VÃN THIÊN HÀ
Tác giả: Trần Tiểu Thái
Thể loại: cổ trang, cung đình hầu tước, cường công cường thụ
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Editor: Lưu Thủy
Đệ thập tam chương
Ước chừng hai canh giờ mới trở về Tứ vương phủ, Phó Hoài Xuyên toàn thần đều là mồ hôi nóng, nhìn theo ý cười bên khóe miệng Lý Nhược Phi, tâm tình lại vui sướng, mỉm cười phân phó Xuân Xảo chuẩn bị nước gừng để thoa đầu gối.
Lý Nhược Phi vừa cởi y phục ẩm ướt, vừa hỏi: “Sơ Nhụy trở về không?”
Phó Hoài Xuyên đáp: “Tạ Lưu đưa nàng về rồi.” Thoáng nghĩ: “Tạ Lưu tựa hồ đối với nàng thập phần mê luyến.”
Lý Nhược Phi cả kinh: “Ngươi lại có chủ ý gì?”
Lúc này hắn đã cởi thượng y, nửa thân trên xích lõa, trên chiếc cổ thon dài đường nét rõ ràng đeo một chiếc nanh sói nạm vàng, bờ vai rộng rãi men dần xuống dưới đọng lại ở thắt lưng vô cùng tinh tế hoàn mỹ. Dưới ánh nến, da thịt mịn màng tựa tơ lụa, thậm chí xuôi theo ánh vàng nhàn nhạt, dưới làn da kia chất chứa cơ thịt mềm dẻo, Phó Hoài Xuyên biết rất rõ, thân thể nhìn tựa gầy gò này, một khi bộc phát, sẽ có lực sát thương cường hãn đến cỡ nào.
Thấy Phó Hoài Xuyên không đáp, Lý Nhược Phi tức giận: “Ta nghĩ ngươi cũng không thèm lợi dụng nữ nhân để lôi kéo nhân tâm.”
Phó Hoài Xuyên thanh âm ấm ách: “Ngươi luyến tiếc nàng?”
Lý Nhược Phi nói: “Đúng vậy, nàng là một nữ nhân tốt.”
“Ta đồng ý với ngươi, trừ phi nàng nguyện ý, bằng không ta sẽ không buộc nàng phải đi đâu cả.” Đôi mắt xám đen của Phó Hoài Xuyên chợt hiện lên ý cười: “Ngươi có phải nên báo đáp ta không?”
Hôn lên cánh môi Lý Nhược Phi, khắc sau lại ngay lập tức trúng một quyền lảo đảo.
Tư vị hôn môi ngọt ngào mê người như thế, cho dù má trái đánh đến phát đau cũng đáng giá.
Phó Hoài Xuyên mỉm cười ra khỏi phòng, Lý Nhược Phi tức giận chìm vào giấc ngủ.
Không khí an bình hữu hảo lặng lẽ trôi đi.
Hôm sau Lý Nhược Phi đi Gia Mộc viện, vừa đùa giỡn trò chuyện cùng Tần Sơ Nhụy, vừa nhịn không được dùng sức chùi miệng.
Ngón tay mềm mại không xương bỗng xoa lên môi, Tần Sơ Nhụy nói: “Đã rách rồi, không cần chà nữa, cứ như một đứa trẻ.” Thanh âm ôn nhu bi thương.
Lý Nhược Phi nắm tay nàng.
Tần Sơ Nhụy cúi đầu, châm một chén trà xanh: “Nhược Phi, cuộc đời ta đã muốn chấm dứt. Tứ vương gia sớm sẽ đưa ta đến Tạ phủ, một mình ngươi ở nơi này nhất định phải cẩn thận, Thái tử mặc dù độc, nhưng đáng sợ nhất vẫn là Tứ vương gia.”
Lý Nhược Phi vội nói: “Tỷ không cần đi Tạ phủ, hắn đồng ý ta không ép buộc tỷ.”
Tần Sơ Nhụy thoáng nhìn cánh môi bị chà đến rách của hắn, tức giận nói: “Một Triệu Mạnh Húc một Kim Chi phu nhân đã đủ rồi! Đừng quên ngươi là Lãng Quốc Bình Nam vương! Là Lý Nhược Phi công hạ chín thành Trữ quốc binh vây Tĩnh Phong! Chẳng lẽ cũng muốn sa đọa như thế?”
Lý Nhược Phi sắc mặt thoáng tái nhợt như tuyết, cũng không nói, khẽ vỗ lưng nàng, Tần Sơ Nhụy đã sụp đổ, nắm lấy tay Lý Nhược Phi, móng tay cắm sâu vào trong da thịt mu bàn tay, khóc nói: “Hắn cố ý mang ta đi, cố ý để ta nhìn thấy Mạnh Húc chịu nhục đau lòng đến chết, để ta không muốn sống nữa, thậm chí ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng muốn đoạt đi, khiến ta chỉ có thể nghe theo sắp đặt của hắn… Mạnh Húc với ta, ngay cả kỹ nữ thấp hèn nhất của Trữ quốc cũng không bằng…”
Lý Nhược Phi lặng lẽ ôm nàng, để nàng khóc lớn phát tiết, cũng không khuyên giải an ủi.
Hồi lâu sau, Tần Sơ Nhụy thoáng bình tĩnh lại, Lý Nhược Phi trầm giọng nói: “Ta sẽ bảo vệ tỷ.”
Tần Sơ Nhụy lắc đầu: “Nhược Phi, ngươi không bảo vệ được ta, nơi này là Trữ quốc Tứ vương phủ, không phải thảo nguyên, ngươi không hiểu lòng người như ma quỷ, so với lang hổ con người nơi này càng hung ác hơn.”
Lý Nhược Phi mỉm cười: “Ta không cần hiểu bọn họ, chỉ cần đao của ta sắc bén hơn bọn họ, độc hơn bọn họ, bọn họ không thể tổn thương được ta.” Không đợi Tần Sơ Nhụy mở miệng, kề sát bên tai nàng, thấp giọng nói: “Triệu Mạnh Húc vẫn chưa phụ tỷ, hắn chỉ là một lòng báo thù, không đành lòng liên lụy đến tỷ.”
Tần Sơ Nhụy cả người chấn động, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, kinh hỉ vô hạn, lập tức rơi lệ, nói: “Ngươi có phải đang gạt ta hay không?”
Lý Nhược Phi thở dài: “Ta đã gạt tỷ khi nào chưa? Cho ta ít thời gian, ta sẽ vận dụng Ám Lưu ẩn nấp ở Tĩnh Phong, tìm cơ hội đưa tỷ đi gặp hắn, nếu hắn nguyện ý, ta sẽ an bài cho hai người thoát khỏi Trữ quốc.”
Dù không biết Ám Lưu đại biểu cho ý gì, nhưng nhìn ý phấn chấn ẩn giấu giữa mi mục của hắn, Tần Sơ Nhịu có một loại cảm giác tin cậy không hiểu, an tâm cười, nhất thời dương quang sau tuyết sáng sớm càng trở nên lấp lánh.
Lý Nhược Phi luyện đao bên hoa thụ trong Minh Tuyền uyển, Tĩnh đao dài hai thước, sắc như băng tuyết, cong như trăng tròn, mỏng mà không giòn, sắc bén giống như Lý Nhược Phi.
Tuyết đọng trên hoa thụ lần lượt rơi xuống, đao khí rạch một đường trên hoa thụ.
Ngón tay khẽ vuốt thân đao, cười nói: “Thanh đao này của ngươi thật không tồi, dùng quen rồi thì so với thanh lúc trước của ta còn tốt hơn.”
Phó Hoài Xuyên nâng chén trà, mi phong như sơn, nhãn thần có vài phần mệt mỏi ẩn hiện. Một con báo tuyết nằm sấp dưới chân, toàn thân một màu trắng thuần, che khuất đi những đốm tròn đen nhánh, ngoan ngoãn biếng nhác, chỉ có đôi mắt màu hổ phách vẫn lãnh khốc không chút tình cảm.
Phó Hoài Xuyên liếc nhìn hắn: “Thật sao? Nhưng thanh đao này ngươi đã dùng được mấy tháng rồi.” Đứng dậy: “Có việc nói thẳng.”
Lý Nhược Phi thu đao, cúi đầu nói: “Ta muốn cùng Sơ Nhụy ra phủ du ngoạn.”
Đột nhiên cảm giác Phó Hoài Xuyên tiến sát bên mình, vội thối lui vài bước.
Phó Hoài Xuyên thấp giọng nói: “Nhược Phi, ngươi như vậy khiến ta cảm thấy mình giống như một bạo quân…” Vươn tay nghĩ muốn chạm vào cằm hắn.
Lý Nhược Phi đột nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt xoẹt qua tia lạnh lùng, tay Phó Hoài Xuyên lơ lửng trước ngực hắn.
Phó Hoài Xuyên nhìn hoa thụ, cẩn thận tỉ mỉ nhìn vết đao trên cây, cười nhẹ nói: “So với con báo tuyết này của ta ngươi càng giống dã thú hơn. Đi đi, giữ ngươi trong phủ…” Kề sát bên tai, hô hấp ái muội: “Chỉ sợ cây trong vương phủ của ta đều gặp phải tai ương.”
Ngày hôm sau, trên phố Nạp Phúc náo nhiệt nhất Tĩnh Phong dòng người như dệt lưới, rộn ràng nhốn nháo.
Trương gia tiểu nương tử bán hài một bình dấm chua, trước kia Tiểu Quyên ở Ỷ Hồng Lâu lắc eo lướt qua, Trương A Đại chỉ liếc nhìn một cái, Hà Đông sư tử hống, một cái đầu dê thối liền bị đập nát. Hôm nay Trương A Đại cả người bị câu mất chăm chú nhìn đến nước miếng chảy dài trước ngực, Trương tiểu nương tử thí cũng không phóng một cái, không quản hắn, vì Trương tiểu nương tử cũng đang ngắm người ta.
Mọi người trên phố đều nhìn hai người tựa như một đôi ngọc bích.
Tần Sơ Nhụy cơ hồ là khao khát của tất cả nam nhân, Lý Nhược Phi gần như là ước mong của tất cả nữ nhân. Vì vậy, bình dân buôn bán thì sững sờ nhìn, người có chút thân phận thì lén nhìn, cũng có công tử phóng đãng say mê ngắm nhìn.
Lý Nhược Phi nâng con ngươi lạnh lẽo lướt qua một lượt, chặt đứt ánh mắt hoặc si mê hoặc thưởng thức hoặc hạ lưu của tất cả mọi người.
Hai người đi vào một cửa hiệu tơ lụa, mua một sấp lụa trắng vân nước xanh nhạt, một sấp gấm dệt Ung Hoa Xa Lệ, một sấp gấm Cổ Hương của Vân Phá Thiên Thanh lại vào một cửa hiệu binh khí, ngắm đao kiếm nửa ngày trời, Tần Sơ Nhụy cực kỳ không kiên nhẫn.
Lại bước vào tiệm điểm tâm “Ô Ký”, chưởng quầy của tiệm mặt mày phúc hậu, đôi tay sạch sẽ lấy ra bánh hoa hồng, bánh nhân hạt thông mời Lý Nhược Phi thưởng thức, Lý Nhược Phi thành thật không khách khí vừa ăn vừa hàm hồ thấp giọng nói: “Điểm tâm tinh tế bậc này, chỉ sợ năm đó Triệu Mạnh Húc cũng chưa kịp ăn, cũng không biết ở phủ Thái tử có được ăn hay không… Thật muốn đưa cho hắn nếm thử.”
Chưởng quầy ân cần nói: “Cửa hiệu tuy nhỏ nhưng cũng được trăm năm, điểm tâm trong hoàng cung đại nội chưa hẳn có thể so được, công tử rất tinh mắt!”
Đang nói lại mua thêm vài túi các loại điểm tâm.
Đã đến gần trưa, Lý Nhược Phi cùng Tần Sơ Nhụy vào trong Tích Thúy lâu ăn cơm.
Tần Sơ Nhụy gọi vài món ăn, tự thập phần tinh xảo, Lý Nhược Phi trước sau vẫn như cũ nhai ngấu nghiến. Tần Sơ Nhụy uống một chén trà hoa lài, đã có lục y ca nữ ôm tỳ bà đứng trước bàn, e thẹn nói: “Công tử, phu nhân, có nguyện ý nghe tiểu nữ đàn xướng một khúc?”
Ngọc thủ thon dài giống như hành xuân, ngón áp út tay trái đặt trên dây đàn, đuôi ngón cái lại nhếch lên, tựa như lan hoa nở rộ.
Tần Sơ Nhụy hỏi: “Nhược Phi, muốn nghe khúc gì?”
Lý Nhược Phi không kiên nhẫn đáp: “Thích hát gì thì hát cái đó, đừng quá ồn ào là được.”
Ca nữ ngồi xuống bắt đầu gảy tỳ bà, chỉ nghe nàng hát: “Trăng kia ló dạng góc Đông Nam, tương tư gốc mai chốn Tây Châu. Áo mỏng tựa cây hạnh đỏ, tóc mai đen nhánh một màu. Tây Châu ở nơi nao? Lưỡng tưởng kiều đầu độ. Bách thanh bay trong chiều tàn, gió thổi nhành cây ô cữu. Đầu Tuất ra cửa ngắt hồng liên. Ngắt sen bờ nam mùa thu, hoa sen lướt trên đầu. Cúi đầu cầm tim sen, xanh tươi như màu nước. Ấp ủ trong tay áo, tim sen triệt để hồng. Mong chàng chàng chẳng về, ngẩng đầu ngóng hồng nhạn. Hồng nhạn bay khắp Tây Châu, ngóng chàng trên lầu xanh. Lầu cao ngóng chẳng thấy, ngóng đến bóng xế tà. Lan can mười hai khúc, rũ tay lòng tỏ tường. Cuốn rèm ngày ngóng trông, trời kia như màu biển. Biển xanh mộng dằng dặc, quân sầu thiếp cũng sầu. Gió Nam hiểu lòng thiếp, thổi mộng đến Tây Châu.”
Âm sắc như trân châu rơi xuống đĩa ngọc, khe suối khẽ chảy, Tần Sơ Nhụy xuất thần lẩm bẩm: “Biển xanh mộng dằng dặc, quân sầu thiếp cũng sầu. Gió Nam hiểu lòng thiếp, thổi mộng đến Tây Châu…” Tháo kim xuyến hoa man đà trên cổ tay, đặt vào trong tay ca nữ, nói: “Cái này thưởng cho ngươi, hát rất hay.”
Ca nữ bái tạ lui đi.
Ăn cơm xong, Lý Nhược Phi lại bồi Tần Sơ Nhụy đến ngõ Sơ Liên xem trang sức trâm hoàn.
Xem xong đi trên con phố dài, Tần Sơ Nhụy nhịn không được thấp giọng hỏi: “Khúc vừa rồi kia, ngươi nghe hiểu không? Trăng kia ló dạng góc Đông Nam tức bảo chúng ta đi buổi tối, nhưng buổi tối ngày nào? Lại gặp mặt ở đâu? Gió thổi nhành cây ô cữu? Trong phủ Thái tử có cây ô cữu sao?”
Lý Nhược Phi hồi đáp dị thường rõ ràng: “Ngày mười hai đầu giờ Tuất, cửa hông phía Đông Nam phủ Thái tử.”
Tần Sơ Nhị mắng: “Nói bậy! Trăng kia ló dạng góc Đông Nam không phải chỉ địa điểm, lan can mười hai khúc cũng không phải nói ngày tháng, ngươi căn bản không hiểu ý của khúc này.”
Lý Nhược Phi cười đến có vài phần vô lại: “Căn bản không cần hiểu. Ta chỉ cần nghe chuẩn mười hai, Đông Nam, đầu giờ Tuất là được rồi. Kim xuyến kia của tỷ, Triệu Mạnh Húc sẽ nhận ra chứ?”
Tần Sơ Nhụy trong sâu thẳm đáp: “Lúc ta vừa tiến cung là chàng tặng cho ta…”
Lý Nhược Phi gật đầu, nói: “Ta đi tìm Tạ Lưu khoa tay múa chân, tỷ có muốn ta truyền lời hay không?”
Tần Sơ Nhụy liếc tà nhìn hắn, kêu một cỗ xe ngựa ôm tất cả đồ đạc tự mình hồi phủ, lại bị Lý Nhược Phi kéo một sấp gấm Cổ Hương bảo muốn tặng Tạ Lưu.
Tư vị chờ đợi ngọt ngào như thế, thời gian giống như nước chảy men theo khẽ hở, lưu lại hương thơm của hoa mạn đà.
Ngày mười hai chớp mắt đã tới.
Phó Hoài Xuyên hạ triều liền trở về gặp Lý Nhược Phi, hỏi: “Đêm nay là đầy tháng của trưởng tôn Nghiêm tướng quốc, ngươi muốn đi cùng không?”
Lý Nhược Phi đang nghiên cứu sách dạy đánh cờ, cũng không ngẩng đầu nói: “Nghiêm tướng quốc là cậu của Thái tử? Ta không đi.”
Phó Hoài Xuyên cười nói: “Không đi cũng tốt, miễn cho ngươi lại rót một chén rượu độc cho Thái tử.”
Lý Nhược Phi ngẩng đầu cười nhìn hắn, Phó Hoài Xuyên rất hiếm khi mặc quần áo sắc nhạt, hôm nay lại khoác áo khoác lụa một màu trắng thuần, bên trên là những vân nước được thêu tỉ mỉ, chính là loại vải ngày đó mình từ tiệm tơ lụa mang về. Chợt liếc mắt nhìn lại không giống như một vương gia cầm binh, lại có vài phần phong lưu thoát trần.
Nghĩ đến ngày đó hắn ở trong phủ đợi mình trở về, nhìn thấy sấp lụa kinh hỉ trong mắt chợt lóe rồi biến mất, lập tức sai người gấp rút may áo bào, không khỏi có chút cảm động.
Tiếp xúc ánh mắt ôn nhuận lưu động của Lý Nhược Phi, Phó Hoài Xuyên trong chốn triều đình sóng gió quỷ quyệt, trên chiến trường huyết vũ tinh phong đã rèn thành một loại lãnh tâm nhưng lại vừa đau vừa ngọt, chỉ một ánh mắt, đã khiến cho hắn mẫn cảm như vậy, Phó Hoài Xuyên nhịn không được thở dài.
Trong hoàng hôn Tần Sơ Nhụy trang điểm trước gương, son màu tường vi, tô điểm đôi môi anh đào, than vẽ mày màu cánh bướm, phác họa đôi mi thanh tú, búi tóc song phượng, trâm cài ngọc thoa, tai đeo minh châu, trang điểm xong người trong kính tuyết da hoa mạo, tươi đẹp vô song.
Lý Nhược Phi cũng không thúc giục, lẳng lặng đợi nàng trang điểm xong, thời gian đã đến, liền đưa nàng từ hậu viện ra phủ, cưỡi Ô Truy, thẳng đến phủ Thái tử.
Đến cửa hông Đông Nam, đã là đầu giờ Tuất, tiến lên gõ nhẹ lên cửa đồng, chỉ nghe chi nha vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra, Triệu Mạnh Húc vẫn mặc thanh y, dung mạo đạm mạc.
Tần Sơ Nhụy gọi: “Triệu lang…” Triệu Mạnh Húc suỵt một tiếng, đưa cả hai vào bên trong, dẫn cả hai đến tiểu viện Đông Nam mình ở.
Bước vào trong phòng, Triệu Mạnh Húc đốt đèn, chỉ thấy trong phòng bày trí rất lộng lẫy, ngay cả chụp đèn cũng bằng thủy tinh.
Nhất thời im lặng.