Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Yến Hạ không hoàn toàn quen thuộc với giọng nói này nhưng đây lại là giọng nói khiến nàng khó có thể nào quên.
Lúc nghe thấy giọng nói này cơ thể nàng ngay lập tức cứng đơ, đến nỗi sợ khi nhìn thấy hình thù trên tường cũng biến mất, căng thẳng không biết phải làm sao. Hai bàn tay trong tay áo đã siết chặt lại, kiềm nén hồi lâu nàng mới cẩn thận quay người lại, nhìn về phía người đó.
Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt đường, bóng cây khe khẽ đung đưa, cơn gió thổi qua mang theo lá cây và những bông hoa hòe trắng rơi xuống đất. Gương mặt người giữa làn hoa rơi tựa ngọc tạc.
Lần đầu tiên nhìn thấy người này trong khu rừng ngoài trấn, Yến Hạ cũng có cảm giác như bây giờ. Những ngày qua nàng đều nhìn ngắm từ xa, lẳng lặng nghe hắn tấu đàn, đầu óc quanh quẩn hình bóng của hắn trong ngày đầu gặp gỡ, nụ cười nhàn nhạt trên môi hắn.
Từ nhỏ, Yến Hạ đã lớn lên trong vòng tay của các cha mẹ nuôi. Cha lớn trầm mặc ôn nhu, nhị nương tính tình nóng nảy, cha ba đôn hậu thành thật, chỉ có cha nhỏ là khác nhất, y nói quá nhiều, một người mà cướp hết phần lời của cả ba người còn lại. Cha nhỏ là tiên sinh kể chuyện, mỗi câu chuyện y kể đều lay động lòng người, Yến Hạ cũng lớn lên từ những câu chuyện của cha nhỏ. Hồi nhỏ nghe không hiểu, nàng luôn cho rằng những chuyện cha nhỏ kể đều là thật. Trên đời thật sự có người một chưởng xẻ nước trên sông, thật sự có yêu thú còn cao lớn hơn Nam Sơn ngoài trấn, thật sự có cao nhân tu tiên ngự kiếm, còn có những kiếm hiệp phong lưu không kiêng kị điều gì, những mỹ nhân nhất tiếu khuynh thành.
Lúc đó Yến Hạ luôn hy vọng mình có thể trở thành người như trong câu chuyện của cha nhỏ, có một ngày nàng sẽ gặp được một vị cao nhân tuyệt thế, y sẽ dẫn nàng rời khỏi trấn Nam Hà, đi chứng kiến những gì xuất hiện trong câu chuyện của cha nhỏ.
Tuy nhiên, nhị nương không chút ngần ngại đánh tan huyễn tưởng của Yến Hạ, nói rằng cha nhỏ chỉ biết nói bừa là giỏi, thiên hạ này làm gì có nhiều chuyện để kể như vậy. Yến Hạ lúc còn nhỏ nghe nhị nương nói thế thì thất vọng đi tìm cha lớn, mong rằng cha lớn có thể nói chân tướng cho nàng biết.
Nhưng cha lớn nghe nghi vấn của Yến Hạ xong chỉ im lặng giây lát rồi sờ đầu nàng bảo: “Cha nhỏ con nói đại vậy thôi, con đừng nghe lời y.”
Đối với lời nói của cha lớn Yến Hạ trước sau tin tưởng chắc chắn. Nghe cha lớn nói vậy, tuy trong lòng có chút không cam lòng nhưng nàng vẫn chấp nhận sự thật này.
Sau nàng nàng cũng không còn tưởng tượng nhiều nữa, sống cuộc sống yên ổn ở Nam Hà trấn. Những chuyện sau đó của cha nhỏ kể nàng cũng chỉ xem là câu chuyện, những ý niệm lúc trước cũng chỉ biết chôn giấu ở nơi sâu thẳm trong tim, không bao giờ đụng tới.
Mãi cho đến ngày nàng gặp Tô Khuynh trong rừng.
Nàng cảm thấy Tô Khuynh chính là người bước ra từ những câu chuyện của cha nhỏ, là tiếng đàn nhuốm màu gió và trăng trong câu chuyện. Hắn cách biệt hoàn toàn với Nam Hà trấn tầm thường này nhưng lại thật sự tồn tại khiến nàng không kiềm lòng được muốn đến gần, nhưng cũng không dám tiếp tục đến quá gần.
Lúc này, người đó đang đứng trước mặt nàng, trên con đường đá cách chỉ vài bước chân, hắn đang mỉm cười với nàng dưới tán hoa.
“Nếu ta nghĩ không sai thì thứ vẽ trên đồ án này chính là ve sầu.” Một khắc yên tĩnh trôi qua, Tô Khuynh mỉm cười nói.
Yến Hạ bừng tỉnh, kìm nén sự hoảng loạn của bản thân xuống, hấp tấp đáp: “Sao… Sao huynh biết thế?”
Tô Khuynh bước lên gần Yến Hạ, dường như sóng vai nhau. Hắn nghiêm túc đánh giá hình ảnh trên tường, thấp giọng nói: “Đoán.”
Yến Hạ chưa từng đứng gần hắn như vậy, nàng khẽ dịch bước chân như muốn lùi lại nhưng lại không dám động đậy, cứ vậy đứng sóng vai với hắn, dường như nàng còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt như hương hoa hòe trên người hắn. Yến Hạ vất vả lắm mới thu hồi tầm mắt của mình, quay lại nhìn hình thù trên tường, lí nhí hỏi: “Tại sao lại là ve sầu?”
Tô Khuynh trầm ngâm giây lát, nói: “Vì nó từng đại diện cho một số thứ.”
Yến Hạ không hiểu: “Thứ gì?”
Tô Khuynh không đáp, hắn mỉm cười như nghĩ đến điều gì, tiếp tục nói: “Hôm đó Yến Hạ cô nương đưa ta đến tửu lâu Nam Hà trấn ta còn chưa cảm ơn cô nương.”
Nhắc đến chuyện này, Yến Hạ lắc lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, không cần…”
Lúc hai người nói chuyện, cuối đường chợt xuất hiện một bóng người. Không biết cha nhỏ đến đây từ khi nào, Yến Hạ nhìn cha nhỏ quơ tay lần mò tìm hướng, sắc mặt lộ ra nét lo lắng. Tô Khuynh cười nói: “Vị đó hình như là tiên sinh kể chuyện trong tửu lâu, y là…”
“Đó là cha nuôi ta.” Yến Hạ giải thích.
Mắt thấy cha nhỏ không đi đúng hướng sắp đụng mặt vào vách tường, Yến Hạ gấp rút muốn qua đó nhưng bước chân chợt khựng lại. Nàng do dự nhìn Tô Khuynh một cái. Tô Khuynh hiểu ý, mỉm cười nói: “Ta còn có việc, không làm phiền cô nữa.”
Yến Hạ gật gật đầu, mặc dù có không nỡ thật nhưng nàng cũng rất quan tâm cha nhỏ. Thấy Tô Khuynh đã quay người đi mất, Yến Hạ mới chạy lên trước kéo cha nhỏ đang chuẩn bị rẽ vào nhà người ta. Cha nhỏ không thấy đường nhưng có thể ngay lập tức nhận ra người đỡ mình, y nhướng mày quay đầu nói: “Con mua thuốc gì mà lâu vậy? Hại đại ca bắt ta phải đi đón, xíu nữa là ta đi lạc luôn rồi.”
Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, Yến Hạ rất hiểu cha nhỏ, nếu để y biết nàng gặp Tô Khuynh trên đường y chắc chắn sẽ la ầm lên nên nàng không hé răng nửa lời về chuyện của Tô Khuynh. Nàng đáp: “Lúc nãy đi trên đường con nhìn thấy một thứ. Cha nhỏ, cha từng thấy đồ án nào có vẽ ve sầu chưa?”
Dứt lời, Yến Hạ lập tức hối hận, mắt cha nhỏ bị mù sao mà thấy đồ án đó được.
Nhưng thật bật ngờ, khi nghe Yến Hạ hỏi vậy, cha nhỏ vừa đi vừa tỏ vẻ không để ý đáp: “Con thấy cái gì rồi?”
Nghe giọng điệu cha nhỏ như vậy hình như trước đó y thật sự nhìn thấy đồ án đó.
Yến Hạ nghi ngờ, không biết cha nhỏ sao lại có cơ hội nhìn thấy đồ án như vậy. Nàng nhanh chóng mang những chuyện lúc ở tiệm thuốc Tiết Mạn kể với mình thuật lại một lượt, cũng kể luôn chuyện mình bắt gặp hình vẽ trên đường về cho cha nhỏ nghe. Nói xong, Yến Hạ mới nhỏ giọng hỏi: “Cha nhỏ, có phải Nam Hà trấn sẽ xảy ra chuyện gì đó không?”
“Ừm, khó nói.” Lúc cha nhỏ nói lời này, thần thái bình thường, không thấy lo lắng mấy làm Yến Hạ càng thêm nghi hoặc. Trong lúc Yến Hạ định hỏi thêm nữa thì cha nhỏ xoa đầu nàng nói: “Có cha nhỏ đây, ai dám động tới con?”
Yến Hạ nhìn cha nhỏ, dù nàng rất muốn tìm thấy trên người y một chút khí thế của cao thủ nhưng nhìn thật lâu cũng chẳng nhìn ra gì. Yến Hạ bắt đầu chìm vào suy tư, nếu Nam Hà trấn thật sự có chuyện, nàng phải làm sao để đưa bốn cha nuôi mẹ nuôi thoát khỏi nguy hiểm đây.
Nếu mà xảy ra chuyện thật, mắt cha nhỏ bất tiện, lơi là y một chút là y đã tự lần mò đi tới nơi nào rồi nên nhất định phải trông y mọi phút mọi giây mới được. Cha ba là người không cần phải phiền lòng nhất, y cũng có thể chăm sóc cho nhị nương. Trong mấy người họ, cha lớn là người Yến Hạ lo lắng nhất, cha lớn bệnh liên miên không dứt, cơ thể yếu ớt, bình thường còn chẳng xuống nổi giường. Nam Hà trấn mà xảy ra chuyện, mọi người phải rời khỏi đây, thật không biết phải làm sao mới để cha lớn an toàn rời khỏi nữa.
Yến Hạ càng nghĩ càng thấy lo, bất tri bất giác nàng và cha nhỏ đã về tới nhà.
Nhị nương còn đang tức điên lên vì chuyện cha lớn lén đổ nửa chén thuốc hôm qua, cha ba ở kế bên khuyên bà ấy bằng ánh mắt. Cha nhỏ về tới tiểu viện thì ngồi ngay xuống ghế, thản nhiên nghe những người khác nói chuyện. Thấy mọi chuyện trước mắt không có gì khác ngày thường, Yến Hạ mỉm cười, nàng cảm thấy nhìn những hình ảnh này trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Thế là nàng mang thuốc vừa mua vào nhà bếp, bắt đầu nấu thuốc cho cha lớn.
·
Mấy ngày sau đó vẫn không có gì thay đổi, mỗi ngày Yến Hạ vẫn phải chạy đi chạy lại giữa tửu lâu và tiệm thuốc, bóc thuốc cho cha lớn, đi đón cha nhỏ về, mỗi ngày vẫn đến nghe Tô Khuynh đánh đàn, trốn ở một góc nhìn bóng người sau tấm rèm từ phía xa xa. Yến Hạ cảm thấy hơi thất vọng, tiếc rằng hôm đó còn chưa nói với hắn được mấy câu, tiếc là nàng không dám nói thêm gì nữa.
Chuyện lạ ở trấn Nam Hà vẫn còn, ngày càng nhiều chỗ xuất hiện đồ án vẽ ve sầu kia, nhưng nó đại diện cho thứ gì thì không ai biết. Mọi người dần dần thấy lo sợ, nghĩ cách xóa đi những hình thù đó nhưng không biết chúng được vẽ lên tường thế nào mà mọi người dùng mọi cách vẫn không thể tẩy sạch chúng.
Mấy hôm nay Yến Hạ đến tiệm thuốc cũng nghe được mọi người thảo luận chuyện liên quan tới đồ án.
“Bởi vậy ta mới kêu ngươi cẩn thận đó. Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản chút nào.” Thấy Yến Hạ bước vào tiệm thuốc, Tiết Mạn dường như đã đợi từ lâu, nàng ấy lấy gói thuốc đã chuẩn bị sẵn cho Yến Hạ từ cái tủ sau lưng, nhưng không đưa cho Yến Hạ ngay mà thấp giọng nói với nàng: “Ta thấy sớm muộn gì cũng có chuyện, chỉ là bây giờ âm mưu còn ẩn dưới vực sâu chưa nổi lên thôi.”
Yến Hạ biết Tiết Mạn trước nay đều rất thích náo nhiệt, chuyện càng lớn càng hứng thú. Lúc nói chuyện này, miệng thì bảo lo lắng nhưng Yến Hạ nhìn ra trong biểu cảm của nàng ấy nhiều hơn là mong chờ kìa.
Không giống Tiết Mạn, từ nhỏ sau lần nói chuyện với cha lớn, nàng không còn cho rằng thế gian thật sự có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy, cũng không tin những chuyện quanh co bất ngờ nữa. Nàng chỉ hy vọng Nam Hà trấn được yên bình, hy vọng bốn cha nuôi mẹ nuôi đừng xảy ra chuyện.
“Ta cứ cảm thấy sắp có đại nhân vật nào đó đến đây. Nếu quả thật như vậy e là tất cả những người trong Nam Hà trấn đều không thoát được.” Tiết Mạn mạnh dạn đoán thế, sau đó nàng ấy vội vàng nói với Yến Hạ: “Ngươi phải cẩn thận đó, bây giờ nhiều người đã đóng cửa không dám ra ngoài rồi, tốt nhất ngươi cũng hạn chế ra khỏi nhà đi, lỡ không may gặp phải cái gì đó thì phiền to rồi.”
“Ừ.” Yến Hạ gật đầu đồng ý, dù trong lòng còn nghi hoặc nhưng cũng không nói nhiều. Nàng nhận thuốc từ tay Tiết Mạn, cảm tạ rồi quay người rời khỏi tiệm thuốc.
Trấn Nam Hà vốn không phải là một nơi náo nhiệt, ngày thường đã hiếm thấy ai qua lại nay vì chuyện đồ án kỳ lạ mà người trên đường càng ít tới thảm thương. Trước đó Yến Hạ không chú ý mấy, hôm nay nghe Tiết Mạn nói mới phát hiện xung quanh thật sự yên tĩnh hơn trước.
Đầu xuân có gió thổi qua, cơn gió khá lớn, còn mang theo chút hàn ý. Yến Hạ nhớ đến suy đoán của Tiết Mạn khi nãy, một tay cầm gói thuốc, một tay kéo áo che người để bớt lạnh, bất giác chân cũng bước nhanh hơn.
Nàng đi thật nhanh về nhà nhưng trong lúc gần đến nơi, một trận cuồng phong cuốn theo những bông hoa hòe ập tới. Yến Hạ cả kinh, không thể không dừng lại.
Sắc trời như tối đi, một trận mưa lớn sắp tới.
Trong gió, một bóng người bước tới, vừa vặn xuất hiện trước mặt Yến Hạ.
Yến Hạ nắm chặt gói thuốc trong tay, chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.
Người đó cả người trắng như tuyết.
Hắn mặt y sam màu trắng, da trắng như tờ giấy, mái tóc tung bay trong gió sau lưng cũng trắng như tuyết, dài đến chạm đất. Hắn đơn độc xuất hiện giữa con đường tĩnh lặng này, mang theo mây đen như muốn che trời lấp đất cùng với cuồng phong đáng sợ, Yến Hạ đứng trước mặt hắn thật quá gầy yếu và nhỏ bé như sắp bị nhấn chìm đến nơi.
Nàng cắn chặt môi đối mặt với người nọ. Trên cả người trắng như tuyết này, nàng nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực.
- Hết chương 5 -
P/s:
Chương sau gặp lại người quen. Hí hí.
T thích tạo hình của anh này nhất trong toàn bộ hệ liệt luôn.