Vãn Thiền

Chương 94: Chương 94: Ngoại truyện 1: Bia đá




Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

➻➻➻

Sau núi Thương Nam Sơn có một tấm bia đá.

Tấm bia màu xanh được dựng bên vách núi cao, dưới vách núi là biển mây cuồn cuộn và làn sương mù uốn lượn.

Đã một năm trôi qua kể từ trận chiến giữa Quỷ Môn và chính đạo Trung Nguyên, sau trận chiến đó, sau núi Thương Nam Sơn bỗng xuất hiện một tấm bia mộ thế này. Người xây mộ là Yến Hạ, trên bia đá không khắc chữ, Yến Hạ cũng không nói rõ với người trong Trung Nguyên nhưng gần như ai ai cũng biết ngôi mộ này là của người nào.

Chủ nhân của nó là truyền kỳ một đời, từng là thủ lĩnh của chính đạo Trung Nguyên, cũng từng là kẻ địch mà bọn họ e dè nhất. Đối với chuyện của hắn, thế gian truyền nhau rất nhiều cách nói nhưng tất cả cũng trôi vào quên lãng theo dòng thời gian luân phiên biến đổi.

Ai ai cũng biết, trong trận chiến với Quỷ Môn một năm trước, Minh Khuynh đánh một trận với Quỷ Môn chủ sau đó hồn phi phách tán.

Những tia nắng đầu tiên dần ló dạng, trời sao mờ nhạt nhường chỗ, giữa biển mây, một bóng người đứng trên vách núi, người nhuốm hơi sương, có lẽ đã đứng ở đây một hồi lâu.

Lúc Yến Hạ men theo con đường lát đá đi lên thì trông thấy cảnh này.

Người đứng trước mộ là một nam tử cao to mặc y phục đen, lưng đeo một thanh kiếm to bự, trên eo còn giắt thêm một thanh trường đao, có lẽ quanh năm hành tẩu thiên hạ nên y phục trên người đã có phần rách nát cũ kỹ, nhuốm màu phong sương. Yến Hạ từng gặp người này nên vừa liếc một cái là nàng nhận ra thân phận của hắn. Đó là đệ tử được kính trọng nhất ở Nam Môn thuộc tam môn thất phái, nếu Yến Hạ nhớ không nhầm thì hắn tên là Nhiễm Tĩnh.

Yến Hạ không cố ý ẩn thân nên khi nàng vừa đến gần Nhiễm Tĩnh đã phát hiện ra nàng.

Nhiễm Tĩnh quay đầu mỉm cười với Yến Hạ.

Mặc dù trông hắn anh dũng cao to nhưng lúc cười lại hơi bẽn lẽn, dường như thấy hơi xấu hổ định giải thích gì đó. Hắn quay đầu nhìn tấm bia đá không tên một cái rồi lại nhìn Yến Hạ, do dự giây lát mới nói: “Ta thật xin lỗi không báo trước với tông chủ mà đã tự ý lẻn vào đây, chỉ là minh chủ đi cũng một năm rồi, ta…” Hắn thở dài, cười khổ nói: “Ta chỉ muốn đến thăm ngài ấy thôi.”

Năm xưa Túc Thất bại lộ thân phận, người người né tránh hắn sợ hãi hắn, Yến Hạ không ngờ hôm nay có người lại đến thăm hắn.

Yến Hạ hơi ngạc nhiên, mà Nhiễm Tĩnh dường như cũng cảm thấy mình hiện tại không có lập trường gì để nói những lời thế này. Hắn cụp mắt, lắc đầu nói: “Lúc trước, khi minh chủ còn tại thế ta cũng chưa từng đứng ra nói giúp ngài ấy, mãi tới bây giờ mới đến thăm ngài ấy, có phải hơi nực cười không?”

Yến Hạ lắc đầu im lặng nhưng không phải cái lắc đầu an ủi.

Đúng như Nhiễm Tĩnh nói, năm đó xảy ra quá nhiều chuyện, chính đạo Trung Nguyên có ai thật sự ra mặt đính chính giúp hắn đâu.

Nhiễm Tĩnh thở dài, sau đó gật đầu nói: “Ta cũng nên đi rồi, tông chủ, cáo từ.”

Yến Hạ gật đầu, nhìn Nhiễm Tĩnh quay người rời đi, thoáng liếc thấy một bó hoa màu trắng đặt bên mộ nàng bất giác hỏi: “Cái này là của ngươi à?”

Nhiễm Tĩnh biết Yến Hạ đang nói đến thứ gì, hắn quay lại lắc đầu nói: “Không phải.”

Yến Hạ lẳng lặng nhìn hắn, Nhiễm Tĩnh tiếp lời: “Lúc ta đến đã thấy nó ở đây rồi, chắc là có người đến thăm minh chủ trước đó.”

Trên đời vẫn còn có người nhớ đến Minh Khuynh.

Bó hoa trắng tắm mình trong gió lạnh trên đỉnh núi cả đêm, cánh hoa còn thấm đẫm sương sớm dưới ánh nắng bình minh. Yến Hạ và Nhiễm Tĩnh im lặng nhìn bó hoa, cuối cùng một cơn gió thổi qua, giọt sương đọng trên lá bị gió thổi rơi xuống thảm cỏ phía dưới. Nhiễm Tĩnh lên tiếng: “Minh chủ đối với ta ân trọng như núi, nếu không có ngài ấy ta cũng không vào được Nam Môn, càng không có ta của ngày hôm nay. Năm đó khi biết thân phận của minh chủ ta cũng từng nghi ngờ, từng phẫn nộ nhưng ta vẫn không biết mình phải đối mặt với ngài ấy như thế nào.”

Yến Hạ hiểu ý hắn, giọng nàng nghe ra rất bình thường, không mang chút cảm tình: “Ngươi không tin tưởng huynh ấy.”

Nhiễm Tĩnh cười khổ: “Phải, ta không thể buông bỏ nghi kỵ mà đứng về phía ngài ấy, ta không dám, sau lưng ta còn có cả Nam Môn, ta không dám dùng tính mạng của tất cả mọi người để đánh cược.”

Đương nhiên Yến Hạ hiểu, quá hiểu nữa là đằng khác nhưng nàng vẫn cảm thấy buồn thay cho những gì Minh Khuynh đã trải qua.

Nhiễm Tĩnh thu lại tầm mắt từ trên bó hoa, tia nắng chiếu vào trong đáy mắt hắn, “Tông chủ còn nhớ lần cuối cùng Quỷ Môn ra tay với Ngũ Đạo không, lần đó trên Thương Nam Sơn không ai có thể đánh bại Quỷ Môn chủ, lúc đó không chỉ riêng ta mà những người khác cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.”

Yến Hạ còn nhớ chứ, không chỉ nhớ mà phần ký ức đó còn rõ ràng trong đầu đến kỳ lạ. Đối với nàng trận chiến đó như mới diễn ra ngày hôm qua, quá nhiều chuyện xảy ra, cũng có được rất nhiều và mất đi rất nhiều.

Nhiễm Tĩnh bỗng nhiên bật cười, hắn nói: “Lúc đó minh chủ đã xuất hiện.”

Ngữ khí nói chuyện của Nhiễm Tĩnh rất chậm nhưng khi nói đến câu này lại gấp gáp không rõ vì sao. Yến Hạ sực nhớ ra, Minh Khuynh không còn là minh chủ Thiên Cương Minh từ lâu rồi nhưng đối với Nhiễm Tĩnh, minh chủ mãi mãi chỉ có một người.

“Ta nhớ lại nhiều năm về trước, cũng không nhớ rõ là bao lâu rồi… lúc đó minh chủ dẫn chúng ta đi diệt trừ Thập Châu, lúc đó chúng ta giao đấu với Vô Ưu Cốc, mỗi lần rơi vào hiểm cảnh mà trông thấy Thiên Trạch kiếm xuất hiện, chúng ta luôn cảm thấy…”

Hắn lặng lẽ hồi tưởng, một lúc sau mới nói tiếp: “Cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm.”

Yến Hạ không hiểu được cảm giác mà Nhiễm Tĩnh nói nhưng nàng nhìn hắn, tâm tư cũng bị kéo theo câu chuyện của hắn.

Nhiễm Tĩnh mỉm cười nhàn nhạt, nói: “Lúc đó cho dù có bị thương nặng tới cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy Thiên Trạch kiếm, chỉ cần nhìn thấy minh chủ, chúng ta luôn cảm thấy… mọi thứ vẫn còn hy vọng, không cam lòng cứ vậy mà chết đi.”

Nhiệt huyết chiến đấu của bọn họ khi đó Yến Hạ không được chứng kiến nhưng nhìn nụ cười của Nhiễm Tĩnh dường như có thể trông thấy dấu tích của những tháng ngày đó.

“Cũng vào lúc ấy ta mới ngộ ra một điều, bao nhiêu năm qua chúng ta sai cả rồi.”

“Dù ngài ấy là Túc Thất hay Minh Khuynh hay thậm chí là Ma Quân thì ngài ấy cũng không phải là kẻ địch mà chúng ta đã tưởng.”

“Không chỉ có mình ta nghĩ như vậy.”

“Chỉ là chúng ta hiểu ra quá muộn màng rồi.”

Nhiễm Tĩnh nói rất nhiều, đến khi nghe tiếng gió vọng lại trên vách núi hắn mới quay người đi, nói: “Ta phải đi rồi.”

“Ừ.” Yến Hạ đáp, không nhiều lời thêm nữa.

Nhiễm Tĩnh nhìn tấm bia mộ trên vách núi lần cuối rồi bước đi, bóng người nhanh chóng biến mất sau làn sương mù.

Biển mây trên vách núi vẫn còn đó, Yến Hạ đến trước bia đá, cúi đầu nhìn những cánh hoa trắng lay động trong gió, đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó nở nụ cười.

“Có người tặng hoa cho huynh đó.” Yến Hạ cầm bó hoa lên, quan sát tỉ mỉ. Nàng cúi đầu ngửi hương hoa sau đó như bất chợt nghĩ tới điều gì, nàng nhíu mày lẩm bẩm: “Có thể nghĩ tới chuyện tặng hoa để bái tế huynh, chắc không phải nam đâu nhỉ? Bó hoa này chẳng nhẽ là của cô nương nào hồi xưa huynh quen biết tặng?”

Trên vách núi chẳng có ai khác nhưng Yến Hạ lại nhỏ giọng như đang nói chuyện với ai đó. Giây lát sau, Tứ Tượng Đồ bay ra, ánh sáng nhàn nhạt lưu chuyển, hình bóng Minh Khuynh hiện ra trước mắt.

Yến Hạ làm ra vẻ không vui để lừa Minh Khuynh giải thích cho mình nhưng ai dè chưa đợi được câu giải thích nàng đã tự bật cười trước.

Minh Khuynh nói: “Không cho ta cơ hội giải thích à?”

“Không cần không cần, có ta ở đây làm sao mà huynh thích người khác được.” Yến Hạ chớp chớp mắt rồi cúi đầu nhìn bó hoa trong tay nói: “Huynh nghe những gì hắn nói lúc nãy chưa?”

Người nàng nói là Nhiễm Tĩnh.

Minh Khuynh im lặng gật đầu.

Yến Hạ cười nói: “Không muốn nói với hắn điều gì sao?”

Minh Khuynh cụp mắt cười, Yến Hạ nhìn chăm chú, cảm thấy màu sắc trên khắp ngọn núi này đều hòa vào trong nụ cười ấy.

“Không cần đâu.” Hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa như trong quá khứ, “Như vậy là đủ rồi.”

- Hết ngoại truyện 1 -

NNPH lảm nhảm:

Nhiễm Tĩnh này bên Văn Thuyết nè, chương mà Túc Thất xuất hiện lần đầu trong bộ đấy á.

.

2 ngày qua tui hơi bị ngỡ ngàng á quý dị, truyện bỗng nhiên được đón nhận nồng nhiệt, thông báo đt ting ting liên tục. Tha thứ cho một người mới chưa trải sự đời như iem, bên Tỏa Hồn lượt view tăng cũng chầm chậm thôi nên lần này tui mới thấy bất ngờ như vậy.

Hôm qua đến giờ có khá nhiều bạn cmt, tui đều đọc được hết nhé. Thật sự vô cùng cảm ơn các bạn. Tui có rất nhiều lời muốn nói nhưng thôi, để đến chương cuối cùng nói luôn một thể vậy.

Một lần cảm ơn các tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.