Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 9: Chương 9: Gặp nạn




Thân hình Y Vân chạy băng băng, nàng cái gì cũng không nghĩ, cứ thế chạy đi, vĩnh viễn chạy đi, không bao giờ muốn gặp hắn. Từ nhỏ Y Vân vốn kiên cường cũng chưa bao giờ mềm yếu như vậy. Nàng hẳn phải vui mừng, bởi vì cuối cùng cũng tìm được hắn, nhưng mà vì sao lòng lại đau như vậy, nàng biết cho dù tìm được hắn rồi thì sao, cũng là vĩnh viễn mất đi.

Bỗng nhiên có cái gì đó quấn quanh eo nàng, Y Vân cảm thấy thân mình bị nhấc bổng lên, gió thổi bên tai. Bạch y cùng khăn che bay trong gió lộ ra một đôi môi đỏ mọng.

Y Vân ngã vào một vòng ôm kiên cố, khác hẳn cảm giác ấm áp trên người Long Mạc, tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến. Y Vân mở to đôi mắt, trước mặt cảnh tưởng thật khiến nàng sửng sốt.

Nàng đang cưỡi trên lưng ngựa, phía sau là một đôi tay rắn chắc vây lấy nàng. Đây là một con Hắc mã, thần thái sáng láng, như đã từng gặp qua, chẳng lẽ là ngựa của tên hắc y nhân thổi tiêu kia sao.

Y Vân mặc dù không nhìn thấy người phía sau, nhưng từ cái ôm lạnh lùng này có thể khẳng định nhất định là người kia, là tên Hắc y nhân đó.

Hắn là ai? Vì cái gì mà bắt cóc nàng, hắn định làm gì đây? Trong nháy mắt, vô số ý niệm trong đầu Y Vân hiện lên. Long Mạc đâu, vì cái gì không đến cứu nàng, nàng lớn tiếng hô to: “Cứu mạng! Ngươi, cái tên xấu xa này, buông tay!”

Nhưng mà vô dụng, hắc mã phi như bay, thập phần mạnh mẽ, sớm đã đem những người kia bỏ lại phía sau.

Theo gió, thanh âm phẫn nộ của Long Mạc truyền đến: “Hương Hương, Hương Hương………………….” Rất nhanh tiếng vọng lại ngày càng xa, rồi biến mất. Long Mạc không có kỵ mã, căn bản là không thể đuổi kịp.

Ngựa này chạy thật nhanh, cảnh vật ven đường cứ thế phi thường vụt qua, Y Vân muốn lập tức nhảy xuống, nhưng bị người kia gắt gao ôm lấy, nàng căn bản không có khả năng nhúc nhích. Dưới tình thế cấp bách, nàng liền hướng cổ tay người nọ hung hăng cắn tới, miệng thoáng mùi máu tươi, nhưng tuyệt nhiên hắn vẫn không chút động tĩnh, hai tay vẫn đang giữ dây cương, tựa như bị cắn không phải là tay của hắn.

Long Mạc chứng kiến cảnh Y Vân bị bắt, tâm tựa như bị ngàn kim châm, vì muốn cùng nàng nói chuyện nên không mang thị vệ theo, càng không có kỵ mã. Chờ đến lúc hắn tìm được ngựa, đuổi theo, thì bọn họ sớm đã không thấy bóng dáng. Hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, hắn như thế nào lại có thể sơ suất như vậy, mới vừa rồi khi Hương Hương đánh đàn, người này còn quấy rối, khi đó hắn nên chú ý mới phải. Vì sao hắn vừa gặp lại nàng, nhưng bây giờ cứ như vật mất đi nàng, không, nhất định hắn phải cứu được nàng trở về. Cái tên Hắc y nhân kia là ai? Nhất định phải điều tra ra, phải bắt lấy tên đó. Nếu hắn ta dám động đến một đầu ngón tay của Hương Hương, Long Mạc này sẽ không tha.

Thị vệ Đinh Lang cảm thấy Long Mạc toàn thân chứa đầy sát khí, hắn chưa bao giờ thấy qua Vương gia phẫn nộ như vậy. Lúc này, ánh mắt sắc bén đó làm cho hắn không rét mà run. “Lập tức điều Ngự lâm quân, đuổi bắt hung thủ.” Thanh âm Long Mạc lạnh như băng không một tia ấm áp.

Thị vệ tuân lệnh chạy đi.

Nguyệt Hạ Hương tránh ở trong xe ngựa, vẫn chưa đi ra, lúc này nghe được Lục nhi cùng Thanh nhi bẩm báo, trong lòng phát lạnh. Nàng nghĩ không ra là ai lớn mật như vậy dám cướp đi Y Vân. Nếu Y Vân không thay mình đánh đàn, có lẽ người bị cướp chính là mình.

Y Vân bị cướp đi, đối với nàng có lẽ là chuyện tốt, nàng vốn định từ Hội hoa xuân trở về, cầu Bà nội cho Y Vân rời đi. Chỉ là nàng cũng không muốn hại nàng, chẳng qua là muốn lợi dụng nàng mà thôi, nếu Y Vân vì vậy mà chết đi, nàng thật lương tâm cắn rứt. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Còn chưa mở to mắt, Y Vân liền cảm thấy một trận đau đầu, mơ hồ chậm rãi ngồi xuống, từ từ đánh giá xung quanh xem hiện mình đang ở nơi nào.

Nương theo ánh sáng mông lung, lờ mờ hiện ra một sơn động. Trong động thực sạch sẽ, đơn giản bày ra một bàn tròn, còn Y Vân giờ phút này đang ngồi trên giường gỗ, ngoài ra không còn một vật bày trí nào khác.

Trong động một mảnh yên tĩnh, làm cho Y Vân có cảm giác khó thở, quẫn bách. Đây là nơi nào? Vì sao nàng lại ở chỗ này?

Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, bỗng nhiên, ý thức trở về, nàng nhớ lại những chuyện vừa xảy ra. Là cái tên Hắc y nhân đáng chết kia, dám cướp đi nàng, Y Vân nhớ rõ nàng đã cắn hắn một phát, sau lại giống như cái gì cũng không biết, thì ra hắn đem nàng đánh bất tỉnh, hiện giờ lại ném nàng tới nơi này.

Y Vân sờ thấy khăn che còn ở trên mặt, liền một phen thả xuống. Ngẫm lại thật sự là không có gì tốt đẹp, như thế nào lại gặp loại chuyện này.

Khoan, tâm Y Vân sáng ngời, hiện lúc này không có ai, nếu không mau trốn đi, còn chờ tới khi nào. Y Vân nhanh chóng từ trên giường nhảy xuống, hướng cửa động chạy tới, lại không nghĩ rằng vì bước quá nhanh mà đầu óc choáng váng, té xuống dưới chân giường. Binh……..một tiếng, nàng ngã ngồi trên mặt đất, “Ai nha”, nàng ôm lấy đầu gối của mình. A! Thực đáng chết! Y Vân không khỏi cúi đầu mắng một tiếng. Khi cơn đau qua đi, nàng lập tức đứng lên, bước nhanh hướng cửa động đi ra.

Ngoài động là một mảnh ánh sáng, phía Tây tà dương từ từ hạ xuống, bầu trời nhuộm đỏ một màu, Y Vân chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp, bởi vì nàng đã hoàn toàn ngây người, ngay cả việc tính toán chạy trốn cũng tiêu tan.

Bởi vì cái động này duy nhất chỉ có cửa động cùng một mảnh đất trống phía trước, trước mặt là vách núi thẳng đứng, bốn phía cũng là núi non trùng điệp, địa thế hiểm ác. Trừ phi có tuyệt thế công phu, nếu không đừng nghĩ có thể rời đi. Y Vân là hoàn toàn tuyệt vọng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Tại cửa động có một gốc cây Lê, không biết hiện có người đang gặp hạn, vẫn lặng yên đứng đấy, hoa xuân nhất nhất khai nụ, toả hương thơm.

Chỉ là Y Vân làm sao có khả năng nhàn hạ thưởng thức, tâm dường như chết lặng. Nàng ngồi dưới tàng cây, nhặt một đoá hoa lê để trong lòng bàn tay, ngơ ngác nhìn về phía tà dương từng chút từng chút một khuất núi.

Suy nghĩ trong đầu nàng rối bời, tên Hắc y nhân tột cùng là người nào? Hắn vì cái gì đem nàng nhốt ở đây, nàng tự hỏi không biết đã đắc tội với người nào. Đúng rồi, suýt chút nữa đã quên, thân phận của nàng là Nguyệt Hạ Hương, chẳng lẽ là cừu nhân của tiểu thư, hoặc là của Nguyệt tướng quân, bằng không chính là kẻ thù của Long Mạc.

Tóm lại, cùng với tiểu nha hoàn nàng không có liên can gì.

Y Vân không nghĩ tới chính mình không những thay tiểu thư đánh đàn còn thay nàng bị giày vò. Tuy nhiên nàng cũng không có một câu oán hận, cũng là năm đó nàng và mẫu thân rơi vào bước đường cùng, chính Nguyệt phủ đã thu nhận, giúp đỡ họ, Nguyệt lão phu nhân đối với nàng tốt như vậy, còn vì mẫu thân tìm người chữa bệnh. Phần ân tình này nàng như thế nào có thể quên. Lúc này đây, Y Vân lo lắng nhất vẫn là mẫu thân, nếu nàng liền như vậy chết đi, mẫu thân phải làm sao bây giờ.

Không biết Nguyệt Hạ Hương thế nào? Cả Long Mạc cũng vậy? Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Nghĩ đến Long Mạc, lòng Y Vân liền một trận chua xót, như thế nào cũng không nghĩ đến, hắn chính là vị thiếu niên bạch y năm đó. Nàng từ trong nước cứu hắn, hắn nói hắn không muốn về nhà, liền cùng nàng lưu lạc. Hắn dạy nàng thổi sáo, nàng lại chỉ hắn bơi lội. Tuy là chỉ bên nhau vài ngày ngắn ngủi, lại tràn nhập ký ức tốt đẹp. Hắn gọi nàng muội muội, nàng kêu hắn một tiếng Đại ca ca.

Đâu ngờ rằng, hai người bọn họ lại có thể gặp lại nhau trong tình huống như vầy. Hắn đinh ninh nàng là Nguyệt Hạ Hương. Không biết giờ phút này hắn có nhận ra nàng là Y Vân chứ không phải tiểu thư. Bọn họ sẽ đến cứu nàng sao? Hắn hiện đang làm gì?

Sắc trời dần dần ảm đạm, cũng như tâm tình của Y Vân. Gió núi mang theo hơi nước lạnh thấu xương, bên người mây trôi từng hồi.

Hàn khí bức người, Y Vân không thể không trở lại trong động.

Một chút ánh sáng còn sót lại cũng dần dần biến mất, bởi vì không có ánh sáng mặt trời, không gian sớm đã bao phủ một màn tối đen.

Sắc trời cứ như vậy vô thanh vô tức buông xuống.

Y Vân dựa vào cảm giác lần đường trở về, chán nản ngồi trên giường chờ thị giác dần thích ứng với không gian tối như mực này. Các tên Hắc y nhân kia muốn gì đây, chẳng lẽ cứ như vậy để nàng ở trong này, mặc cho vì lạnh vì đói mà chết.

Bên ngoài, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim kêu đêm, như thầm thì, như gào khóc thảm thiết, là cho người ta sợ hãi.

Y Vân lấy ra chiếc sáo ngọc Long Mạc cho nàng, siết trong tay, trong lòng mới cảm thấy được yên ổn, nàng vừa đói vừa lạnh, ghé vào thành giường chậm rãi ngủ thiếp đi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.