Vãn Thiền

Chương 74: Chương 74: Chương 73




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Yến Lan Đình nói hết những gì cần nói thì rời khỏi phòng. Cung Gian và những người khác đợi ở ngoài dường như đang rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của y, thấy Yến Lan Đình bước ra bọn họ vội vàng bước lên dìu y.

Trước khi đi, Cung Gian bất giác quay đầu lo lắng nhìn Yến Hạ một cái.

Yến Hạ tự biết mình trầm luân trong chuyện này quá lâu, mà càng lâu thì những người trong Ngũ Đạo càng lo lắng cho nàng. Nàng không thể tiếp tục như vậy nữa, còn rất nhiều việc cần nàng làm.

Nhưng trước đó… . Truyện Đông Phương

“Cha lớn!” Yến Hạ hít sâu một hơi, xông ra ngoài đuổi theo người vừa đi không xa.

Yến Lan Đình được Cung Gian dìu đỡ vẫn chưa ra khỏi đình viện, nghe Yến Hạ gọi y quay đầu lại, nhẫn nại chờ quyết định của Yến Hạ.

Vào giây phút này Yến Hạ đã hoàn toàn hạ quyết tâm, giọng nói ẩn chứa sự căng thẳng khó phát hiện, nàng hỏi: “Cha lớn, nếu huynh ấy trở về thì sẽ ở đâu?”

Dưới ánh mắt của Yến Hạ, Yến Lan Đình mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu Ma Quân còn sống thì cũng chỉ là một tàn hồn, hồn phách sau khi rời khỏi thân thể sẽ đi đến nơi bản thân hắn từng thân thuộc, bồi hồi ở đó mãi không tan biến.”

Nơi thân thuộc với Ma Quân…

Yến Hạ im lặng giây lát, lúc ngẩng đầu lên lần nữa ánh mắt nàng càng thêm kiên định, gật đầu nghiêm túc đáp: “Cha lớn có thể cho con một tháng được không?”

Yến Lan Đình chưa đáp, Yến Hạ tiếp lời: “Một tháng sau con nhất định sẽ quay về, trước đó thì…”

Lời nói đã quá rõ ràng, Yến Lan Đình nói tiếp nửa câu sau của Yến Hạ: “Trước đó, chuyện ở Ngũ Đạo tạm thời do Cung Gian quản lý?”

Cung Gian đang cụp mắt đứng bên cạnh Yến Lan Đình sực nghe y nói vậy, ngẩn người một lát rồi cười khổ nói: “Yến tiên sinh, cái này…”

Hắn chưa nói hết câu Yến Lan Đình đã liếc hắn một cái, thế là hắn chỉ đành nuốt hết những lời muốn nói xuống, bất đắc dĩ gật đầu: “Vâng.”

Yến Lan Đình quay đầu nhìn Yến Hạ: “Cung Gian đồng ý với con rồi đó.”

Cung Gian: “...”

Biết bao nhiêu năm qua đây là lần đầu tiên Yến Hạ thấy dáng vẻ uất ức của Cung Gian, nàng nhỏe miệng nở nụ cười đầu tiên trong suốt mấy ngày vừa qua, nhưng nụ cười cũng tắt rất nhanh, nàng gật đầu nghiêm túc nói: “Đa tạ cha lớn, đa tạ Cung Gian tiên sinh.”

Cung Gian thở dài, lắc đầu cười bất lực.

Yến Lan Đình tiếp tục bước ra khỏi viện, vừa đi vừa nói: “Trước khi đi nhớ đến gặp nhị nương và cha ba con. Lâu rồi họ không gặp con, đi mau để còn quay về, cha nhỏ con đang ầm ĩ đòi ăn cơm con nấu đấy. Những ngày ở Huyền Giới ngày nào đệ ấy cũng nhớ con nên nhớ đi sớm về sớm.”

Nghe Yến Lan Đình nói vậy, Yến Hạ bật cười đáp: “Vâng ạ!”

Yến Lan Đình không quay đầu nhưng khóe môi khẽ cong lên. Y quá hiểu con bé này cho nên chỉ cần nghe tiếng cũng có thể hiểu được tâm trạng của nàng.

Nàng trưởng thành còn nhanh hơn và xuất sắc hơn họ nghĩ.

·

Yến Hạ đã hạ quyết tâm nên không tiếp tục chậm trễ nữa. Sau khi đi gặp nhị nương và cha ba nàng tạm biệt những người trong Ngũ Đạo rồi vội vàng lên đường tìm kiếm hồn phách Ma Quân.

Rất nhiều người ở Ngũ Đạo không hiểu nổi chuyện này, vả lại chẳng biết tàn hồn của Ma Quân còn tồn tại trên thế gian hay không, cho dù thật sự còn đi chăng nữa thì việc tìm một tàn hồn cũng như mò kim đáy bể vậy, chẳng có cách nào cả. Manh mối duy nhất Yến Hạ được biết là từ Yến Lan Đình, sau khi hồn phách rời thể xác sẽ đi đến nơi mà nó từng quen thuộc nhất.

Nhưng nơi quen thuộc nhất với Ma Quân rốt cuộc là nơi nào?

Yến Hạ không có đầu mối nào cả, nàng chỉ còn cách đi qua những nơi có liên quan đến Ma Quân mà mình biết một lượt xem sao.

Có trận pháp của Tứ Tượng Đồ giúp đỡ nên chỉ trong vòng nửa tháng Yến Hạ đã đi được kha khá nơi. Trải qua trận đại chiến không lâu trước Ma Môn hiện tại đã thành một bãi phế tích, quần ma trong Ma Môn tản loạn khắp nơi, kẻ chạy thoát thì đã thoát, phần còn lại thì bị chính đạo Trung Nguyên tóm gọn. Yến Hạ lùng sục mọi ngóc ngách trong Ma Môn một lượt nhưng không có bất kỳ phát hiện gì.

Tiếp đó nàng đến Ma Thành cũ ở đại mạc phía tây, nhưng mà tòa Ma Thanh đó đã sớm bị Minh Khuynh hủy sau khi lấy được ma tinh. Yến Hạ chỉ trông thấy một vùng cát vàng mênh mông, ngoài ra không còn dấu vết gì khác.

Rời khỏi Ma Thành, Yến Hạ tìm đến vực sâu Thất Hải.

Nàng từng ở một đêm trong hang động dưới vực sâu Thất Hải cùng Minh Khuynh. Tương truyền Ma Quân từng sống lại ở vực sâu Thất Hải này nhưng sau đó vẫn thất bại. Nhục thể của Ma Quân cũng từng bị cất giấu ở đây một khoảng thời gian rất dài. Yến Hạ ôm hy vọng đi vào trong hang động nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.

Trong động còn lưu lại rất nhiều vết tích từ trận đấu nhiều năm trước, mọi thứ như chưa hề thay đổi nhưng đối với Yến Hạ vật còn người đã mất.

Ra khỏi vực sâu Thất Hải. Yến Hạ lại đi thêm vài nơi mà Ma Quân từng xuất hiện trong ghi chép nhưng không hề có thu hoạch. Mãi đến ngày thứ hai mươi, Yến Hạ đứng trước cửa Bắc Nghiên Trang.

Yến Hạ gõ cửa rồi đứng đợi một lúc, tiếng bước chân truyền ra phía sau cánh cửa.

Không ngờ người ra mở cửa lại là trang chủ Bắc Nghiên Trang Tuân Chu.

Thấy biểu cảm ngạc nhiên của Yến Hạ Tuân Chu không hề thấy bất ngờ, hắn nhướng mày cười: “Ta đoán là muội sẽ đến đây mà.”

Yến Hạ mỉm cười, theo Tuân Chu vào trong Bắc Nghiên Trang.

Tính ra thì Yến Hạ và Tuân Chu đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, năm đó Tuân Chu rời khỏi Bắc Nghiên Trang đi tìm người tu bổ trận pháp nhưng không ngờ Yến Lan Đình đã biến mất cùng bọn người Quỷ Môn, mà không có Yến Lan Đình thì chuyện tu sửa trận pháp chỉ có thể giao cho truyền nhân của y là Yến Hạ.

Yến Hạ giúp đỡ Tuân Chu sau đó hai người cũng trở thành bạn tốt của nhau. Mười năm qua hai người vẫn luôn giữ liên hạ, chỉ là khoảng thời gian này vì chuyện của Minh Khuynh mà Yến Hạ đã lâu không gặp mặt hắn.

Tuân Chu không dài dòng, sau khi dẫn Yến Hạ vào sơn trang hắn lập tức hỏi: “Muội đến vì chuyện của Minh Khuynh đúng không?”

Yến Hạ không định giấu giếm chuyện này, nàng gật đầu, do dự giây lát rồi nói: “Ta không tin huynh ấy chết.”

Xác định bản thân không nghe nhầm, Tuân Chu im lặng một lúc rồi hỏi: “Muội còn nhớ hắn là Ma Quân không?”

“Nhưng hôm nay huynh ở đây đợi ta.” Yến Hạ không chết tâm, nàng thấp giọng hỏi lại, “Điều này có phải cho thấy huynh tin chuyện của Minh Khuynh công tử còn ẩn tình khác?”

Tuân Chu ngẩn người, nhất thời không biết phải nói thế nào. Hắn lắc lắc đầu, nhấc vò rượu giắt bên hông ra uống một ngụm, thở dài thườn thượt nói: “Thật ra tên tiểu đó sống ở sơn trang một khoảng thời gian rất dài, ta nhìn hắn lớn lên mà.”

Lúc nói chuyện, hai người họ đã đến bên ngoài thư phòng, Tuân Chu mời Yến Hạ vào trong ngồi rồi lắc lắc bình rượu trên bàn nói: “Muội uống trà hay uống rượu?”

Yến Hạ chưa kịp đáp thì Tuân Chu đã rót đầy một ly rượu đặt trước mặt Yến Hạ, cười nói: “Bây giờ muội là tông chủ Ngũ Đạo đấy, có thể uống rượu rồi.”

Yến Hạ nhếch môi cười cười, cầm ly rượu lên uống một ngụm, trong lòng vẫn còn vương vấn câu nói lúc nãy của Tuân Chu: “Huynh nói Minh Khuynh công tử từng sống ở đây?”

Yến Hạ chưa hề biết chuyện này.

Tuân Chu gật đầu, kể lại đầu đuôi câu chuyện năm xưa: “Lúc minh chủ dẫn tiểu tử đó về đây hắn còn chưa tới mười tuổi, Diệp Thiện không nói cho ta biết thân phận của hắn, ta cũng không nhận ra hắn là tiểu thiếu gia Minh gia bị truy sát ngoài kia, ta chỉ xem hắn là cô nhi lang thang đầu đường xó chợ Túc Thất mà thôi, thế là để hắn ở lại đây. Hồi mới đến cái gì hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, nhìn rất đáng thương. “ Nhớ lại chuyện xưa Tuân Chu không khỏi bật cười, “Chọc một chút cũng vui lắm.”

Có lẽ hắn cũng thấy mình nói linh tinh hơi nhiều rồi nên ho khan một tiếng, nói tiếp: “Ta chưa thấy ai nhát gan như hắn, hai năm đầu hắn sống ở đây dáng người chỉ mới có chừng này thôi.” Tuân Chu khua tay ngang hông rồi nói, “Lúc đó hắn cứ thích bám theo người ta, ta đi tới đâu hắn đi tới đó giống như sợ ta bỏ hắn lại không bằng, sau đó Diệp minh chủ khuyên nhủ rất lâu hắn mới bớt bám dính theo ta.”

Qua lời kể của Tuân Chu Yến Hạ gần như có thể hình dung ra dáng vẻ của cậu bé Minh Khuynh ngày ấy, nếu không phải trải qua nhiều biến cố cùng lúc hắn cũng không tỏ ra sợ hãi như vậy.

Tuân Chu nói tiếp: “Nhưng sau này tất cả thay đổi rồi, sau khi Diệp minh chủ xảy ra chuyện ông ta giao Thiên Cương Minh lại cho tiểu tử ấy.”

“Mặc dù Diệp Thiện chỉ có một đệ tử nhưng lúc đó ta không nghĩ rằng hắn có thể gánh vác nổi vị trí minh chủ ấy.” Tuân Chu cau mày, “Nhưng ta thật không ngờ, sau khi kế nhiệm chức vị minh chủ hắn như biến thành một người khác vậy.”

Yến Hạ hiểu ý Tuân Chu, có đôi lúc nàng cũng nghi ngờ liệu dáng vẻ nào mới thật sự là Minh Khuynh.

Minh Khuynh từng kể với nàng đoạn quá khứ ấy, hắn nói hắn muốn làm một vài việc cho nên hắn phải giấu phần yếu đuối của bản thân đi, biến mình thành một người khác, như vậy hắn mới có thể tiếp tục bước đi trên con đường phía trước.

Hắn ngụy trang quá giỏi nên chẳng ai ngờ Minh Khuynh và Túc Thất lại là một người.

“Mấy chục năm sau đó hắn không về Bắc Nghiên Trang lần nào nữa, ta cũng không gặp hắn, nhưng mà ta vẫn nghe được tin tức của hắn từ những người khác. Mãi đến mười năm trước, ta gặp muội ở Nam Hà trấn và cả hắn.”

Hồi ức dừng lại ở đây, Yến Hạ cất giữ những chuyện xưa của Minh Khuynh vào sâu thẳm đáy tim, sau đó ngẩng đầu hỏi Tuân Chu: “Tuân Chu đại ca, huynh tin tưởng huynh ấy không?”

Tuân Chu ngỡ ngàng, hỏi: “Là sao?”

Yến Hạ nói lại suy đoán của mình và Diệp Đề ngày hôm ấy với hắn, cuối cùng chốt lại: “Huynh ấy vẫn luôn là Minh Khuynh công tử, cho đến thời khắc cuối cùng huynh ấy cũng không hề có lỗi với bất kỳ ai.”

Rất nhiều chuyện bây giờ nghĩ lại chân tướng dường như bắt đầu nổi lên.

Mười năm trước ở Bắc Nghiên Trang, Ma Quân thoát khỏi trận pháp, quần ma hiện thân, Minh Khuynh đã đến kịp thời và nhập thành một thể với Ma Quân để tránh trận chiến năm đó nổ ra. Sau khi trở thành Ma Quân Minh Khuynh bế quan trong Ma Môn, dưới sự khống chế suốt mười năm của hắn Ma Môn áng binh bất động không khơi mào chiến tranh với Trung Nguyên.

Chân tướng chính là thế, hắn không nợ nần bất kỳ kẻ nào mà người nợ hắn là đám người Trung Nguyên mù mờ chẳng biết gì cả.

Tuân Chu chưa từng nghĩ chân tướng lại là như thế, hắn đờ người một lúc lâu, chỉ nhìn trân trân Yến Hạ.

Dù hắn không lên tiếng nhưng Yến Hạ biết thật ra hắn tin lời nàng.

Chân tướng này nàng cũng chỉ có thể nói với mình Tuân Chu, bởi chỉ có người thật sự hiểu Minh Khuynh mới tin tưởng chân tướng này.

Yến Hạ giải thích xong thì nhìn thẳng vào Tuân Chu nói: “Ta muốn tìm huynh ấy.”

- Hết chương 73 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.