, trở thành thú vui cho những kẻ cao quý trên kia, sống không bằng chết. Khi đó, hắn chỉ mới mười hai tuổi.
Nếu như không có sư phụ nhặt cái mạng hắn về, hắn sợ rằng chính mình đã chết mất xác ở đâu đó rồi.
Sau khi sư phụ đánh bại Tà Thần, chiến tích của hắn cùng sư đệ, sư muội tăng vọt, được xưng danh tiên quân, lại được người đời cung phụng và ca ngợi, địa vị cũng rất cao. Chính lúc này, kẻ tự xưng mình là phụ thân hắn kia lại trở về, bảo hắn gọi một tiếng “cha”, cho phép hắn nhận tổ quy tông. Đến cả nữ nhân tự xưng là muội muội của hắn kia, Huân Vân Hề ấy, nàng ta cũng giống như gã họ Huân kia mà thôi.
Huân gia nợ Lưu Nhất Thanh một xác hai mạng người. Hắn đương nhiên hận chết đám người đó. Nếu như không phải bao nhiêu năm qua Lưu Nhất Thanh luôn muốn giúp đỡ sư phụ lật thiên, muốn bản thân đủ mạnh để báo ơn cho sư phụ thì hắn đã sớm dùng một Kim Xoa Kích kia mà tàn sát đám người Tiên tộc kia rồi.
Lưu Nhất Thanh đi sau hai vị trưởng bối kia, mời hai vị vào chỗ ngồi xong, hắn muốn tìm chỗ phát tiết thì hắn đã thấy sư phụ của hắn uy vũ đứng giữa sàn đầu để xét xử cho muội muội, bất giác hắn cảm thấy an lòng. Cảm giác có người nhà thật tốt biết bao.
“A Thanh.” Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Thao Thiết đứng ở đó.
“Sư mẫu.” Hắn mỉm cười gọi.
“Nhóc con, sao thế? Sắc mặt, tệ.” Thao Thiết xoa đầu hắn.
Lưu Nhất Thanh khẽ cười, hắn nói: “Con không sao. Sư mẫu, sư phụ đã bắt đầu xét xử chưa?”
Thao Thiết khẽ gật đầu. Đoạn, hắn nói: “Con, đả động, Kim Xoa Kích? Ai chọc con?”
Lưu Nhất Thanh nói: “Sư mẫu, con không phải các đệ muội. Chuyện của con, con có thể tự mình giải quyết.”
Thao Thiết gật đầu. Hắn xoa đầu Lưu Nhất Thanh: “Đừng, bị thương. Sư phụ con, buồn. Nếu không được, để ta.”
Lưu Nhất Thanh khẽ nhắm mắt, bình tâm cảm nhận cái xoa đầu ôn nhu của Thao Thiết dành cho hắn. Mấy năm qua chăm sóc cho ba cái tiểu oa đầu Yên Nhiên, Tu Văn, Tu Kiệt mà hắn cảm thấy có chút ghen tị. Phải chi hắn có thể được sư phụ sinh ra, phải chi hắn có một phụ thân như sư mẫu, có lẽ Lưu Nhất Thanh hắn đã sớm yên lòng mà sống từ lâu rồi.