Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
“Hơn hai trăm năm trước, mọi người đều nghĩ rằng Ma môn đã diệt vong.”
“Nhưng thật ra chúng ta sai rồi, không những Ma môn không diệt vong mà còn lợi dụng chuyện này ẩn mình, chờ thời cơ thích hợp.”
“Chuyện hiểu lầm và tranh đấu giữa Ngũ đạo và tam môn thất phái năm đó cũng do mưu đồ của Ma môn và Vô Ưu Cốc mà ra, Ngũ đạo không còn, Ma môn tái xuất, không còn ai ngăn cản chúng được nữa.”
“Nhưng bọn chúng không ngờ rằng Ma môn có thể nằm im chờ thời hơn trăm năm thì Ngũ đạo cũng có thể, cuộc đấu tranh giữa hai thế lực không bao giờ kết thúc, có điều bên trong còn tồn tại một vấn đề lớn nhất.”
“Ma quân.”
Nói đến đấy, Cung Gian cúi đầu nhìn biểu cảm của Yến Hạ đang ngồi bên bàn, sau đó trầm giọng nói: “Tông chủ có còn nhớ ta từng nói Ma quân bất tử?”
Yến Hạ đang ngẩn ngơ nhìn ánh lửa nhấp nháy trên ngọn đèn, bỗng nghe Cung Gian hỏi vậy thì chầm chậm ngẩng đầu lên. Nét mặt nàng hơi mệt mỏi, những chuyện xảy ra gần đây cứ lẩn quẩn mãi trong đầu nàng. Nàng muốn nói gì đó với Cung Gian nhưng đầu óc toàn sương mù dày đặc, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thổi bay được nó.
Không lâu trước, kiếm trận mở ra ở Bắc Nghiên trang, chính đạo Trung Nguyên muốn diệt ma không thành, cuối cùng còn thả ma loại ra ngoài, sau đó hắn dẫn đám người Ma môn rời khỏi Bắc Nghiên trang.
Không ai cản được bọn chúng, số lượng nhân thủ bên Ma môn lúc đó gấp mấy lần số người bên chính đạo Trung Nguyên, còn có một Ma quân thực lực không tầm thường. Mọi người cứ tưởng kiếp nạn này khó mà tránh khỏi nhưng ai nhờ Ma môn không hề ra tay mà theo Ma quân nhanh chóng rời khỏi đó.
Dù coi cái ác như thù nhưng cũng chẳng ai mất lý trí đến mức cố chấp ra tay với người không có ý đối địch. Cho nên bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn Ma môn rút đi, ai nấy đều thầm hiểu sau ngày hôm nay sự thái bình của Trung Nguyên chính thức chấm dứt.
Yến Hạ còn nhớ dáng vẻ lúc rời đi của Ma quân, lúc đó Yến Hạ trước sau vẫn nhìn hắn, nàng muốn tìm một chút thần thái quen thuộc trên người kẻ đó nhưng nàng vẫn không hề tìm thấy. Từ đầu đến cuối, kẻ đó chẳng nhìn Yến Hạ lấy một lần.
Sau đó, mọi chuyện được giải quyết xong, Tuân Chu đi chuẩn bị chỗ nghỉ ngơi cho bọn họ, nàng cũng chẳng còn tâm trạng đâu mà quan tâm.
Chuyện của Minh Khuynh cứ quấn lấy tâm trí nàng, nàng yên lặng ngồi trong căn phòng Tuân Chu sắp xếp cho mình, còn Cung Gian ở bên cạnh nói lại những gì hắn biết cho nàng nghe, cuối cùng đã nghe đến chuyện nàng quan tâm nhất.
Ma quân bất tử.
Nàng cũng từng nghe cha nhỏ nói thế, nhưng sự thật là Ma quân đã chết rồi, hắn bị chư thần phong ấn vào hơn hai ngàn năm trước, mấy chục năm trước lại phá vỡ phong ấn và chết trong sơn động ở vực sâu Thất Hải, chết trong tay chính đạo Trung Nguyên.
Trước kia nàng không biết cách nói nào mới đúng, nay xem ra là có chỗ sai sót rồi.
Ma quân chết thật rồi, chỉ là hắn dùng một cách khác sống lại.
Ví dụ như mượn mạng sống của người khác.
“Ta nghĩ có lẽ minh chủ Thiên Cương Minh tiền nhiệm đã làm giao dịch gì đó với ma đầu.” Sau một thoáng im lặng, Cung Gian nói ra suy nghĩ của mình, “Nên Ma quân trở thành Minh Khuynh, Minh Khuynh trở thành Ma quân.”
Lòng Yến Hạ trầm xuống, nhớ lại lúc Ma quân rời đi, trên người hắn có phần sức mạnh đáng sợ mà người ta không dám tưởng tượng, phần sức mạnh vượt qua trần thế, vượt qua thiên địa, dường như không ai có thể động tới, đó là sức mạnh thuộc về ma quân. Dù nàng có trốn tránh thế nào, có không thừa nhận thế nào thì Minh Khuynh và ma quân thật sự đã biến thành một người.
“Bọn họ có giao dịch gì chứ?” Giọng Yến Hạ hơi khàn, hỏi.
Cung Gian lắc đầu cười khổ, “Nếu biết được chuyện này có lẽ đã giải quyết được rất nhiều vấn đề, nhưng chỉ e chuyện đấy chỉ có Minh Khuynh… ma quân hiện tại biết.” Hắn khựng lại chốc lát rồi nói: “Ma quân vừa mới phá phong ấn hòa thành một thể với Minh Khuynh, thực lực của hắn còn lâu nữa mới hồi phục, chúng ta muốn chống lại hắn chỉ có thể là bây giờ.”
Thực lực của ma quân ra sao, đó là sự tồn tại mà không ai dám đối đầu dù là hai ngàn năm trước hay hai ngàn năm sau. Năm xưa để trấn áp hắn mà Tứ Cực Đại Đế chết hai bị thương hai, đến cả thần tối cao cũng không đấu lại hắn, nay ma quân xuất thể lần nữa, đúng như Cung Gian nói thời gian bọn họ có thể lợi dụng chỉ có hiện tại.
Lời nên nói đều đã nói hết, Yến Hạ không muốn ở lại Bắc Nghiên trang quá lâu, nàng và Cung Gian nhanh chóng ra khỏi phòng.
Bắc Nghiên trang vẫn thân thuộc như xưa, căn phòng Yến Hạ ở cũng chính là căn phòng lúc trước, nhưng chỉ mới mấy ngày trôi qua mà mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn. Đứng trước cửa phòng, Yến Hạ chợt nhớ lại những lần mình từ biệt Minh Khuynh, mỗi lần như vậy nàng đều không kiềm được lòng mà hỏi hắn liệu bọn họ khi nào mới gặp lại, Minh Khuynh nói, nhanh thôi, có lẽ rất nhanh bọn họ sẽ gặp lại.
Và mỗi lần cũng đúng như lời Minh Khuynh, các nàng rất nhanh đã gặp lại, mỗi lần trùng phùng Yến Hạ đều vui mừng vạn phần, chỉ trừ lần này.
Cách đó không xa có tiếng bước chân ồn ào truyền tới, Yến Hạ và Cung Gian cùng hướng mắt nhìn. Hóa ra đó là đám người Thiên Cương Minh và tam môn thất phái cũng đang muốn rời khỏi đây.
Mối hận thuở trước, chuyện cũ ngày ấy, hiểu lầm giữa hai bên đã rõ ràng trước thiên hạ sau sự xuất hiện của Ma môn. Nhưng chuyện đã xảy ra không cách nào xóa tan triệt để.
“Minh chủ.” Cung Gian bước lên trước, rũ mắt đứng yên như khiêm tốn kính trọng, nhưng ngữ khí nhàn nhạt chẳng có chút cung kính.
Tần Hàn dừng chân, ngước mắt nhìn về phía này.
Người y đang nhìn là Yến Hạ, vẻ mặt y hơi tái nhợt có lẽ vẫn chưa thoát khỏi chuyện vừa xảy ra, y nhìn Yến Hạ rồi lưỡng lự nói: “Ngươi…”
Tần Hàn không biết thân phận của Yến Hạ, Cung Gian bèn mỉm cười giới thiệu nàng trước mặt những người chính đạo Trung Nguyên: “Cung chủ đời thứ mười chín của Lạc Thư cung, tân nhiệm tông chủ của Ngũ đạo, Yến Hạ.”
Từ khi Yến Hạ dẫn đầu Ngũ đạo đến đây, mở trận pháp, những người có mặt đã bắt đầu suy đoán thân phận của nàng. Nhưng có rất nhiều người vẫn còn nghi ngờ, không nghĩ tân nhiệm tông chủ của Ngũ đạo lại là một thiếu nữ trông yếu đuối thế này. Đến khi Cung Gian tuyên bố thân phận của Yến Hạ trước mặt mọi người, bọn họ mới thật sự tin. Quá nhiều chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, Tần Hàn mím môi, hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Yến tông chủ.”
Đây là lần đầu tiên minh chủ Trung Nguyên cúi đầu với người khác, dù chỉ ba chữ ngắn gọn nhưng tựa như đã trải qua trăm năm tang thương.
Tần Hàn dứt lời, ánh mắt tất cả mọi người dồn hết lên người Yến Hạ. Tần Hàn đã tỏ rõ thái độ của mình, còn lại phải xem vị tân nhiệm tông chủ Ngũ đạo đây.
Trong đám người, sắc mặt Phương Trạch và đám đệ tử Huyền Dương phái vừa kinh ngạc vừa kỳ lạ, có lẽ không dám ngờ tiểu cô nương đi theo bọn họ suốt chặng đường lại có thân phận nhường này.
Yến Hạ cũng đang nhìn bọn họ, nàng tiếp nhận tất cả ánh mắt, dường như đã quen dần với những ánh mắt như vậy. Nàng thầm hiểu, từ bây giờ trở đi không còn ai dẫn nàng đi tiếp con đường phía trước, bên cạnh chẳng còn bàn tay nào dìu đỡ nàng nữa. Nàng siết chặt tay, cảm giác độ ấm của người từng dẫn nàng tiến về phía trước như vẫn còn gần kề bên mình.
Yến Hạ giấu độ ấm chưa từng tan biến ấy vào trong đáy lòng, mỉm cười, ngẩng đầu nhàn nhạt nói: “Tần minh chủ, Ngũ đạo còn chuyện gấp phải xử lý, chúng ta xin phép đi trước đây, một tháng sau Ngũ đạo sẽ đến Thiên Cương Minh bái kiến.”
Nói xong nàng quay người nhìn Cung Gian một cái rồi tạm biệt Tuân Chu, rời khỏi Bắc Nghiên sơn trang.
Đám người Trung Nguyên nhìn theo bóng lưng bọn họ, im lặng hồi lâu.
Yến Hạ đi rất nhanh, từ đầu đến cuối không nói lời nào, Tứ Tượng Đồ bay sau lưng gọi tên nàng mấy lần mà nàng cũng không đáp. Cung Gian ngăn Tứ Tượng Đồ lại, mỉm cười lắc lắc đầu.
Không biết đi được bao lâu, đến khi ngọn núi phía trước hiện ra rõ ràng, bình minh ló dạng Yến Hạ mới dừng chân, thả lỏng bàn tay nắm chặt của mình.
Sau đó nàng quay đầu, giọng hơi yếu ớt hỏi Cung Gian: “... Ta nói vậy, được không?”
Cung Gian gật đầu tán dương: “Chúng thuộc hạ sẽ không nghi ngờ quyết định của tông chủ.”
Lòng Yến Hạ rung lên, cúi đầu hỏi: “Một tháng sau, ta phải đi Thiên Cương Minh thật à?”
Cung Gian nhướng mày.
Yến Hạ thở dài, cười bất lực, xòe bàn tay đã đỏ ửng vì bấu ngón tay quá mức lúc nãy, nói: “Nhưng hình như ta… biết mình nên làm gì rồi.”
Ánh nắng chiếu xuống lòng bàn tay, bóng đêm tan đi lại thấy mặt trời.
·
Một tháng sau, Yến Hạ tông chủ dẫn Ngũ đạo đến bái kiến minh chủ Thiên Cương Minh. Tông môn cổ xưa im hơi lặng tiếng bấy lâu lộ diện trước mặt mọi người trong thiên hạ.
Ba tháng sau, Ngũ đạo xây dựng lại tông môn trên Nam Sơn gần bờ Thu Hà, độc lập giữa Trung Nguyên, nằm ngoài Thiên Cương Minh và tam môn thất phái.
Lạc Thư cung, Thần Lâu viện, Thủy Kính phủ, Tinh Tượng sát, ngũ đại đạo môn vô thường tông được tổ chức lại, trùng tu cung điện, chiêu mộ đệ tử. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Ngũ đạo quay về với vầng hào quang thuộc về riêng họ. Mà người đứng đầu Ngũ đạo là Yến Hạ bận rộn bù đầu, bôn ba khắp nơi dưới sự trợ giúp của Cung Gian, gần như không có ngày nào được nghỉ ngơi yên ổn.
May rằng mọi thứ đều đang dần thay đổi.
Yến Hạ biết thời gian chuẩn bị của Ngũ đạo không nhiều, Ma môn tái xuất, Ma quân có thể thống lĩnh chúng ma gây náo loạn bất cứ lúc nào.
May mắn là bây giờ những chuyện đó vẫn chưa xảy ra.
Ngồi trong phòng, cầm bút nhìn lá thư Cung Gian giao đến không lâu trước, Yến Hạ định hạ bút viết xuống thì nghe ngoài phòng có tiếng huyên náo. Nàng khựng lại, mực trên ngòi bút nhỏ xuống trang giấy lan thành một vùng rộng. Nàng ngẩng đầu hỏi Cung Gian bên cạnh: “Sao vậy?”
Cung Gian đang đứng bên cửa sổ, cánh cửa mở ra một nửa, hắn nhìn ra ngoài, ánh mắt có phần bất lực lắc đầu nói: “Các đệ tử mới đến đang thử dùng phù chú tạo lửa, vừa hay là Trung Thu đám nhãi này ham chơi thật, cứ mặc cho chúng nó chơi đi.”
Vết mực trên giấy nhuốm thành vết tích không có ý nghĩa gì, Yến Hạ cúi đầu nhìn rồi vo tờ giấy thành một cục nhưng không vứt mà chỉ nắm chặt trong lòng bàn tay. Nàng cười cười, nói: “Thì ra tới Trung Thu rồi.”
“Đúng vậy, hay là tông chủ ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa?” Cung Gian hiếm khi không trông coi Yến Hạ xử lý những sự vụ không bao giờ xong của Ngũ đạo, ngược lại còn mỉm cười đề nghị.
Yến Hạ nhận ra tâm trạng của Cung Gian hôm nay không tệ lắm. Dù Ma môn tái xuất, đại địch chờ phía trước nhưng những người trong Ngũ đạo hình như cũng không lo lắng là mấy. Đối với bọn họ, thứ có thể ảnh hưởng đến họ không bao giờ là kẻ địch mạnh.
Yến Hạ không đáp, nàng lấy ra một tờ giấy khác, nhấc bút chấm mực nói: “Không được không được, còn biết bao nhiêu chuyện phải làm đây, huynh đi chơi với bọn họ được rồi.”
“Tông chủ dốc sức vì Ngũ đạo là may mắn của Ngũ đạo.” Cung Gian mỉm cười đáp, không miễn cưỡng nữa. Yến Hạ cúi đầu viết, không lâu sau thì nghe tiếng bước chân vang lên trong phòng, đến khi ngẩng đầu lên đã chẳng thấy bóng dáng Cung Gian đâu.
Chiếc bút trong tay như trở nên nặng nề, Yến Hạ bỏ xuống, bò ra bàn, lát sau khẽ thở dài.
Mặc dù đã là tông chủ Ngũ đạo nhưng nàng cũng chỉ là tiểu cô nương mười mấy tuổi thôi, không phải nàng không thích náo nhiệt, chỉ là nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện từng có một người hẹn nàng thưởng đăng trong đêm Trung Thu, đi dạo trên phố. Chỉ mới ba tháng trôi qua mà nàng từ thiếu nữ bồng bột ngây thơ khi vừa đặt chân ra khỏi trấn Nam Hà trở thành chủ nhân của Ngũ đạo.
Người hẹn nàng ngắm đèn cũng không còn là người nàng quen biết.
Thế nên, ước hẹn đó thôi thì cũng bỏ đi.
·
Màn đêm hôm nay kéo dài vô tận, đến khi Yến Hạ viết xong trang cuối cùng của phong thư, tiếng lửa ngoài kia vẫn còn chưa dứt. Nàng bèn khoác áo đứng dậy, tới bên cửa sổ.
Các tân đệ tử mới bái sư học nghệ, phù chú vẽ ra rất đỗi bình thường, những ngọn lửa đó bay thẳng lên trời đến mức cực hạn thì nở thành pháo hoa nho nhỏ, rơi xuống giữa bầu trời đêm. Yến Hạ thích thú, bất giác mỉm cười.
Nhưng khoảnh khắc ngọn lửa rơi xuống khó tránh khỏi một chút cơ đơn.
Ý cười trong mắt Yến Hạ tan dần, cánh tay đặt trên khung cửa hơi dùng sức sau đó buông ra. Nàng quay người đến trước giá sách, lấy Tứ Tượng Đồ ra.
Tứ Tượng Đồ bị nàng làm giật mình, người trong tranh dòm trái ngó phải, không hiểu gì cả: “Ngươi kiếm ta hả?” Từ khi Yến Hạ bắt đầu chấn hưng Ngũ đạo đến giờ đã lâu lắm rồi nàng không nói chuyện với Tứ Tượng Đồ.
Yến Hạ đắn đo một lúc rồi gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Ngươi có thể đưa ta tới một nơi không?”
“Nơi nào?” Tứ Tượng Đồ chậm rì rì hỏi.
Yến Hạ đáp: “Sương thành.”
·
Cuối đêm Trung Thu, Yến Hạ đến được Sương thành.
Đêm đã rất khuya rồi, đường xá huyên náo cũng trở về sự yên tĩnh vốn có, Yến Hạ đi trên đường phố Sương thành, nhìn những dấu vết huyên náo còn lại trên những đóm lửa tàn hai bên đường. Nàng đi trên con đường vắng vẻ, trong lòng chợt có cảm giác chuyến đi này thật ra chẳng có ý nghĩa gì.
Trong ba tháng, quá nhiều chuyện xảy ra, người hẹn nàng đã không còn đó, nàng cũng không nên hy vọng quá nhiều.
Nhưng trong lòng vẫn thấy rất không cam tâm, không dám nói với người khác cũng chẳng dám để người khác hay biết. Nàng chỉ đành thu mình trong góc, trở về là tiểu cô nương ở Nam Hà trấn khi xưa.
Thả bước vô mục đích trên con phố vắng người, đến một góc đường Yến Hạ mới thấy gió đêm nay thật lạnh, nàng kéo áo, định kết thúc chuyến đi Sương thành ngớ ngẩn này.
Rẽ sang góc đường, màu sắc ngọn đèn lọt vào trong đáy mắt, Yến Hạ thoáng khựng lại, phát hiện trên cành cây không biết tên gì ở góc đường còn treo rất nhiều ngọn đèn. Đèn lồng lộng lẫy chói lòa. Nhiều loại hoa đăng bất chợt xuất hiện trong tầm mắt Yến Hạ, ánh lửa như ngân hà muôn dặm chảy vào nơi sâu thẳm trái tim con người.
Yến Hạ dừng bước, giật mình nhìn hoa đăng, bên tai bỗng vang lên giọng nói dịu dàng của Minh Khuynh.
Hắn nói lễ hội hoa đăng ở Sương thành náo nhiệt phi phàm, cực kỳ thú vị.
Hắn nói nếu muội muốn đi ta sẽ dẫn muội đi.
Những lời ấy như chỉ mới ngày hôm qua.
Yến Hạ bước lên trước, trông thấy người bán hàng rong đang dọn dẹp đèn lồng.
“Đây là đèn của ngươi à?” Yến Hạ gọi người đó, nhỏ giọng hỏi.
Người nọ quay đầu lại, xua tay nói: “Không phải không phải, đây là người khác mua.”
Yến Hạ định mua lại chúng ai dè nghe người bán hàng nói vậy thì đành thôi.
Nhưng mà người đó có vẻ ngồi lâu không ai nói chuyện, thấy Yến Hạ hỏi bèn nói thêm vài câu, y vừa dọn hàng vừa nói: “Ba tháng trước có một vị công tử mua hết đèn chỗ này rồi bảo ta hôm nay bày chúng ra cho một vị cô nương xem.”
“Ba tháng?” Yến Hạ nghe đến khoảng thời gian trùng hợp này thì lẩm bẩm hỏi.
Người đó bất lực nói: “Phải, nghe nói vị cô nương ấy chưa bao giờ đi xem hội hoa đăng, dù vị công tử đó không nói nhưng ta đoán tám phần là hắn muốn tạo bất ngờ cho cô nương ấy. Cơ mà ta đợi cả đêm nay rồi, vị công tử đó không tới, vị cô nương kia cũng không.”
Yến Hạ cảm thấy ánh lửa trước mắt hơi mê người, nàng nhìn hoa đăng xung quanh, im lặng không nói.
Người bán hàng rong nhún vai bước tới gốc cây, nắm sợi dây đỏ treo đèn, nói: “Chắc không ai tới nữa rồi, nếu cô nương đã ở đây thế cho cô nương xem vậy.”
Yến Hạ không hiểu ý, định cất tiếng hỏi thì thấy người đó kéo sợi dây màu đỏ.
Dây đỏ rơi xuống đất, cùng lúc đó, những sợi dây buộc trên đèn lồng xung quanh cũng tụt ra. Trong chớp mắt, hoa đăng lộng lẫy nơi góc đường từ từ bay lên cao. Góc phố sáng ngời, ánh sáng ấm áp như những ngọn lửa nhỏ bay lên bầu trời. Ánh lửa như đom đóm, sáng rực như một giấc mộng, mộng cảnh động lòng người.
Đêm trường đằng đẵng, sắc đêm như nước, giữa vùng tĩnh lặng, người bán hàng rong bỗng khó hiểu nói; “Cô nương, cô sao vậy? Sao lại khóc?”
Yến Hạ vô thức giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lau vệt nước mắt, quyến luyến nói: “Không… ta chỉ cảm thấy, rất rất thích.”
Quá thích đi chứ.
- Hết chương 49 -
NNPH:
Khúc giới thiệu Yến Hạ ta nói nó sướng ghê. Chị nhà cũng có thân phận ghê gớm lắm đó nha.
Chương sau truyện chuyển sang bước ngoặt mới rồi.