Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Trên đỉnh núi có một trận pháp rất lớn.
Trung tâm của trận pháp là nơi các nàng đang đứng.
Yến Hạ phản ứng nhanh, chưa đợi Minh Khuynh phải nhắc nàng đã nhìn rõ tình cảnh phía trước. Thân là tông chủ Ngũ đạo, được Yến Lan Đình truyền dạy trận đồ từ nhỏ nên Yến Hạ tinh thông về trận pháp hơn người thường rất nhiều. Dù tu vi còn kém nhưng nhờ có Minh Khuynh nhắc nhở, Yến Hạ mau chóng tìm thấy điểm mấu chốt của trận pháp.
“Trận pháp này không giống những gì ta học, cũng không giống trong Ma Thành, muốn phá nó chắc là phải cần một chút thời gian.” Yến Hạ thấp giọng nói.
“Cần bao lâu?” Minh Khuynh chấp tay sau lưng hỏi nàng, phía đối diện là biển mây cuồn cuộn, trong biển mây lấp lánh ánh sáng màu bạc, ẩn chứa phong ba đang chực chờ.
Yến Hạ biết chuyện có bất thường, nàng thầm tính toán thời gian trong lòng rồi nghiêm túc nói: “Ít nhất phải năm canh giờ.”
Trong biển mây truyền ra tiếng gió rít gào như có thiên lôi đang ẩn mình bên trong chuẩn bị giáng xuống. Minh Khuynh không quay đầu, giọng điệu nặng nề nói với Yến Hạ: “Năm canh giờ thì năm canh giờ.”
“Ừ.” Yến Hạ không nhiều lời nữa, nàng lập tức triệu Tứ Tượng Đồ ra, bắt đầu nghiên cứu trận pháp.
Cùng lúc đó, một tia ngân quang chợt lóe lên giữa biển mây, nhắm thẳng về phía trung tâm trận pháp nơi Yến Hạ đang đứng. Tốc độ ngân quang quá nhanh, sức mạnh ngàn cân, nếu bị đâm trúng thì chỉ có thịt nát xương tan.
Yến Hạ quay phắt đầu lại, chưa kịp có động tác gì, Minh Khuynh đã xuất hiện trước người nàng.
Đứng trước gió, tay áo khẽ động đậy, đơn giản nhẹ nhàng hóa giải tia ngân quang như thế chẻ tre kia, ngân quang biến mất chẳng còn bóng dáng.
Sức mạnh lúc nãy mang theo gió lạnh thổi quét qua mặt, mái tóc dài của Yến Hạ tung bay theo gió, ánh mắt ghim chặt trên người Minh Khuynh.
Minh Khuynh không nhìn Yến Hạ, chỉ chuẩn bị đón cuồng lôi sắp giáng xuống lần nữa, nói: “Có ta ở đây ngươi không cần quan tâm những thứ đó, tiếp tục đi.”
Yến Hạ ngẩn người, vô số ý niệm xoẹt qua trong lòng.
Câu này có tính là lời thể hiện yêu thương không?
Mặc kệ nó là cái gì, trái tim nàng vì nó mà đập loạn nhịp nên nàng cứ xem nó là lời yêu vậy.
Đây là lần đầu tiên sau khi trùng phùng Minh Khuynh nói với nàng một câu như vậy, nàng chợt cảm thấy đám thiên lôi trốn trong biển mây bên kia cũng trở nên dễ thương biết mấy.
Ánh mắt Yến Hạ sáng rực, ý cười lan tỏa trong đáy mắt, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ hơn, nàng gật đầu nói: “Được.”
Dứt lời, Yến Hạ quay người, tiếp tục điều khiển Tứ Tượng Đồ phá trận.
Minh Khuynh nghe ra nét vui mừng không thể che giấu trong câu nói của Yến Hạ, hắn quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng đang nghiêm túc nghiên cứu đồ án trên trận pháp,hắn nhướng nhướng mày, sau đó không nói gì cả, tiếp tục đối phó với thiên lôi giáng tới liên tục.
Nghe tiếng động sau lưng, Yến Hạ biết Minh Khuynh đang giúp nàng giải quyết bẫy rập từ trận pháp. Nàng không biết Ma Quân mạnh tới cỡ nào nhưng thời gian cứ kéo dài như vậy ai cũng biết mệt, nàng không muốn để Minh Khuynh phải tốn sức, nghĩ vậy nàng không dám phân tâm nữa, chuyên tâm phân biệt trận pháp này với những trận pháp mình đã gặp, chỉ mong nhanh chóng phá được trận.
Thời gian trôi chảy, vì tập trung cao độ mà trán Yến Hạ đã thấm một lớp mồ hôi, nàng chẳng thèm lau đi, chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm trận pháp. Minh Khuynh giải quyết xong một đợt công kích từ bên kia, quay đầu thấy vậy bèn nuốt lời hối thúc lại, tiếp tục đối phó đợt tiến công tiếp theo.
Nhưng ngay sau đó, Yến Hạ chợt hô lên một tiếng, mở Tứ Tượng Đồ ra.
Ánh sáng lưu chuyển trên Tứ Tượng Đồ, vô số trận đồ bay lướt qua rồi tụ lại thành một trận đồ thất tinh màu đỏ.
Minh Khuynh quay lại nhìn, thấy Yến Hạ giữ trận đồ, sắc mặt hơi nhợt nhạt dưới lớp sáng chói lòa trên trận đồ. Nàng cắn môi dưới, niệm lực ngưng kết trong lòng bàn tay, trận pháp trong Tứ Tượng Đồ bắt đầu xoay tròn rồi bất chợt mở rộng ra, trận đồ lan ra khỏi mặt giấy, một trận đồ khổng lồ phủ lấy vòm trời trên đỉnh núi, từng tia kim sắc rọi xuống đầu tóc y phục của Yến Hạ.
Đồng thời, mặt đất rung chuyển, xung quanh đỉnh núi dần hình thành một bức tường ngân quang, rất nhiều văn tự kỳ quái nổi lên trên bức tường, kim quang ngân quang đan xen, nét chữ trên tường sáng cũng trở nên lập lòe khó nhìn rõ.
Yến Hạ nhìn chăm chăm bức tường sáng, biểu cảm nghiêm túc chưa thấy bao giờ, nét mực trên Tứ Tượng Đồ lại thay đổi. Yến Hạ ngưng thần, trận pháp trên đầu biến hóa lần nữa, trận pháp chồng lên nhau, đan xen ngang dọc, vô số trận pháp cùng xuất hiện, kim quang trên đầu sáng rực như ánh lửa.
Tứ Tượng Đồ bỗng thu lại, Yến Hạ xuất thêm lực trong lòng bàn tay, đại trận kim quang nặng nề rơi xuống đất làm cây cỏ lá rụng bay lả tả. Khu đất trống trên đỉnh núi bỗng xuất hiện một vết nứt thật lớn.
Vết nứt rộng ra, bên trong ẩn chứa vô số sức mạnh mà Yến Hạ chưa từng thấy. Nàng nhìn chằm chằm về phía đó, cảm thấy sức mạnh không rõ là gì đó khiến người ta hồi hộp vô cớ.
Kim quang xung quanh mờ dần, Yến Hạ trừng mắt nhìn về phía bên đó, hỏi: “Đây là…”
“Huyền Giới.” Minh Khuynh không hề ngạc nhiên đáp.
Yến Hạ nhìn Minh Khuynh một cái.
Vẻ mặt hắn vẫn rất bình thường, bước tới chỗ vết nứt, Yến Hạ cũng vội vã chạy theo nhưng hắn chợt khựng lại, nói: “Ngươi ở lại.”
Yến Hạ sững người, không chịu: “Ta cũng muốn đi.”
“Ngươi ở lại.” Minh Khuynh lặp lại, ngữ khí lần này kiên quyết không gì xoay chuyển, “Ta cần có người giữ ở cửa ra.”
Yến Hạ im lặng, nàng biết Minh Khuynh nói không sai, trận pháp này cần người coi chừng, nếu cả hai cùng vào trong lỡ như trận pháp bị kẻ nào đó đóng lại thì hai người không thể ra khỏi Huyền Giới được nữa.
Nhưng một mình Minh Khuynh đi vào Huyền Giới, không biết hắn sẽ gặp phải những chuyện gì.
Trầm tư giây lát, Yến Hạ đưa ra quyết định, nàng gật đầu không mấy tình nguyện: “Ta ở lại đây.”
“Tốt.”
Minh Khuynh không nói nhiều nữa, quay người đi vào trong cánh cửa Huyền Giới.
Yến Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, không kiềm được cất tiếng gọi hắn.
Hiếm lắm mới thấy Ma Quân đại nhân kiên nhẫn quay đầu lại, Yến Hạ chần chừ một lát rồi nói: “Huynh cẩn thận đấy.”
Minh Khuynh không đáp, biểu cảm trên mặt đã nói rõ suy nghĩ của hắn, đối với hắn sự lo lắng của Yến Hạ quá mức dư thừa.
Tầm mắt Yến Hạ vẫn luôn dõi theo hắn cho đến khi bóng người đó bước vào trong vết nứt dần dần mất hút, nàng chợt nghe giọng Minh Khuynh truyền tới từ xa xa, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như mọi khi: “Đợi ta.”
8
Chỉ hai chữ ngắn gọn này thôi củng đủ làm ý cười nổi lên trong mắt Yến Hạ, nàng chớp mắt, gật đầu một cái thật mạnh: “Ừ!”
Cũng chẳng biết liệu Minh Khuynh có nghe thấy lời hồi đáp của Yến Hạ hay không, trong tích tắc, bóng dáng hắn đã biến mất hoàn toàn sau cánh cửa.
Đỉnh núi yên tĩnh trở lại.
Nụ cười trên mặt Yến Hạ nhạt dần nhưng nhịp tim hơi thay đổi vì một câu đó của Minh Khuynh lại vang dội ầm ĩ bên tai. Mãi tới lúc này Yến Hạ mới rảnh đưa mắt quan sát xung quanh. Trận pháp đã được phá, biển mây cũng trở về sự yên tĩnh vốn có của nó, trên đỉnh núi cao, biển mây dưới chân, mặt trời treo lơ lửng trên bầu trời in bóng cây cỏ xuống nền đất.
Yến Hạ cứ vướng bận chuyện Minh Khuynh còn đang ở trong trận pháp, nàng lo lắng nhìn cánh cửa đã khép lại bên đó, không dám rời khỏi nửa bước, chỉ ngồi xuống dưới gốc cây, chống cằm chờ đợi bóng hình quen thuộc từ trong bước ra.
Thời gian không ngừng trôi qua, bóng cây cỏ dưới đất cũng thay đổi góc độ theo ánh mặt trời rồi, Yến Hạ yên lặng không nhúc nhích đến khi Tứ Tượng Đồ bay tới bên cạnh nàng.
Tứ Tượng Đồ không lên tiếng, người trong tranh trừng đôi mắt âm trầm với nàng, từ một bức họa đen trắng cũng có thể nhận ra cảm thấy phức tạp của người đó.
Yến Hạ cười hỏi: “Sao thế?”
Thấy nàng cuối cùng cũng chịu để ý đến mình, Tứ Tượng Đồ không trả lời ngay mà đợi Yến Hạ hỏi thêm lần nữa nó mới miễn cưỡng đáp: “Chả phải ngươi thu ta lại rồi à?”
Nàng biết Tứ Tượng Đồ đang nói tới chuyện lúc trước nàng đi cùng với Minh Khuynh luôn cất nó đi, không chịu thả ra, chỉ khi nào cần phá trận mới gọi nó ra. Nhận ra sự bất mãn trong lòng Tứ Tượng Đồ, Yến Hạ nở nụ cười lấy lòng.
Tứ Tượng Đồ vạch trần ý đồ của nàng: “Ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi muốn ở riêng với tên đó! Ngươi chê ta ở bên cạnh làm ồn tới các ngươi!”
Yến Hạ nghiêm túc suy nghĩ, thừa nhận, “... Có một chút.”
Tứ Tượng Đồ: “...”
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng Tứ Tượng Đồ chịu thua, bất lực nói: “Ngươi còn tính đi chung với hắn tới bao giờ? Chuyện ở Ngũ Đạo ngươi không lo nữa à?”
Ngũ Đạo đối với Yến Hạ có một ý nghĩa rất quan trọng, tất nhiên nàng không thể bỏ mặc nó không lo nhưng nàng vẫn lắc đầu nói: “Bây giờ ta chưa đi được.”
“Tại sao?”
Yến Hạ ôm đầu gối, cúi thấp đầu, nhiệt độ trên núi bắt đầu xuống thấp, nàng nhìn cái bóng bị kéo thật dài của mình, suy tư nói: “Ta cứ cảm thấy Minh Khuynh công tử đang lên kế hoạch gì đó, dù hiện tại ta không biết huynh ấy muốn làm gì nhưng chỉ cần ta đi theo huynh ấy thì sẽ biết thôi.”
Biểu cảm Tứ Tượng Đồ nhìn nàng lạ lạ Yến Hạ cười nói: “Huống chi bây giờ nỗi lo lớn nhất của Trung Nguyên chẳng phải là Ma Quân sao? Ta theo sát Ma Quân vừa hay biết được hướng đi của Ma Quân đấy thôi.”
Nàng nói vậy Tứ Tượng Đồ cũng không tìm thấy chỗ nào để phản bác, nó im lặng giây lát rồi nói: “Nhưng tên đó quá nguy hiểm.”
“Ta không sợ.” Yến Hạ dịu dàng nói, “Chỉ cần là Minh Khuynh công tử, ta sẽ không sợ.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, cánh cửa Huyền Giới tĩnh mịch bên kia có tiếng động truyền tới. Tứ Tượng Đồ im lặng bay về trong vòng tay của Yến Hạ, Yến Hạ cũng lập tức đứng dậy, bởi ngồi quá lâu nên chân hơi tê một chút, nàng không để ý chỉ lo bước nhanh về phía đó.
Một lúc sau, bóng người quen thuộc bước ra từ bên trong cánh cửa, xuất hiện trước mắt Yến Hạ.
“Minh Khuynh công tử!” Yến Hạ vội vã chạy lên trước nhưng khi đến gần bước chân nàng chợt khựng lại.
Vì nàng trông thấy một đôi mắt màu đỏ.
Khí tức thô bạo và ma khí mãnh liệt tỏa ra rõ ràng trên người Minh Khuynh, Yến Hạ nhìn chằm chằm đôi mắt đó, không biết nên tiến hay nên lùi.
Nàng không biết hắn rốt cuộc đã gặp chuyện gì, nàng thử thăm dò đối phương, nhẹ nhàng gọi: “Minh Khuynh công tử?”
Minh Khuynh nhìn nàng, ngạo mạn mà lạnh nhạt.
Yến Hạ không bị ánh mắt đó dọa sợ, thậm chí nàng còn cố chấp nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ma khí cuồng loạn tan đi như trời xanh gió nhẹ sau cơn mưa, sắc đỏ trong mắt cũng tan biến dần, Minh Khuynh thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra. Hắn phất tay hủy cửa vào Huyền Giới, giọng nói lạnh lùng bay theo ngọn gió trên đỉnh núi lọt vào tai Yến Hạ: “Chuyện này đến đây thôi, chúng ta nên đi rồi.”
- Hết chương 65 -
NNPH:
Chương sau có BIẾN!
À cũng không hẳn là biến mà là bất ngờ rất đáng mong chờ nha.