Editor: Mạn Châu Sa 2001
Beta: Cò Lười
Sở Văn Xu mới vừa đi được vài bước, liền thấy thái tử Bạch Tử Hiên bỗng nhiên chuyển hướng đi về hướng khác. Chỉ để lại cho nàng một bóng lưng càng ngày càng xa.
Vài tiếng chim hót, phá vỡ không khí yên lặng đã lâu.
Phải một lúc lâu nàng mới khôi phục lại tinh thần, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Thanh U Cung Xá.
Trước cửa trên tấm biển viết hai chữ “Mai Viên”, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực, lại không mất đi vẻ phiêu dật thanh nhã.
Vừa thấy liền biết là tự tay đương kim thái tử viết.
Bản vẽ và tranh của thái tử được người trong thiên hạ tranh nhau cất giữ, nhưng thái tử có rất ít thời gian ngâm thơ thưởng nguyệt, nhìn toàn bộ Đông cung, cũng chỉ có tấm biển của hai toàn điện là được thái tử viết,
Đáy lòng Sở Văn Xu càng thêm chua xót hơn.
Tay dùng lực một chút, cánh cửa màu đỏ thắm “két” một tiếng bị đẩy ra. Đập vào ánh mắt là rừng mai bát ngát mênh mông. Gió thổi nhè nhẹ, lá cây đung đưa theo gió.
Nếu đến vào mùa đông, nơi này nhất định là nghìn hoa khoe sắc, đẹp không sao tả xiết, nhưng vì sao chưa từng nghe có người nhắc qua nơi này?
Một cung nữ mặc áo xanh, trong tay cầm một cây chổi đang quét lá rụng ở trên sân.
Sở Văn Xu nhẹ nhàng đi đến gần tiểu cung nữ, nhìn thấy nàng không thi lễ, thậm chí ngay cả đầu cũng chưa từng ngẩng lên.
Cung nhân đi theo phía sau vội vàng quát lên: “Nô tài to gan, nương nương đến còn không mau hành lễ.”
Tiểu cung nữ giống như bị giọng nói này dọa sợ, cây chổi trong tay lập tức rơi xuống đất.
Khi vừa ngẩng đầu lên, Sở Văn Xu mới phát hiện đôi mắt nàng bị mù.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ gọi là Thanh Nhi”
“Ngươi luôn làm việc ở nơi này?”
“Vâng”
Sở Văn Xu ngẩng đầu nhìn về phía xa, thấy phía cuối rừng mai có một ngôi đền tinh xảo,
“Phía trước là nơi nào? Dẫn đường. . . . .”
Vậy mà tiểu cung nữ kia run rẩy đứng trước mặt nàng, “Các người không thể đi. . . . .”
“Tiện tì, trong Đông cung này có chỗ nào mà nương nương không thể đi?”
Tiểu cung nữ khóc nói: “Thái tử điện hạ phân phó, khu rừng mai này không được cho bất luận kẻ nào bước vào, các người đi vào đã là vượt qua lễ nghi, nếu lại muốn đi đến lúc thái tử trách tội xuống đó mới là tử tội.”
Sở Văn Xu luôn nhã nhặn lịch sự hiểu ý, nhưng lúc này đây, lại giống như ngọn núi lửa yên lặng đã lâu bây giờ tìm được chỗ bộc phát, làm thế nào cũng không kiềm chế được ngọn lửa đang phun trào trong lòng nàng.
“Người nào ở nơi này?”
“Trừ bỏ Thanh nhi thì không có người nào khác.”
“Nga?” Sở Văn Xu lại đánh giá cung nữ này, vóc dáng chưa phát triển, căn bản vẫn là một đứa bé. . . . . . . .
“Vậy trước kia người nào ở chỗ này?”
“. . . . . . . . . Trước kia là Vân cô nương ở chỗ này. . . . . . .” Tiểu cung nữ hơi do dự, vẻ mặt bỗng trở nên đau thương.
“Vậy hiện tại nàng như thế nào rồi?”
“Đã chết. . . . .”
“Đã chết đã bao lâu?”
“Nửa năm”
Sở Văn Xu cả kinh, nửa năm, đó không phải là thời gian mà nàng và thái tử thành thân sao, nhớ tới đêm tân hôn thái tử cả đêm không về, mấy ngày sau đó đêm nào thái tử cũng say rượu. . . . . . . . . . . Trong lòng đột nhiên hiểu ra, chỉ cảm thấy giống như trời sụp xuống.
Người được cưng chiều sủng ái, chính là nàng ấy sao? . . . . . . . . .
Nàng giống như sắp hít thở không thông : “Người đâu, phá bỏ rừng mai này cho ta!”