Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 36: Chương 36: Lấy thân báo đáp




Thời tiết nóng bức, miệng vết thương bị nứt ra, cả người Vân Dung hỗn loạn nằm ba ngày. Mỗi ngày ngoài có thể nhìn đến Chu Cẩn Du cùng Yến Nhi, cũng chỉ có Chu phu nhân tới một lần.

Mà Thấm Phương Trai với bên trong Nhã Viên nối liền nhau, ngày ngày đều có dòng người không ngừng dâng trà dâng thuốc. Tương dương quận chúa đã nhiều ngày ở tại Nhã viên như một người vợ hầu hạ Nhị Hoàng tử. Thân phận Hoàng tử và Quận chúa quá mức tôn quý, nên chủ tử lẫn hạ nhân của Chu gia đều ở tại Chu gia sở hữuchủ tử cơ hồ đều tụ ở tại Nhã Viên trong vòng, tùy thời chờ phụng dưỡng.

Chu phu nhân ngày ấy khi đến Thấm Phương Trai vẻ mặt rất tức giận, cả người nghiêng qua lấy chén trà Yến Nhi đang dâng lên hừ lạnh nói: “Nhị hoàng tử thân phận tôn quý dữ dội, nếu bởi vì Ngươi nhất thời ham chơi mà gây nên việc lớn như vậy, đến lúc đó toàn bộ Chu phủ đều phải vì Ngươi chịu liên lụy. Sau này làm việc gì cũng không được quên thân phận của mình, cho dù Ngươi si tâm vọng tưởng như thế nào, nhị hoàng tử cũng là người Ngươi vĩnh viễn cũng không thể với tới đâu.”

Mấy câu nói đó Chu phu nhân nói ra có chút nghiến răng nghiến lợi, sau đó Nàng liền vội vội vàng vàng chạy về Nhã Viên. Đúng lúc Chu Cẩn Du tới xem Vân Dung vừa vặn nghe những câu nói đó.

Vân Dung ở bên giường, Hắn ngồi xuống trên ghế, đưa tay cầm lấy một viên vải đặt trong mâm đựng trái cây trên bàn. Hắn cẩn thận lột da, đưa cho Vân Dung, ánh mắt tùy tiện trên mặt trở nên có chút phiền muộn:

“Vân Dung, lời Ta nói trước kia Ngươi suy nghĩ thế nào rồi?”

Tuy rằng Vân Dung cùng Hắn đều không phải là huynh muội, nhưng tính cách thật đúng là có vài phần giống nhau, Nàng cùng Hắn đều là người rất thẳng thắn.

Vân Dung biết Hắn đang ám chỉ cái gì, cúi đầu suy nghĩ một hồi, nâng ánh mắt vào đôi mắt của Hắn: “Đại ca, chúng ta thật có thể rời khỏi nơi này sao?”

“Chỉ cần Ngươi nguyện ý, Ta sẽ không tiếc đi lo liệu hết thảy.” giọng nói Hắn quyết đoán kiên quyết, làm đáy lòng Nàng ấm áp, đáy mắt rất nhanh nổi lên một tầng hơi nước. Nhớ tới những chuyện xảy ra gần đây, kỳ thật trong lòng đã quyết ý sớm đi, Chu phủ thật sự là một nơi không thể trụ lại thêm một ngày nào nữa:“Đại ca, chúng ta rời đi nơi này thì sẽ đi chỗ nào đây?”

Đem quạt nhỏ đặt ở bên cạnh bàn mở ra, mâu quang của Chu Cẩn Du chợt lóe, cười nói: “Mấy năm nay xử lý chuyện của Chu phủ, Ta cũng đã trải qua nhiều phong ba. Sau này hai người huynh muội chúng ta, mai danh ẩn tích, lên rừng xuống biển chu du khắp thiên hạ chẳng phải rất vui hay sao?”

Chu Từ Ân mặc dù đối với Hắn bất mãn, nhưng cũng rất là thưởng thức năng lực của Hắn, mọi việc trong Chu gia đều để Hắn xử lý, nhưng năng lựa Hắn khá nên mọi việc đều được xử lý ổn thỏa.

Thấy Vân Dung không nói lời nào, Chu Cẩn Du lời nói xoay chuyển: “Vân Dung, ngươi chắc cũng đã biết vì sao phụ thân phải đem Ngươi an trí ở Thấm Phương Trai chưa?”

Vì sao? Vân Dung sửng sốt trong lòng mơ hồ có chút nghi hoặc nhưng lại chưa bao giờ nghĩ sâu quá.

“Ta đoán phụ thân đã sớm rõ ràng thân phận hoàng tử của Bạch Hi Thần, lúc trước để Vân Yên cố ý tiếp cận đều bị Bạch Hi Thần hung hăng cự tuyệt, lại an bài Ngươi cùng Hắn cô nam quả nữ ở trong một khu Phương Viên, Ngươi thông minh như vậy hẳn là có thể đoán ra vì cái gì đi?”

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Dung dần dần đỏ lên, Hắn lại hướng về phía phương hướng Nhã Viên bĩu môi: “Đã nhiều ngày, Tương vương quận chúa ngày đêm ở trong phòng của Nhị hoàng tử trong Nhã Viên, ngay cả các loại thuốn quý bên người đều lấy ra hết, dốc hết sức lực giúp Bạch Hi Thần lành vết thương. Thế cục trong triều nhất định một lần bị thay đổi, mà thế lực của Tương vương này đúng là lực lượng mà Bạch Hi Thần rất là cần mược lực để trở mình. Xem ra Bạch Hi Thần nhất định là muốn dựa vào phần ân tình này để qua lại với Quận chúa….”

Vân Dungtrên mặt lúc đỏ lúc trắng, cắn răng nói: “Đại ca, chúng ta có thể hay không nhanh rời khỏi nơi này?”

Chu Cẩn Du cười ha ha, cánh quạt được gấp lại lại được bung ra đem tới sát mặt một chút,thấp giọng nói: “Ngày tám tháng sau, Bạch Hi Thần sẽ ở Chu phủ thiết yến đáp tạ Quận chúa đã xả thân cứu giúp. Chúng ta vào ngày hôm đó, thần không biết quỷ không hay rời đi Chu phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.