Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 70: Chương 70: Xấu hổ đỏ mặt




Editor: Hà.

“Ngươi làm gì vậy?”

Khóe miệng Sở Mach Trần lộ ra tươi cười giảo hoạt, “ Mua quần áo cho nàng.” Nói xong hai người đã vừa tán gẫu vừa đi vào bên trong.

Vừa thấy Sở Mach Trần, chưởng quầy cười tự mình đi ra chiêu đãi:

“Sở công tử, hôm nay sao lại rảnh rỗi tự mình dẫn người tới chọn vải thế?”

Sở Mạch Trần nâng mắt cười lạnh nói: “Nghe nói buôn bán gần đây của ngươi không tồi, cũng vội vàng muốn đến cổ động ngươi.” Chưởng quầy vội vàng thở dài cười làm lành: “Nhờ phúc của công tử, mấy thứ lặt vặt trong cung năm nay lại rơi xuống phúc trang của chúng ta, mấy ngày trước, vừa vì Nhị hoàng tử yêu cầu một đám thợ may chế tạo gấp cho Vương phi, là vội một chút, nhưng thiên đại mua bán, chỉ cần công tử có yêu cầu, sau này có buông thả một chút cũng được.”

(*)Thiên đại mua bán: ý chỉ việc mua bán lớn như bầu trời.

Lời này dường như thực làm cho Sở Mạch Trần hưởng thụ, miệng hắn trở nên tươi cười, chỉ vào chưởng quầy kia tấm tắc lắc đầu: “Lão thất phu nhà ngươi nói chuyện, cũng không sợ rơi đầu sao?”

Mọi người trong điếm cùng nhau cười làm lành.

“Đi. Đem loại vải Nhị hoàng tử chọn làm thành một bộ xiêm y cho phu nhân ta.”

“Phu nhân?” Chưởng quầy dường như rất kinh ngạc, quan sát Vân Dung một hồi, mới liên tục gật đầu xưng phải.

Một tấm vải dệt đôi được đưa tới trước mặt Vân Dung.

Chưởng quầy biết nghe lời phải giới thiệu: “Trừ bỏ quý phủ của Nhị hoàng tử, mặt khác mấy cuộn này đều vừa mới tới, chỉ sợ nhóm nương nương trong cung còn chưa có nhìn thấy đâu.”

Sở Mạch Trần cúi đầu, còn thật sự nhìn hoa văn trên mặt vải, còn cầm lấy ướm ở trên người Vân Dung một lượt, còn là vẻ mặt thật sự cẩn thận, thế nhưng mày mặt Vân Dung càng nhăn hơn, thậm chí có một tia cảm giác hoảng hốt.

“Nhan sắc này thật thích hợp với nàng, nàng cảm thấy được không?” Sở Mạch Trần còn thật sự nhìn ánh mắt của nàng. Vân Dung trong ánh mắt hắn thấy được một chút gì đó làm người ta bất an, cả người không khỏi có chút co lại: “Sở Mạch Trần, ta căn bản không phải người gì của ngươi, ta sẽ không phải đồ vật gì của ngươi”

Hắn nheo ánh mắt lại, cúi đầu dừng ở trên khuôn mặt xinh đẹp tươi đẹp của nàng, hai tròng mắt trong sáng như ngọc lưu ly dường như phải nổi trên mặt nước, loại khí thế này, không khỏi làm cho lưng mỗi người cứng lại, hắn tới gần nàng cười nói: “Nàng là nương tử đã bái đường với ta, vào động phòng qua sao lại sẽ không có quan hệ gì với ta? Hơn nữa. . . .”

Sở Mạch Trần nhìn bốn phía chung quanh một chút, cười đến quỷ dị, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Ta còn muốn để cho toàn bộ người trong kinh thành biết, nàng là nương tử của Sở Mạch Trần ta, nàng cho là Nhị hoàng tử Bạch Hi Thần có thể làm gì ta, chỉ cần ta không buông tay, cho dù là Bạch Hi Thần cũng đừng mơ tưởng mang nàng đi từ trên người của ta.”

Mọi người trong tiệm đều bị lời nói của Sở Mạch Trần làm hoảng sợ, nhưng rất nhanh cúi đầu coi như không có chuyện gì xảy ra.

Sở Mạch Trần đánh giá nàng cẩn thận, hắn biết nàng khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội cầu cứu người khác ở chỗ này, liếc mắt một cái nhìn thấu nàng, mới nói ra lời như vậy làm cho hy vọng của nàng hoàn toàn tan biến. Chính là vì sao lại không nhìn thấy một tia tuyệt vọng trong mắt nàng chứ? Nha đầu này vậy mà còn khinh miệt cười lạnh với hắn.

Chết đến nơi còn không biết, xem ra hạn năm ngày mà hắn cho nàng, nàng căn bản một chút cũng không có để ở trong lòng.

Nàng tin tưởng Bạch Hi Thần kia như vậy sao?

Xem ra mình thật sự không nên cứu nàng. . . . .

Chính là càng nhìn nàng phản kháng hắn, hắn lại dường như càng có hưng trí.

“Ta bảo nàng chọn, nàng có nghe hay không?”

“Ta nói, ta sẽ không phải đồ vật gì của ngươi.”

Rất tốt, xem ra tiểu cô nương này còn chưa biết thủ đoạn của hắn, Sở Mạch Trần nhéo nhéo thái dương, hướng về phía chưởng quầy vẫy tay một cái, “Nghe nói bố trang của các ngươi ở phía dưới có gấm thêu, gần đây đang chế tạo gấp thật tinh tế muốn đưa tiến cung?”

“Vâng”

“Mang mấy hộp ra, cho phu nhân của ta xem thử. . . .”

Chưởng quầy nghĩ đến chính mình nghe lầm, thử xem, đồ vật kia có thể thử xem? Nhưng Sở công tử làm việc luôn luôn quái dị, chỉ phải kiên trì, phân phó tiểu nhị đem đồ vật đó trình lên.

Chiếc hòm tinh mỹ từng bước đặt ở trên bàn, Sở Mạch Trần chậm rì rì mở nắp ra, Vân Dung nhìn kỹ, mặt lập tức đỏ bừng, đồ vật đặt ở nơi đó vậy mà lại là cái yếm của nữ nhân.

Nhìn tiếp xuống dưới chiếc hộp, chẳng lẽ đó đều là?

Người gây họa vẻ mặt đùa giỡn ác: “Ta phát hiện sao nàng lại thích đỏ mặt như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.