“Ban đầu ở nhà lao là ai khóc lóc muốn gả cho ta. Thế nào? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã đổi ý?”Quân Lăng Thiên chậm rãi đi đến bên giường, dừng chân trước mặt Y Vân. Hắn đã thay một bộ y phục màu đen, tao nhã mà thần bí.Hắn thâm tình nhìn thẳng vào Y Vân, ánh mắt nóng rực.Nữ tử mà hắn tình cờ bắt làm tù binh này, trên ngươi vẫn còn mặc y phục của thị nữ Tinh Mang Quốc, khăn che mặt cũng đã sớm được tháo xuống, khuôn mặt thanh lệ cùng với y phục dân tộc, làm cho Y Vân càng tăng thêm vài phần quyến rũ, phong tình động lòng người.Nàng từ trong tay hắn chạy trốn hai lần, và trong trái tim nàng đã có hình ảnh của một nam tử khác.Nhưng, không sao cả, ai bảo nàng gặp phải hắn chứ.Thời gian gần đây, nàng đã gặp rất nhiều khó khăn, nhưng vẫn cứng cỏi như trước, không chút khuất phục.Y Vân bị Quân Lăng Thiên nhìn đến tâm tư rối loạn, hai gò má ửng hồng.Long Mạc cũng từng nhìn nàng như vậy, ánh mắt dịu dàng sâu sắc như hồ thu bao phủ lấy nàng.Nhưng nàng quyết không để bản thân bị quyến rũ bởi cái nhìn trắng trợn này của Quân Lăng Thiên.Ánh mắt Quân Lăng Thiên làm nàng không biết phải trốn đi đâu.Lần thứ ba!Y Vân tự nói với mình, đây là lần thứ ba nàng trở thành con mồi của Quân Lăng Thiên.Con mồi, Y Vân không thích từ này, lại càng chán ghét loại cảm giác này. Làm cho nàng thấy mình như trở thành một kẻ bất lực để mặc người khác chém giết.“Nhưng mà, ta cũng nhớ rõ ngươi đã cự tuyệt, chẳng lẽ ngươi lại muốn phá huỷ lời hứa?” Y Vân ngẩng đầu lên, đè nén nhịp tim đập loạn, cố gắng trấn tĩnh, dửng dưng.Đôi mắt Quân Lăng Thiên nhíu lại, thư thái ngồi xuống chiếc ghế đối điện, khóe môi khẽ nhếch lên, hắc y như mây rũ xuống.Ánh mắt của hắn chăm chú nhìn vào Y Vân.“Đúng là ta đã cự tuyệt, nhưng ta cứu ngươi, ngươi dù sao cũng nên báo đáp ta chứ.” Hắn nhàn nhã tự tại nói.“Ta thật biết ơn ngươi, ngày sau chắc chắn sẽ báo đáp.” Y Vân không hề lưỡng lự nói.“Xin hỏi ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?” Dáng vẻ Quân Lăng Thiên thực thích thú nói.Đúng nha, nàng là một nữ tử yếu đuối sao có thể đền đáp cho hắn.Y Vân còn đang suy tư, giọng nói Quân Lăng Thiên nhẹ nhàng cất lên, “Vậy làm nha hoàn của ta đi.”Nha hoàn? Dù sao Y Vân cũng đã làm nha hoàn nhiều năm như vậy, đương nhiên là có thể đảm nhiệm, suy nghĩ mội hồi liền gật đầu đáp ứng, so với việc gả cho hắn thì làm nha hoàn tốt hơn nhiều.“Được, ta đáp ứng với ngươi.” Y Vân nghĩ thầm, nhưng mà phải làm bao lâu đây?Nàng còn chưa kịp hỏi, đã nghe Quân Lăng Thiên chậm chạp tuyên bố, “Có điều là cần cả đời.”“Cả đời? Cái này sao có thể?” Thần kinh Y Vân lập tức như bị căng ra, làm nha hoàn cả đời của hắn, đây chẳng phải cũng giống như bị hắn giam lỏng cả đời hay sao.“Không cần cả đời cũng được, hay là như vầy đi, chờ sau khi ta cưới vợ, liền trả tự do cho ngươi. Như thế nào?” Quân Lăng Thiên cười híp mắt nói.“Được.” Y Vân đồng ý nói, điều kiện này cũng có thể tiếp nhận, chỉ làm nha hoàn vài năm, sau khi trả hết ân tình cho hắn, từ đó về sau sẽ không thiếu nợ gì nhau. Nhưng mà nàng thật sự mắc nợ hắn sao? Hắn đã bắt giữ nàng nhiều lần như vậy, mà lại không có một câu xin lỗi? Thôi quên đi, không nên tính toán với ác ma.Chẳng biết tại sao, bỗng nhiênY Vân có cảm giác như nàng đã bị mắc mưu.Hình như hắn đã sớm chuẩn bị thế cục, đưa nàng từng bước từng bước cắn câu.Nếu cẩn thận suy nghĩ, lỡ như hắn cả đời không lấy vợ, thì nàng chẳng phải làm nha hoàn cả đời cho hắn đấy chứ. Quyền chủ động hiện đang nằm trong tay hắn.Nghĩ ngợi một hồi, Y Vân quyết định, nhìn dáng vẻ của hắn, cũng không giống người có ý định sống độc thân, ít nhất cũng có Tuyết Mạn La ngày đêm trông mong gả cho hắn.Cũng tốt, nàng sẽ nỗ lực hết sức để làm bà mối cho bọn họ, tự mình sớm tìm lấy tự do.Nhưng hiện tại cần phải cầu hắn thả mẫu thân của nàng.Y Vân liền cẩn thận hỏi: “Đã tới nơi an toàn, nữ ni Vong Tình kia, ngươi có thể thả nàng hay không?”Đôi mày sắc bén của Quân Lăng Thiên nhíu lại, cười nói: “Ngươi đã chậm một bước.”“Có ý gì?” Y Vân sửng sốt.“Nếu như lúc còn ở trong địa đạo, ta có lẽ sẽ đáp ứng ngươi, còn hiện tại thì…! Ta bỗng nhiên biết được một tin tức quan trọng, e rằng không thể đồng ý với ngươi.”“Tin tức quan trọng gì?”“Nàng là mẫu thân của ngươi, đúng không?”Suy nghĩ của Y Vân bỗng nhiên quay cuồng, thầm nghĩ phải đem chuyện này che giấu, không ngờ hắn lại biết nhanh như vậy. Không thể nào, người này thật là đáng sợ.“Ngươi……….ngươi làm sao biết được?”Sau khi nói xong, Y Vân mới phát giác nàng vô tình đã thừa nhận chuyện này.Nếu hắn không thả nàng và mẫu thân, chẳng phải các nàng đã xuất cung một cách vô ích sao, thật sự là uổng phí kế sách.Các nàng vẫn không thể đến được chiến trường, không cách gì ngăn cản được cuộc chiến này, lại càng không ngăn được phụ thân và Long Mạc chém giết lẫn nhau.Nghĩ đến đây, chân mày Y Vân không kìm được khẽ nhíu lại.“Cuối cùng thì ngươi muốn thế nào mới đồng ý thả chúng ta.”“Không phải chúng ta, mà chỉ có nàng, ngươi đã quên ư, ngươi đã đồng ý làm nha hoàn của ta. Về phần mẫu thân của ngươi, Quân mỗ ta vạn phần tôn kính, không thả nàng cũng là vì sự an toàn của nàng, nàng một mình lưu lạc giang hồ rất là nguy hiềm, nếu như trên đường đến chiến trường lại xảy ra chuyện gì bất trắc, vậy ngươi chẳng phải sẽ đau lòng hay sao? Vì vậy đến lúc thích hợp, ta tự nhiên sẽ phái người đưa nàng đến biên cương để…….”“Chờ một chút, ngươi nói cái gì? Chiến trường? Làm sao ngươi biết chúng ta muốn đi đến đó?”“Ta còn biết rất nhiều chuyện. Vân nhi, việc ở nhà giam lần đó là ta không đúng, ta không biết ngươi vì lo nghĩ đến an nguy của phụ thân, mới vội vàng xuất cung, cho nên đã nặng lời với ngươi.” Giọng nói Quân Lăng Thiên bỗng nhiên trầm thấp, vô cùng chân thành giải thích với Y Vân, ánh mắt dịu dàng như làn gió ấm áp.Y Vân kinh ngạc mở tròn hai mắt, tỏ vẻ không tin tưởng, ác ma này sao lại giải thích với nàng? Thật đúng là mặt trời mọc đằng tây mà. Càng làm cho Y Vân kinh ngạc chính là, hắn nói……….ngươi lo nghĩ đến phụ thân………..vì sao hắn biết toàn bộ những bí mật của nàng? Trong khi nàng lại không biết gì về hắn.Quân Lăng Thiên này thật sự là đáng sợ đến khó lường.Cả người hắn là một bí ẩn, mà còn là một bí ẩn thật to.“Ngươi là người Nhật Hi Quốc?” Y Vân nhịn không được hỏi.“Không phải!” Quân Lăng Thiên dứt khoát trả lời, đôi môi hơi nhẹ nhàng mím lại.“Vậy ngươi làm cách nào biết được chuyện của chúng ta?”Điều này không có mấy người biết, ngay cả Long Mạc cũng không biết.“Đương nhiên là có người nói cho ta biết.” Quân Lăng Thiên thản nhiên nói.“Là ai nói cho ngươi?” Y Vân cảm thấy giọng nói của nàng trở nên nôn nóng.“Ngươi là đang thẩm vấn ta?” Quân Lăng Thiên cười hì hì nói, “Chỉ có thể nói với ngươi, đó là một người tuyệt đối ngươi không nghĩ tới.”Y Vân vô cùng buồn bực! Hỏi ba câu, cũng như không hỏi, biết là thế nào Quân Lăng Thiên cũng không thực tâm trả lời nàng mà.“Vân nhi, chuyện của ta, sau này ngươi sẽ biết. Chỉ là bây giờ vẫn chưa tới lúc.”“Không hề gì! Ta cũng lười muốn biết.” Lời nói của Y Vân có chút tức giận.Thực ra nàng có tư cách gì để tức giận? Hắn là ngươi phương nào thì có liên quan gì đến nàng?Y Vân chôn đầu vào trong chăn, không muốn tiếp tục để ý đến hắn, ngay cả là nhìn hắn.Căn phòng rơi vào yên tĩnh.Sắc mặt Quân Lăng Thiên ngưng đọng, từ trên ghế đứng dậy, cúi người đến bên giường, nhìn nàng giống như một con mèo lười nhác chui vào trong chăn. Trong lòng rất là thương xót. Hắn không muốn nàng như thế, hắn hy vọng nàng luôn vui vẻ.Có tiếng ồn ào truyền đến, Quân Lăng Thiên bỗng nhiên khẽ cười ranh mãnh.Hắn cúi người đến trên giường, đè lên Y Vân, ôm chặt lấy nàng.Hơi thở nam nhân tươi mát nhanh chóng kéo đến.Đầu óc Y Vân như rơi vào hồ nước, một mảnh mê muội.Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn muốn, hắn muốn …….. Hắn muốn làm gì?Đang định hô to, môi liền bị bàn tay to lớn của Quân Lăng Thiên gắt gao che phủ.Đôi mắt hắn sâu thẳm như đêm gần ngay trong gang tấc, giống như muốn hút lấy linh hồn Y Vân.Tâm trí Y Vân liền đình công trong giây lát, nàng phải cố gắng đè nén trái tim đang đập rộn của mình, giận giữ trừng mắt với hắn.Lăng Thiên mỉm cười, tay kia đặt ở bên môi , nhẹ nhàng “xuỵt” một tiếng, nói: “Đừng nhúc nhích!”Y Vân nghe thấy tiếng ván gỗ kêu lên kẽo kẹt trên đầu mình, dường như có rất nhiều người đang xuất hiện trên thuyền, đi tới đi lui.Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe một thanh âm oai phong lẫm liệt quát lên, “Chúng ta là phụng mệnh điều tra, những người không có trách nhiệm xin đứng ở một bên.”“Các ngươi không nhìn xem đây là thuyền của ai, còn phụng mệnh điều tra, có phải là không muốn sống nữa?”Tiếp lời là một giọng nói có vẻ côn đồ.Thanh âm kia thực quen tai, hình như đã từng nghe thấy ở đâu.Y Vân cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn nhớ không ra.“Thì ra là Diệp đại công tử, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, xin công tử hãy phối hợp.” Những người đó vừa nói xong, hình như liền kiểm tra một hồi ở trên thuyền, nhưng không phát hiện gì.Sau đó là tiếng người thì thầm nói chuyện, Y Vân không nghe thấy bọn họ đang nói gì.Lúc này Y Vân mới nhớ, Diệp đại công tử kia thì ra chính là tên công thử nhà Diệp thừa tướng từng bắt nạt Tế Yêu ở Phồn Hoa Viên, ca ca Diệp Chỉ Lan.Thảo nào lại quen tai như vậy.Hoá ra các nàng lại đi nhờ thuyền của tên ác ôn này.Đôi mày khẽ cứng lại, có chút chán ghét.Một lúc sau, bên trên từ lâu đã không còn động tĩnh.Quân Lăng Thiên vẫn tự tại nằm bên cạnh, đôi tay ôm chặt lấy chiếc eo của nàng, hơi thở lướt trên gương mặt nàng có chút nhồn nhột.Nét mặt hắn vẫn còn rất nghiêm túc, khiến Y Vân không dám động đậy, sợ rằng sẽ bị phát hiện, khi đó nàng lại bị bắt trở về.Thật lâu sau Y Vân lại nhìn Lăng Thiên, nhưng vẻ mặt hắn lại có chút say sưa, dáng vẻ rất là hưởng thụ. Trong đôi mắt là nụ cười đắc ý khi thực hiện được mưu đồ.Y Vân liền hiểu ra nàng lại bị người ta đùa bỡn.Hung hăng đẩy hắn ra, từ trên giường chật vật ngồi dậy.“Người trêu đùa ta?”“Đây mới là ngươi nha, cần gì phải ra vẻ bà cụ non như khi nãy.” Hắn nhàn nhã nói.