Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa
➻➻➻
Năm xưa Túc Thất thống lĩnh Trung Nguyên chống lại Thập Châu và Huyền Giới lập vô số công lao, trở thành anh hùng trong thời loạn thế của tất cả mọi người.
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, hóa ra anh hùng của bọn họ lại là nguồn cơn của phong ba của năm nào, là phản đồ của chính đạo, là tiểu thiếu gia bị Minh gia trục xuất khỏi gia môn năm đó.
Anh hùng được mọi người tôn kính trở thành phản đồ, bị cả Trung Nguyên truy sát, từ đó nơi ở của hắn tại Thiên Cương Minh cũng trở thành cấm địa không ai đặt chân tới.
Đêm khuya tĩnh lặng, Yến Hạ cắt đuôi tên đệ tử Thiên Cương Minh đi theo rồi leo tường vào trong, mỉm cười nhìn Minh Khuynh trong Tứ Tượng Đồ: “Chỗ này là…”
Lời còn chưa nói hết, nhìn khung cảnh trước mắt nàng đành khựng lại.
Căn viện trước mắt còn hoang lạnh cũ kĩ hơn nàng tưởng, cây cối trong viện mọc um tùm chẳng ai cắt tỉa che khuất mọi tầm nhìn. Yến Hạ giơ tay vén lá cây ra mới nhìn thấy căn lầu gác im lìm khóa chặt cửa phía sau.
Yến Hạ không nói gì, Minh Khuynh rất bình tĩnh đáp: “Ừ, chỉ tiếc là bây giờ không còn nhìn ra diện mạo ban đầu nữa rồi.”
Nghe vậy, Yến Hạ vòng qua đám cây cỏ đến trước lầu gác, không chờ Minh Khuynh lên tiếng nàng giơ tay đẩy cửa đi vào.
Cảnh tượng trong lầu gác làm Yến Hạ hơi bất ngờ. Một tòa lầu gác to như vậy, còn là nơi ở của minh chủ Thiên Cương Minh nhưng Yến Hạ chỉ có thể hình dung bằng hai từ rộng và trống trải.
Căn phòng rất rộng, bàn ghế giá sách còn để nguyên chỗ cũ nhưng vật trang trí vốn có thì không còn nữa. Trên giá sách chỉ còn trơ trọi vài quyển sách, tủ bàn ghế còn dấu vết bị lục soát, bụi bặm tích tụ bên trên mấy chục năm.
Yến Hạ từng đến chỗ ở của Minh Khuynh ở Bắc Nghiên Trang, tuy căn phòng đó lâu ngày không có người ở nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, dường như vẫn đang đợi một ngày chủ nhân của nó trở về sống cuộc sống như ngày xưa.
Nhưng tòa lầu gác này lại lạnh lẽo đến đáng sợ, căn phòng trống trải không có dấu vết từng có người ở, không khí tăm tối âm u như nhà lao.
Giọng Minh Khuynh truyền vào tai Yến Hạ: “Chắc bọn họ lục soát xong thì mang những đồ cần mang đi hết rồi.”
Năm đó thân phận của Túc Thất bại lộ là đả kích rất lớn với Thiên Cương Minh, bọn họ đương nhiên phải đề phòng hắn, nơi hắn từng ở cũng phải tra xét lục soát một lượt.
Yến Hạ hiểu nhưng trong lòng vẫn thấy nặng nề.
“Đây là nơi huynh ở khi đó à?” Quên đi những thứ không vui, Yến Hạ nhẹ nhàng hỏi.
Minh Khuynh cười cười gật đầu: “Ừ.” Hắn nhìn cái bàn đặt trước cửa sổ, thấp giọng nói, “Ta thường ngồi ở đó đọc sách.”
Yến Hạ nhìn theo tầm mắt của Minh Khuynh, bên đó có cái bàn đã cũ, bụi phủ kín trên mặt bàn. Yến Hạ bước đến gần, bút mực và giấy trên bàn đã bị lấy đi từ lâu rồi, Yến Hạ chỉ có thể tưởng tượng cảnh lúc trước Minh Khuynh ngồi ở đây.
Minh Khuynh nói: “Phong cảnh ngoài cửa sổ này rất đẹp, đặc biệt vào mùa xuân và mùa thu có thể nhìn thấy Cương Phong Tháp, còn có hành lang và lối đi nhỏ bên dưới. Rất nhiều việc ở Thiên Cương Minh cần ta giải quyết, ngồi ở đây vừa vặn có thể nhìn thấy đệ tử Thiên Cương Minh đến tìm ta.”
Thiên Cương Minh không phải Ngũ Đạo, không chỉ giải quyết những chuyện trong nội bộ Thiên Cương Minh đây mà còn những việc của tam môn thất phái, bát đại thế gia đều phải thông qua quyết định của Thiên Cương Minh. Yến Hạ biết số lượng công việc cần xử lý ở Thiên Cương Minh mỗi ngày phải gấp mấy lần công việc của Ngũ Đạo. Đống việc phải xử lý mỗi ngày của nàng đã đủ rắc rối rồi, thế những chuyện Minh Khuynh phải đối mặt mỗi ngày lúc trước còn rắc rối cỡ nào, hắn phải tốn bao nhiêu tâm sức chứ.
Yến Hạ phóng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bấy giờ đang là mùa hạ, cây xanh ngoài lầu gác che khuất tầm nhìn, nếu là ban nàng còn nhìn thấy một màu xanh biếc, bây giờ chỉ có ánh trăng chiếu xuống mái hiên, bóng lá cây đan xen dưới ánh trăng làm tăng thêm vài phần lạnh lẽo u tối.
Không nhìn thấy phong cảnh tuyệt đẹp mà Minh Khuynh nói, Yến Hạ chỉ đánh tưởng tượng trong đầu. Năm đó khi còn là minh chủ Thiên Cương Minh Minh Khuynh ngồi bên cửa sổ, tay cầm quyển sách, ánh nắng xuyên qua gác mái rọi vào trong phòng, vệt nắng dịu nhẹ in lên đường nét gương mặt hắn, cơn gió thổi động lá cây ngoài khung cửa, tiếng chim hót ríu rít, tiếng bước chân của chúng đệ tử Thiên Cương Minh đi qua đi lại, dòng thời gian lặng lẽ trôi chảy.
Có lẽ đó là khung cảnh của ngày ấy.
Yến Hạ nghĩ vậy, ánh mắt bất giác quét qua căn phòng bụi bặm hiện tại, trong lòng khó tránh khỏi chua xót vô cùng tận.
“Thật đáng tiếc.” Yến Hạ lẩm bẩm nói.
Minh Khuynh bật cười: “Có gì đáng tiếc đâu?”
Yến Hạ quay đầu nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa ý cười và cảm xúc khó nói nên lời: “Đáng tiếc lúc đó ta không thể ở bên cạnh huynh.”
Minh Khuynh thoáng ngẩn người, Yến Hạ cười nói: “Không chỉ có huynh muốn ở bên ta, ta cũng muốn ở bên huynh, muốn ở bên huynh mọi lúc, muốn trải qua mọi chuyện cùng huynh.”
Đáng tiếc, nàng chưa từng làm được.
Chưa từng nhìn thấy phong thái vung kiếm chống địch của minh chủ Thiên Cương Minh Túc Thất, cũng chưa từng chứng kiến những ngày tháng bị truy sát gian khổ của hắn năm đó.
Nếu như có thể nàng rất muốn được làm bạn với hắn cùng bước đi trên con đường đó.
Nhưng thật may mắn họ còn có tương lai dài đang chờ ở phía trước, sau này nàng có thể ở bên hắn, đi cùng hắn, chẳng quản ngại mưa gió.
Bước ra khỏi những chuyện của quá khứ, Yến Hạ im lặng hồi lâu sau đó nhớ ra vấn đề đáng bận tâm nhất hiện tại, nàng quay đầu nói: “Nếu Quỷ Môn chủ thật sự có được sức mạnh của chủ nhân Huyền Giới, chúng ta có thể cản ông ta được sao?”
Không ai biết được rốt cuộc sức mạnh đó to lớn cỡ nào, đối kháng với nó thì liệu có cơ hội giành chiến thắng, chẳng ai dám chắc điều đó. Cũng giống như Ma Quân năm xưa, không ai dám đi đối đầu với mũi nhọn ấy.
Vất vả lắm mới thấy hai đứa này trở về chủ đề chính, Văn Bắc Vân im miệng nãy giờ cuối cùng cũng được chen vào: “Nếu thực lực của ông ta đúng như Nam Cung viện chủ nói, nếu ông ta có được sức mạnh của chủ nhân Huyền Giới thật thì trên thế gian e rằng chỉ có một người có thể chống lại ông ta.”
Yến Hạ nhìn Văn Bắc Vân đột nhiên xuất hiện trên Tứ Tượng Đồ, trầm ngâm giây lát rồi nói: “Ý cha là…”
Văn Bắc Vân cười khổ lắc đầu, chỉ người kế bên mình: “Ma Quân.”
Yến Hạ cũng đang nhìn Minh Khuynh.
Minh Khuynh không hề bất ngờ trước câu nói của Văn Bắc Vân. Đúng như Văn Bắc Vân nói, trên thế gian người có thể đấu lại kẻ đó chỉ có Ma Quân mà thôi.
Nhưng vấn đề lớn nhất hiện tại là Minh Khuynh chỉ còn một tàn hồn, phải nương nhờ Tứ Tượng Đồ. Thế này thì hắn làm sao đối kháng với đối phương được.
Yến Hạ nhìn Minh Khuynh một cái rồi bỏ luôn ý nghĩ đó. Nàng không muốn Minh Khuynh rơi vào vũng nước bùn ấy nữa, với lại tình trạng hiện tại của Minh Khuynh cũng không thể đi giao đấu được. Nàng nói: “Nếu tất cả cao thủ của Trung Nguyên tập hợp lại, cùng trận pháp của Ngũ Đạo và kiếm trận của các nơi thì có phần thắng không?”
Nét mặt Văn Bắc Vân nghiêm túc, không đưa ra đáp án chính xác: “Có thể thử xem.”
Chuyện vẫn chưa xảy ra, những gì bọn họ có thể làm bây giờ là chuẩn bị tốt mọi thứ trước khi cuộc chiến bắt đầu.
Những lời phải nói chỉ có nhiêu đây, trời cũng đã khuya lắm rồi, Văn Bắc Vân nói muốn quay về, Yến Hạ không nhiều lời nữa, quay người đi ra khép cửa lầu gác lại, nhìn căn viện vắng lặng lần cuối cùng rồi chuẩn bị ra về.
Đột nhiên Minh Khuynh lên tiếng: “Thật ra khoảng thời gian ở trong Tứ Tượng Đồ qua hồn lực của ta hồi phục không ít rồi, ta vẫn đang nghĩ cách ngưng tụ thành hình, có lẽ mai sau sẽ có một ngày thoát khỏi Tứ Tượng Đồ, khôi phục chân thân.”
Yến Hạ dừng bước nghe giọng nói vui mừng của Văn Bắc Vân: “Thật không?”
Đến hai mắt Văn Bắc Vân cũng sáng bừng lên, nếu có sức mạnh của Ma Quân thì chuyện đối phó Quỷ Môn chủ không còn là chuyện bất khả thi nữa. Hắn vội vàng hỏi: “Khi nào thì hồi phục?”
Minh Khuynh thấp giọng đáp: “Không quá một ngàn năm.”
Văn Bắc Vân: “...”
Yến Hạ: “...”
Văn Bắc Vân chẳng buồn để ý hắn nữa, thầm suy tính trong lòng phần thắng của cao thủ Trung Nguyên với Quỷ Môn chủ. Nhưng vào lúc này, trong Thiên Cương Minh, ngoài căn viện chợt có tiếng ồn ào truyền đến. Đêm đen tĩnh mịch bỗng bị những âm thanh này phá vỡ.
“Có chuyện rồi.” Yến Hạ nhìn ánh lửa phía xa, nói.
- Hết chương 81 -