“Đau không con?” Nữ Oa giúp nàng thoa dược, luôn miệng hỏi nàng có đau không.
Nhưng Diệp Lạc Hy chỉ một mực lắc đầu, cắn răng chịu đựng chúng.
Đến cuối cùng hắn ta vẫn cư nhiên là đánh nàng. Bản tính hắn ta vốn đã không muốn xem nàng như một kẻ được quyền sống, thì hà tất phải nương tay cơ chứ? Chẳng qua, lâu rồi không chịu phải những trận đòn như thế này, cho nên có hơi khó chịu khi chính chúng lại rải lên người mình một lần nữa. Phải, nàng hoàn toàn có thể né đi hết những thứ này, nếu như không phải bất ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn bước tới, buộc nàng phải hạ kết giới cách âm xuống, buộc nàng phải cho ông ấy xem xem.
Suy cho cùng, dù nàng không muốn nhận ông ấy là gia gia, nhưng nàng vẫn phải diễn một màn kịch như thế này. Có được sự công nhận của ông ấy, có được sự tín nhiệm của ông ấy, sau này nàng hành sự cũng sẽ dễ dàng hơn, dù cho là danh nghĩa nào đi chăng nữa, nàng cũng cần có ông ấy. Cho nên, mới diễn cho người xem. Bảo nàng là một kẻ hát tuồng cũng được, dù sao kẻ nàng tính toán thì nàng cũng đã sớm không cho nàng sự lương thiện ngay từ đầu rồi.
“Sao con không né tránh đi?” Nữ Oa hỏi nàng.
“Không dám né, không thể né, không có quyền né.” Nàng lẩm bẩm.
Nữ Oa cũng không dám nói gì về chuyện này cả. Độc Cô Tư Dạ dạy dỗ Diệp Lạc Hy bao nhiêu năm cơ chứ? Bao nhiêu năm? Năm trăm bảy mươi chín năm. Năm trăm bảy mươi chín năm đó, Nữ Oa đã chứng kiến biết bao nhiêu lần Độc Cô Tư Dạ không chút thủ hạ lưu tình, cứ như vậy mà dáng những trận đòn roi xuống người Diệp Lạc Hy, mặc cho đứa nhỏ khóc lóc van xin, cho đến lúc tuyệt vọng mà cắn răng chịu đựng. Không phải mỗi lần nàng bị hắn ta giáo huấn đề đã hình thành nên tính cách như thế này rồi, còn không phải hay sao? . Truyện Đoản Văn
Mà, bản thân Nữ Oa dù cho có thấy đó, cũng không thể can ngăn. Nàng biết lấy quyền gì mà can ngăn việc sư phụ dạy dỗ đệ tử chứ? Nhưng mà, bây giờ thì nàng có rồi. Nàng chính là di nương của Diệp Lạc Hy kia mà.
Sau khi giúp nàng bôi thuốc xong, Nữ Oa dùng đến trị liệu thuật, giúp nàng làm lành nhanh chóng các vết thương. Tuy nói là da thịt lành lại và không có sẹo, nhưng cơ thể của Diệp Lạc Hy bị nhuyễn tiên kia đánh tới, ít nhiều vẫn còn đau đớn. Nữ Oa giúp nàng vận một bộ y phục đơn giản hơn, cũng thoải mái hơn rất nhiều. Đoạn, Nữ Oa không nhịn được nữa, dang tay ôm lấy nàng, bật khóc.
“Con ngoan. Di nương xin lỗi. Để con chịu khổ nhiều rồi. Di nương xin lỗi.” Nàng bật khóc.
Diệp Lạc Hy không hề ngây ngốc. Nàng đã biết, sớm muộn gì thì Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng sẽ nói cho người biết quan hệ giữa người và nàng. Cả đời trước, nàng xem Đế Quân là cha bao nhiêu, thì càng xem Nữ Oa là mẹ bấy nhiêu. Rốt cuộc thì cho đến tận lúc hồn phi phách tán, tàn hồn vất vưởng, người cuối cùng, gương mặt của người cuối cùng thật sự rơi nước mắt cho nàng, cũng chỉ có Nữ Oa mà thôi.
Cho nên, nàng không thể nhận một tiếng di nương này, càng không thể công khai cùng người ở bên nhau, lại càng tuyệt đối không cho phép Nữ Oa được động đến Thánh Chiến bảy ngày kia. Mọi sự trước sau, nàng đều không muốn chứng kiến cảnh tượng Nữ Oa luyện hóa bản thân mình để vá trời, rồi lại bỏ nàng đi suốt hai vạn năm nữa đâu.
“Tỷ tỷ, tiếng di nương này nặng quá, ta gánh không nổi đâu.” Nàng nhàn nhạt đáp, đến một cái ôm trả lại, nàng cũng không dám. Bởi vì nàng sợ, mình sẽ mềm lòng. Nàng càng sợ hơn, nếu như tương lai vạn sự nàng bước đi không thành, sẽ liên lụy đến Nữ Oa. Năm xưa, mẫu thân nàng vì phụ thân, đã liên lụy đến bao nhiêu người cơ chứ? Tương lai, Nữ Oa vì Thiên giới mà luyện hóa bản thân hóa trời, rồi tan biến ngay trước mặt nàng, cách biệt bao nhiêu năm kia chứ? Nàng không muốn liên lụy đến Nữ Oa, càng không muốn nhìn người vì nàng mà lao tâm khổ lực.
Nữ Oa nghe nàng nói, hốt hoảng, càng ôm chặt lấy nàng không buông.
“Có phải ta vội vàng quá rồi không? Con yên tâm, ở đây chỉ có con và ta thôi. Còn có gia gia con đợi ở bên ngoài nữa. Từ bây giờ con có di nương rồi. Di nương sẽ không để ai hại con, di nương nhất định sẽ bảo vệ con mà. Chuyện hôm nay, di nương hứa với con, nó sẽ tuyệt đối không xảy ra lần nào nữa đâu.”
Diệp Lạc Hy lắc đầu, nàng khẽ đẩy Nữ Oa ra, sau đó đánh ngất nàng.
Diệp Lạc Hy nhìn những vết thương trên người lại lần nữa hằn lên thấy rõ. Nhuyễn Tiên mà Đế Quân dùng để đánh nàng là thứ gì chứ? Đó còn không phải là roi để trừng phạt thượng thần mà Thiên Tư Tư đã từng dùng nó để dụng hình với tiểu thập nhất sao? Chắc hẳn Thập Nhất nhà nàng đã rất đau đớn đi. Mà, cũng phải. Ngay từ khi nàng đột phá lên cảnh giới linh sư, Đế Quân chính là dùng thứ này để trừng phạt nàng rồi.
Trước khi lên cảnh giới linh thần và tẩy trần bản thân, trên người nàng còn chỗ nào lành lặn chứ? Đó cũng chính là lý do vì sao Ưng Đạt Dạ Xoa lại là vị Dạ Xoa duy nhất không bao giờ để lộ cơ thể trước thiên hạ.
Nhìn Nữ Oa ngủ say trên giường, nàng đưa tay lấy đi đoạn ký ức về chuyện, Nữ Oa đã biết nàng cùng người chính là quan hệ thân mật đến như vậy. Rốt cuộc, ta cũng không dám để người ta kính trọng như phụ mẫu dấn thân vào chốn nguy hiểm mà ta sẽ bước vào.
Nàng ôm lấy cái thân hãy còn đau vết thương bước ra ngoài, đã nhìn thấy Ngọc Thanh Nguyên đang chờ nàng. Ông đứng dựa người vào một gốc cây đào, nhìn nàng, một cách chăm chú.
“Sao con lại làm như vậy với Nữ Oa?”
“Ta đã từng hứa với nàng, sẽ cố gắng sống và sống thật vui vẻ. Đáng tiếc, sự sống này của ta sớm đã không vui vẻ rồi. Thiên Tôn, người có thể đừng để nàng biết rằng, con và người có quan hệ này, được chứ?” Nàng nhìn ông ấy.
“Ta hứa là sẽ không ngăn cản con bất cứ việc gì con làm. Nhưng con nhất định phải làm đến mức này sao? Có Nữ Oa giúp sức, con ngàn lần vạn lần có thể trở thành kẻ mạnh nhất trong thiên hạ này.” Ông nhìn nàng, khó hiểu.
“Thiên Tôn, vậy ngài có từng hỏi, vì sao ta càng biết chuyện mà ngài nói, ta lại càng không muốn ta và nàng có liên can hay không?” Nàng khẽ nghiêng đầu hỏi ông.
Đương nhiên, ông không hề biết tại sao.
“Ta từng xem Đế Quân như phụ thân bao nhiêu, thì ta càng xem Nữ Oa là mẫu thân ta bấy nhiêu. Lạc Hy này đã sống qua một đời rồi. Đến phút cuối cùng, là ai khóc thương cho ta, là ai tìm cách cứu rỗi ta, là ai bảo vệ ta, ta đều tường tận rõ hơn bất cứ ai. Nữ Oa chính là người yêu thương ta nhất, dù rằng ta và người còn chẳng biết chúng ta là dì cháu. Chúng ta đáng tiếc lại không thể nhận người thân mà thôi. Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngài biết không? Đời trước, ta và Nữ Oa từng cách biệt nhau suốt hai vạn năm, chỉ vì ta luôn chờ đợi mỏi mòn tàn hồn của người quay về. Cuối cùng, cũng chỉ có Khang Tư thượng thần là đủ năng lực để hồi sinh người. Bây giờ, ta đã đủ cường đại. Ngoài chuyện khiến trật tự thiên hạ này phải vì ta mà lay chuyển một lần, ta còn phải bảo vệ những người ta yêu thương.” Nàng nhìn về gương mặt đang ngủ an tĩnh của Nữ Oa, nói ra tâm tình mà nàng biết.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhìn Diệp Lạc Hy. Đứa trẻ này càng trưởng thành bao nhiêu, ông lại càng cảm thấy tội lỗi bấy nhiêu. Nếu như năm đó ông rủ chút lòng thương, khoan dung cho Ngọc Tỷ. Nếu như năm đó, ông không tuyệt tình mà rũ bỏ tên tuổi nàng khỏi Cửu Trùng Thiên. Nếu như năm đó, ông không bỏ mặc đứa trẻ này sinh ra vừa cất tiếng khóc liền mất cả cha lẫn mẹ. Nếu như…. Nếu như lúc đó ông nghĩ thông suốt thì có lẽ, bây giờ ông đã có thể nghe nàng gọi ông một tiếng thân thương “gia gia”.
“Vậy còn Tứ Đại Hung Thú thì sao? Ngươi có thể vì bảo vệ Nữ Oa mà đẩy nàng ra xa khỏi ngươi. Còn bọn hắn thì sao? Bọn hắn là những kẻ sẵn sàng vì ngươi mà móc tim móc phổi, ngươi đành lòng nhìn bọn hắn vì ngươi mà lao vào con đường tăm tối phía trước sao?” Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi nàng.
Diệp Lạc Hy nhìn ông một hồi lâu, rồi khẽ bật cười, một nụ cười mãn nguyện mà nói rằng: “Quả thật là trước đây ta có hứa với bọn hắn rằng, dù cho có bất cứ chuyện gì ta cũng phải sống. Đương nhiên, bọn hắn cũng phải hứa với ta như vậy. Nếu như sau trận chiến mà ta gây ra, chúng ta là người thắng, đương nhiên ta sẽ dành cả đời để bù đắp cho họ, cùng họ chung sống như một đôi phu phụ bình thường, an an ổn ổn suốt phần đời còn lại. Nhưng nếu như, chỉ cần bọn hắn ngã xuống, một người thôi. Tất cả chúng ta cũng quyết không sống nữa.”
“Vì sao?”
“Vì ta yêu bọn hắn. Yêu hơn cả cái tình yêu ngây thơ, mù quáng mà ta từng dành suốt mười hai vạn năm cho Tiêu Nguyệt Dạ.” Nàng vừa nói, vừa quay đi: “Nữ Oa còn có Khang Tư tiên sinh chăm sóc. Như vậy cũng đủ khiến ta an tâm hơn nhiều rồi.”
Ngọc Thanh Nguyên biết Diệp Lạc Hy là đứa trẻ xưa nay nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cần nàng nói, nàng còn có thể làm được hơn thế nữa. Cho nên, nếu như Tứ Đại Hung Thú kia chết, ông sẽ mất cả đứa cháu gái này sao?
Không! Ông không đồng ý đâu!
“Lạc Hy à.” Ông bước theo nàng, gọi lại: “Con phải suy nghĩ cho kỹ. Chuyện con nói ra, tuyệt đối không phải chuyện nói đùa đâu. Con là con gái duy nhất của Ngọc Tỷ và Diệp Vân Kiệt. Chẳng lẽ con muốn cha mẹ con không thể nhắm mắt nổi vì con sao? Vì bốn kẻ tà ma ngoại đạo đó, chết có xứng đáng không con?”
“Ha! Xứng hay không ư?” Nàng bật cười, một nụ cười chua chát nhìn Ngọc Thanh Nguyên: “Ngài có biết, khi ta chỉ là một tàn hồn, gửi thân nơi cánh sen của liên đăng cửu sắc ở Minh giới, yếu ớt mỏng manh, chỉ chờ ngày tan vỡ mãi mãi rồi sẽ trở thành cát bụi, là ai đã tìm ra ta hay không?”
Ông im lặng, dường như đã có được câu trả lời.
“Cuộc đời thứ hai này, người cho ta cơ hội để bắt đầu lại cũng là bọn hắn. Cho nên, cuộc đời này của ta, mọi thứ của ta đều có thể hiến dâng cho bọn hắn hết. Bởi vì…” Nàng nhìn ông, sắc lạnh và chắc nịch, khẳng định: “Đó là những phu quân của ta. Là những người mà ta đã chọn.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn hiểu rồi. Ông nói: “Nếu con đã quả quyết như vậy, gia gia cũng sẽ đồng ý với con. Trừ phi, con có thể phong ấn lại một lần nữa Cửu Lâu Xà Tà Thần.”
Diệp Lạc Hy nở nụ cười với ông, nhưng đôi mắt lại bén lên và lạnh đến run sợ: “Vậy, vì sao ta phải làm vừa lòng ngài?”
“Ta là gia gia của con.”
“Nhưng ta chưa từng xem ông là gia gia của ta.”
Kết quả của ngày hôm đó, Nguyên Thủy Thiên Tôn mang tâm trạng rối bời ra về. Nàng cũng chẳng buồn quan tâm tới ông ta. Vốn nghĩ, Nguyên Thủy Thiên Tôn có thể biết được vài chuyện thì sẽ chấp nhận nàng. Nhưng xem ra, nàng sai thật rồi. Cái gì mà người thân, cái gì mà quan tâm chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một tuồng kịch mà thôi.
“Sư phụ, tứ đệ muốn tìm người.” Lưu Nhất Thanh ôm quyền hướng nàng nói.