Vãn Thiền

Chương 56: Chương 56




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Chỉ một lúc trôi qua Yến Hạ cảm thấy dường như mình đã hiểu rõ rất nhiều chuyện.

Khoảng cách giữa hai người cũng chỉ duy trì một lúc, giây lát sau Minh Khuynh đẩy nàng ra, hắn cũng không nói gì về hành động vừa rồi của Yến Hạ dường như đó chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới hay chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi.

Nhưng Yến Hạ đứng im nhìn Minh Khuynh quay lưng lại với mình, ý cười đẹp đẽ lại hiện lên trong mắt.

Dường như Minh Khuynh có thể nhìn thấy phản ứng của Yến Hạ dù hắn không hề quay đầu. Hắn khẽ nhíu mày, khoanh tay nói: “Thu lại những suy đoán của ngươi đi.”

Yến Hạ nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu, dáng vẻ rất đúng đắn nói: “Không thu được.”

Minh Khuynh: “...” Thế là Ma quân không nói nữa, cũng không quan tâm người phía sau, hắn tiến lên trước.

Dĩ nhiên Yến Hạ không muốn chọc giận Ma quân, dù nàng đã phần nào hiểu được cách nói chuyện của hắn nhưng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính cách của Minh Khuynh thân là Ma quân này. Tạm thời Yến Hạ chưa muốn thăm dò sâu hơn, nàng nhanh nhanh đi theo bước chân Minh Khuynh.

“Đây là nơi nào vậy?” Bấy giờ Yến Hạ mới rảnh quan sát căn phòng này.

Có một điểm mà căn phòng này không giống những căn phòng khác đó là nó không có đèn, xung quanh thấp thoáng dấu vết của trận pháp và ma khí sau khi trận pháp được khởi động. Yến Hạ gọi Tứ Tượng Đồ ra để nó xua tan ma khí, sau khi sương khói đen đặc nặng nề tan hết nàng mới thấy Minh Khuynh thắp sáng đèn trên vách tường, căn phòng lập tức trở nên sáng tỏ.

Lúc trước không có đèn nên Yến Hạ không nhận ra, nay nhìn tình hình trong phòng thì thật sự không đơn giản như Yến Hạ nghĩ.

Căn phòng rất rộng, có thể nhìn bao quát cả phòng vì trong này chẳng có đồ vật gì cả, không có bàn ghế, không có giường không có giá sách. So với những căn phòng đa dạng trước đó thì căn phòng này u ám như nhà lao, cảm giác có thể cảm nhận được khi ở đây là áp lực, bí bách như thể sắp khiến người bên trong phát điên đến nơi.

Trong phòng không có người.

Yến Hạ quay đầu sang hỏi Nam Cung Huyền: “Đây là?”

Người có thể giải thích những chuyện này chắc chỉ có Nam Cung Huyền từng rất quen thuộc với nơi này.

Nam Cung Huyền đang đứng bên vách tường, hắn ngước mắt nhìn bức tường đá băng lãnh, nét mặt nghiêm túc chưa từng thấy. Hắn giơ tay sờ vách tường, lẩm bẩm nói: “Đây là… nét chữ của nàng.”

Ánh sáng quá tối, khoảng cách cũng quá xa, nét chữ khắc trên tường lại quá qua loa nên Yến Hạ không thấy được, đến khi nàng đến gần hơn thì mới nhìn rõ nó.

Bốn vách tường khắc đầy chữ, có lẽ là dùng vật nhọn gì đó khắc lên, có chữ loạn xạ không có ý nghĩa như tiện tay vẽ bừa thôi. Nhưng cũng có chữ có thể hiểu được, những chữ đó có lẽ được viết ở trạng thái cảm xúc khác nhau của người đó. Nét bút cũng không giống nhau nhưng nhìn qua thì vẫn có thể nhận ra là thuộc về một người.

Trong đống văn tự hỗn loạn Yến Hạ có thể nhìn rõ mấy từ như “Cứu ta”, “Thả ta ra”,... và rất nhiều chữ gấp gáp và tuyệt vọng đại loại như vậy. Bên cạnh nét chữ còn có vết máu mờ mờ.

Những nét chữ đó tràn ngập trên bốn bức tường trong phòng khiến căn phòng vốn đã áp lực nay càng lộ ra hơi thở u ám.

Đây đích thực là một nhà giam, thông qua nét chữ đó Yến Hạ dường như còn nhìn thấy được sự sợ hãi của người bị nhốt ở đây.

“Nàng thật sự tồn tại.” Nam Cung Huyền nhìn văn tự trên tường không chớp mắt, ngón tay dịu dàng đặt lên nét chữ giống như qua đó có thể chạm vào gương mặt người tình, nhưng ngón tay hắn lại khẽ run rẩy.

Hắn nhắm mắt lại, nét mặt đau khổ nói: “Nàng từng bị nhốt ở đây, chắc chắn nàng rất khổ sở… nhưng ta lại chẳng biết gì hết.”

Đối với hắn, nữ tử đó chẳng qua chỉ là một trong ngàn vạn giấc mộng của hắn. Suốt chặng đường qua, ký ức trong mộng dần dần trở về, thậm chí đến bây giờ hắn mới nhớ lại tên nàng ấy trong nỗi tuyệt vọng.

“Chẩm Linh.”

Cái tên này khiến Nam Cung Huyền mở mắt ra, dường như cảm nhận được gì đó hắn bỗng quay đầu nhìn sang phía bên cạnh, ánh mắt sửng sốt nhìn bức tường phía đó.

Trên mặt tường loang lổ, trong những nét bút không có nghĩa có ba chữ vô cùng rõ ràng.

Nam Cung Huyền.

Ba chữ ấy không giống bất kỳ chữ nào khác, dường như nó đã được viết rất lâu rồi, mỗi nét bút khắc sâu vào tường, cách một khoảng không gian thời gian xa xôi mà vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nghiêm túc của người đó khi khắc ba chữ này. Vết hằn rất sâu không giống như một lần viết mà thành, dường như cứ cách một khoảng thời gian là người đó lại viết thêm lên.

“Là ngươi.” Yến Hạ nhìn theo tầm mắt Nam Cung Huyền rồi nói với hắn.

Ánh mắt Nam Cung Huyền thất thần, giọng nói cũng không rõ ràng: “Phải, là ta.”

Cái tên trên tường là hắn, người mà người khắc tên nhớ cũng là hắn.

Nhưng… sao lại như vậy?

Nam Cung Huyền không hiểu, Yến Hạ cũng không hiểu. Sau đó, Yến Hạ sực nhớ ra gì đó, nàng quay người nhìn Minh Khuynh tỏ ý cầu cứu hắn. Về phần biện luận với người ta thì mấy năm qua Yến Hạ học được rất nhiều, dù là đối mặt với anh hùng trong Trung Nguyên hay tà ma ngoại đạo nàng cũng có thể chiếm thế thượng phong, nhưng về mảng an ủi người khác thì Yến Hạ chịu thua.

Minh Khuynh lạnh lùng nói: “Chỗ này từng giam cầm một người.”

Yến Hạ hơi bất ngờ trước sự lạnh nhạt của Minh Khuynh nhưng rất nhanh nàng đã hiểu lý do Ma quân lạnh nhạt như vậy, chắc là còn giận rồi.

Là tại hành động xông lên đột ngột của nàng lúc nãy ư?

Yến Hạ suy nghĩ xuất thần một lát rồi hỏi: “Người bị nhốt đó là Chẩm Linh cô nương à?”

“Ta không biết.” Minh Khuynh nói.

Yến Hạ nhìn chằm chằm Minh Khuynh mà không đáp.

Minh Khuynh khựng lại giây lát rồi hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Yến Hạ không che giấu suy nghĩ của mình, nàng thấp giọng nói: “Ta đang nghĩ… hóa ra Ma quân cũng có thứ không biết.”

Minh Khuynh chẳng có cách nào nói chuyện đàng hoàng với Yến Hạ thế nên hắn quay người đi không để ý tới nàng nữa.

Yến Hạ truy hỏi tới cùng: “Ngươi biết được gì đó đúng không?”

“Tông chủ Ngũ đạo tự đoán thử xem?” Minh Khuynh thản nhiên cười nói.

Nhìn nét chữ khắc trên tường, Yến Hạ lẩm bẩm: “Vị Chẩm Linh cô nương đó sao có thể gặp Nam Cung viện chủ trong mơ nhỉ?”

“Vì một thứ.” Minh Khuynh nói.

Yến Hạ hỏi: “Thứ gì?”

Minh Khuynh đáp: “Hơn hai ngàn năm trước ta làm thất lạc một thứ ở nhân gian, sau này Ma Môn xem đó là bảo vật cất giữ, ta không biết người đến đây có phải Chẩm Linh gì đó không nhưng nàng ta lấy mất thứ đó nên bị nhốt ở đây thôi.”

Yến Hạ hiểu ra sau đó nói: “Nàng ấy không thể rời khỏi nhưng có thể khiến bảo vật tiến vào giấc mộng giúp nàng ấy?”

“Chắc là vậy.” Minh Khuynh bình tĩnh nói.

“Nên nguyên nhân thật sự khi đi vào giấc mộng của nàng ấy là muốn cầu cứu…” Yến Hạ hơi ngạc nhiên, bất giác nhìn sang Nam Cung Huyền.

Sắc mặt Nam Cung Huyền tái mét như bị sét đánh, ngây dại không chút động đậy nhìn tên mình trên vách tường. Hắn đau khổ cúi đầu, thấp giọng nói: “Phải… nàng ấy từng nói…”

“Nàng bảo ta tới tìm nàng, nhất định phải tới tìm nàng, nàng nói nàng sẽ đợi ta, bao lâu cũng đợi…”

“Nhưng ta chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, ta nghĩ tất cả chỉ tồn tại trong mơ mà thôi, ta cũng từng đi tìm nàng nhưng không biết tìm từ đâu…” Nam Cung Huyền ôm đầu, ngón tay xuyên qua mái tóc trên trán nổi đầy gân xanh tái nhợt. Hắn thở dốc, giọng nói nặng nề khó tả: “Tám năm rồi.”

Tám năm, đã tám năm trôi qua kể từ lúc mơ thấy giấc mộng ấy, nàng chờ đợi một mình ở đây, hy vọng ngọt ngào sau đó dần dần tuyệt vọng đau khổ?

Có phải nàng từng bất lực nói với bản thân rằng người đó không đến đâu?

Nam Cung Huyền ngồi xổm xuống đất, ánh mắt như người mất hồn nhìn vết nứt trên mặt đá, thấp giọng nói: “Ta đến trễ rồi.” Người chờ đợi ấy đã không còn nữa, trong phòng chỉ còn lại vết tích từ những ngày tháng chờ đợi của nàng.

Nhưng điều hắn hoảng sợ nhất là nếu như hắn không đến đây thì có lẽ cả đời hắn cũng không biết có người đang đợi mình.

Hắn không thể tưởng tượng nổi.

Yến Hạ đứng sau lưng hắn, có lời chực muốn nói lại thôi nhìn Nam Cung Huyền ngồi dưới đất. Nàng muốn lên tiếng an ủi hắn nhưng lời tới bên miệng lại thấy không ổn chỉ đành nuốt xuống. Nàng quay đầu cầu cứu Minh Khuynh, hy vọng Minh Khuynh có thể lên tiếng an ủi đôi ba câu.

Giống như lúc trước khi nàng gặp phải vấn đề khó giải quyết nàng sẽ có thói quen cầu cứu Minh Khuynh.

Nhưng mà người trước mắt nàng bây giờ là Ma quân.

Tiếp xúc với ánh mắt cầu cứu của Yến Hạ, vẻ mặt Minh Khuynh trở nên kỳ lạ đến khó tin.

“...” Không gian tĩnh lặng chết chóc trôi qua, cuối cùng Yến Hạ cũng ý thức được việc để Ma quân lên tiếng an ủi người ta là chuyện không có khả năng. Nàng đành cẩn thận dè dặt nói với Nam Cung Huyền: “Ngươi đừng lo lắng quá như vậy, có khi người vẫn còn thì sao.”

Nam Cung Huyền ngẩng mặt lên, ánh mắt thấp thoáng chút hy vọng.

Yến Hạ gật đầu nói: “Ngươi xem nè, ở đây không có ai hết, chắc là người đó đã trốn thoát rồi.”

Nghe Yến Hạ nói vậy, Ma quân đại nhân bên kia cuối cùng cũng chịu mở cái miệng tôn quý của mình: “Người chết ở đây, xương cốt cũng không còn nói chi thấy thi thể.”

Yến Hạ: “...”

Tia sáng trong mắt Nam Cung Huyền tắt ngay trong nháy mắt.

Yến Hạ vội vàng thắp nó lên lần nữa: “Chỉ cần chưa thấy người là vẫn còn hy vọng.”

Mắt Nam Cung Huyền lại sáng lên.

Minh Khuynh nói: “Kẻ đó không phải người của Ngũ Đạo, xông vào trận pháp rồi thì không có khả năng thoát thân.”

Nam Cung Huyền tái mặt, biểu cảm suy sụp, ánh sáng trong mắt lại trở nên ảm đạm.

Thấy tia sáng trong mắt Nam Cung Huyền cứ như quang phù hết hạn lâu năm lúc sáng lúc tối, Yến Hạ không nhịn được quay sang nhìn Minh Khuynh, nghi ngờ có phải hắn cố ý chống đối nàng không.

Tuy nhiên tiếp đó Minh Khuynh nói: “Nhưng thứ ta muốn tìm không thấy đâu nữa, chắc là bị người đó lấy đi mất rồi.”

Dứt lời hắn đi tới trước mặt Nam Cung Huyền, liếc người đang ngồi xổm dưới đất: “Đứng lên, dẫn đường đi tìm người.”

Nam Cung Huyền lập tức chống người đứng dậy, lo lắng hỏi: “Nàng… vẫn còn sống?”

Minh Khuynh đáp: “Tám chín phần.”

“Nàng thật sự vẫn còn sống?” Nam Cung Huyền không dám tin, cứ lặp lại câu hỏi đó, nhưng nét mặt thì đã tin lời nói ấy rồi.

Minh Khuynh mất kiên nhẫn nói: “Bây giờ còn sống, lát nữa thì chưa chắc.”

Nam Cung Huyền lại thấy căng thẳng. Minh Khuynh nói: “Nàng ta dám ăn cắp đồ của ta, đợi khi nào tìm thấy nàng ta ta sẽ không để nàng ta sống mà rời khỏi đây.”

“Ta sẽ không để ngươi giết nàng đâu.” Nam Cung Huyền cuộn tay lại, gằn từng chữ với Minh Khuynh, “Nhất định sẽ không.”

Minh Khuynh bật cười, không quan tâm.

- Hết chương 56 -

NNPH lảm nhảm:

Khúc mắt NCH cứ chớp tắt chớp tắt cười vl.:)))

NCH: Ủa tui đang buồn đó hai vị.:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.