Y Vân có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt thuần khiết trong suốt đó khiến nàng không thể nói nên lời, nàng chỉ có thể lẳng lặng nhìn lại hắn. Cảm thấy có một luồng điện kỳ lạ chạy loạn trong lòng.“Ngươi có thể buông tay hay không, Ngươi……. Ngươi……….không lẽ trách ta hầu hạ ngươi không tốt, cho nên quyết định đem ta siết chặt đến chết? Cách trừng phạt như vậy thật……quá nặng tay đó!”Sau một lúc, Y Vân hổn hển thở, vừa giận vừa trách nói.Vòng tay Quân Lăng Thiên xiết chặt, cả thân mình Y Vân đã bị hắn ôm đến đau buốt.Nếu như vẫn tiếp tục như vậy, nàng sẽ rất khó khăn để thở.Khi ở dưới nước vì không thể thở mà chết ngạt, còn hiện tại đang trên mặt nước vẫn bị ngạt đến chết, nếu nói ra thì thật là mất mặt mà.Quân Lăng Thiên nghe vậy, đôi tay hơi thả lỏng, để nàng có thể thở, nhưng vẫn ôm lấy nàng.Bỗng nhiên, cả người Y Vân run lên liên hồi, không phải vì nàng sợ hãi, mà bởi vì sự run rẩy này không phải bắt nguồn tử nàng, mà là từ cái tên thân hình to lớn đang dán chặt vào người nàng kia.Hắn run rẩy đến nổi lay động cả hai người bọn họ.Ánh trăng nhàn nhạt, xuyên thấu qua màn hơi nước mỏng manh soi sáng gương mặt Quân Lăng Thiên, bởi vì do khoảng cách gần kề, nên Y Vân phát hiện sắc mặt Quân Lăng Thiên cực kỳ tái nhợt.“Ngươi…… Ngươi không phải vì mới xuống nước mà đã nhiễm phong hàn đấy chứ?” Bàn tay Y Vân bất giác xoa nhẹ lên trán của hắn, rất đỗi kinh ngạc.“Ta không sao.” Thanh âm của Quân Lăng Thiên trầm thấp.“Vậy ngươi tại sao lại phát run? Không phải là sợ hãi chứ?” Y Vân thật khó hiểu, ác ma này không phải là đang sợ nàng lại chạy mất đấy chứ? Nếu thế cũng không đến mức phải run rẩy nha!“Ta chỉ là quên mất ngươi biết bơi!” Quân Lăng Thiên thản nhiên nói, đã khôi phục lại vẻ mặt thờ ơ ban đầu.Dường như chỉ là một câu nói đơn giản bình thường.Nhưng ý nghĩa thật sự trong lời nói đã khiến đầu óc Y Vân trở nên trống rỗng.Ý tứ trong câu nói của hắn chẳng phải là đang lo lắng cho nàng đấy sao? Lo rằng nàng bị ngạt nước?Bởi vì lo lắng cho nàng mà phát run ư?Y Vân hoàn toàn ngây dại.Có người quăng xuống sợi dây thừng, Quân Lăng Thiên ôm lấy Y Vân trở lại thuyền.Hắc y ướt đẫm ôm khít lấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Quân Lăng Thiên, mái tóc đang tí tách nhỏ nước, hỗn độn rũ xuống đôi vai. Trông hắn như vậy thật chẳng ra làm sao, nhưng, cũng thật mê người.Ánh mắt của những nữ tử kia vô tình hay cố ý đều hướng về phía Quân Lăng Thiên.Nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt Quân Lăng Thiên, mỗi người đều hít vào một hơi thật sâu.Quân Lăng Thiên, gương mặt hắn không chút thay đổi, thần sắc thản nhiên.Nhưng, mỗi người ở trên thuyền đều cảm thấy rét lạnh.Rõ ràng không phải là đang đầu hạ hay sao? Cho dù là ban đêm, cũng không trở nên rét buốt như thế chứ. Vì sao, vào đầu mùa hè, khi đứng ở mũi tàu, lại có cảm giác lạnh thấu xương, giống như đang đứng trong lúc trời đông tuyết phủ thế này.Cả đám người sợ tới mức không dám lên tiếng, cả người cứng ngắc.Đây là điềm báo chúa thượng sẽ tức giận.Bọn họ biết rằng, hàn ý dày đặc kia đang bao phủ lấy lửa giận bừng bừng.Cuối cùng thì Y Vân từ trong ngây ngốc cũng phục hồi lại tinh thần, phát hiện mình đang bị Quân Lăng Thiên ôm vào trong ngực, trên mũi tàu một đám người đang yên lặng đứng, cúi đầu không nói câu gì.Không khí thực kì lạ, Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sâu xa khó hiểu của Quân Lăng Thiên, đôi môi mím chặt lại, điều này hình như dự báo trước có người sắp gặp xui xẻo.Y Vân thật cẩn thận nói: “Ngươi………có thể hay không thả ta xuống!”Vẫn là không nên chọc vào hắn, hy vọng sự xui xẻo đó không phải là nàng.Quân Lăng Thiên liếc mắt nhìn Y Vân, đặt nàng xuống.Quần áo ướt đẫm dính sát vào người, cảm giác thật là không dễ chịu gì, nhất là, dáng người của nàng đã muốn lộ ra ngoài, cũng may là không ai nhìn nàng, tất cả đều đang cúi đầu nhìn sàn tàu.“Đi thay quần áo!” Quân Lăng Thiên chậm rãi nói, thanh âm rất lạnh.Đi thay quần áo?Câu này chẳng phải đã nói rằng điềm báo xui xẻo đó không phải dành cho nàng.Y Vân tựa như vừa được nhận thánh chỉ phóng thích, ngoan ngoãn quay về căn phòng nhỏ của mình.Vẫn là trong căn phòng ấm áp, tuy có hơn nhỏ một chút.Trong chiếc tủ kế bên giường đã có quần áo, đều là loại áo váy thanh đạm, lấy màu trắng làm chủ đạo, dường như là đặc biệt chuẩn bị cho nàng.Đổi lại một bộ y phục khô ráo sạch sẽ, nhân lúc quân Lăng Thiên không có ở đây, Y Vân từ trong phòng chạy ra ngoài đi thăm mẫu thân.Nhưng mà, mới vừa ra khỏi cửa, lại thấy một hắc y nam tử vội vàng đi tới.Có vẻ là thị vệ của Quân Lăng Thiên, dáng người thon gầy cao ngất, diện mạo anh tuấn, nhưng nét mặt lại vô cùng lo lắng.Hắn đi đến trước mặt vân, thi lễ nói: “Tham kiến Nhan cô nương!”Y Vân lắp bắp kinh hãi, khẩn trương lui về phía sau, nói: “Ngươi là ai?”“Thuộc hạ là thị vệ của chúa thượng, xin Nhan cô nương cứu lấy Hồng Điệp. Chúa thượng, muốn trị tội các nàng, bây giờ chỉ có Nhan cô nương mới có khả năng giúp các nàng!”“Trị tội? Hồng Điệp phạm vào tội gì?” Chẳng lẽ? Quân Lăng Thiên biết Hồng Điệp đẩy nàng xuống nước?“Mau lên! Nếu chậm trễ, sẽ không còn kịp nữa!” Chân mày nhíu chặt, rõ ràng là đang lo lắng vô cùng.Nhanh chóng kéo Y Vân hướng đến khoang thuyền ở lầu hai.Trên lầu hai, tiệc rượu đã được thu dọn.Dưới ánh đèn mông lung, Quân Lăng Thiên lạnh lùng ngồi trên ghế, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn về phía những nữ tử đang quỳ trên đất.Hồng Điệp, Mặc Vân, Loan Nguyệt, Phù Liễu, từng người một đang quỳ trước mặt hắn.“Nói, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Quân Lăng Thiên nói, thanh âm lạnh lẽo không chút độ ấm.Mấy nữ tử kia đưa mắt nhìn nhau.Loan Nguyệt nhẹ giọng nói: “Nhan cô nương đang đứng ở mạn thuyền cùng bọn thuộc hạ nói chuyện, bỗng nhiên thuyền lay động dữ dội, nàng bởi vì hai tay đang bê thức ăn, nên đứng không vững, liền ngã xuống. Thuộc hạ không kịp cứu nàng.”“Vậy sao?” Quân Lăng Thiên hờ hững nói, “Cả đám các ngươi mà không cứu được à?”“Thật ra thì Hồng Điệp có bắt lấy nàng, tiếc là không giữ chặt!” Phù Liễu sợ hãi nói.Ánh mắt Quân Lăng Thiên sắc bén, liếc về phía Hồng Điệp.Nàng bình tĩnh quỳ ở đó, vẫn chưa nói một lời.Áo váy một màu đen tuyền, tóc vấn lên cao. Dung nhan xinh đẹp, khí chất nhu mì.“Đúng vậy sao? Hồng Điệp!” Giọng nói Quân Lăng Thiên lạnh lùng mà trầm thấp.Chỉ có hắn mới rõ công phu của Hồng Điệp cao thế nào, nàng nếu đã ra tay nhưng vẫn không thể cứu Y Vân, chỉ có một khả năng đó là nàng không định sẽ cứu, mà là…., đôi mắt hắn nhíu lại, trái ngược hoàn toàn, nàng là ra tay hại Y Vân.“Vâng, thưa chúa thượng, Hồng Điệp quả thực đã xuất thủ, nhưng mà không phải cứu nàng, mà là đẩy nàng, thật đáng tiếc, Hồng Điệp không biết nàng biết bơi, cho nên mới để nàng thoát khỏi cái chết.”Hồng Điệp ngẩng đầu, buồn bả cười nói.“Hồng Điệp, ngươi làm sao vậy?”” Hồng Điệp!”Mấy nữ tử kia đều hoảng sợ.Quân Lăng Thiên mỉm cười, nụ cười sáng lạng anh tuấn, nhưng mỗi người đều có thể cảm nhận được hàn ý đằng sau vẻ tươi cười đó.Nhiệt độ trong khoang thuyền dường như có thể nuôi được chim cánh cụt. *^^*Khiến mọi người không khỏi run rẩy khắp người.Quân Lăng Thiên tựa vào ghế, lạnh giọng nói: “Vũ Tật!”Một thị vệ phía sau Quân Lăng Thiên trả lời một tiếng, nghiêng mình bước ra, tựa như cái bóng, nhanh chóng ra tay.Kiếm kia, loé lên hàn quang, không chút lưu tình đâm về phía Hồng Điệp.Một kiếm này, sẽ không lấy mạng Hồng Điệp, nhưng tuyệt đối có thể khiến nàng sống không bằng chết.Đây là sự trừng phạt nặng nề nhất.Y Vân chạy tới khoang thuyền vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy.Quân Lăng Thiên nhàn nhã ngồi trên ghế, thị vệ của hắn, đang cầm kiếm hướng về phía Hồng Điệp.Mà Hồng Điệp, lại đau buồn nhìn Quân Lăng Thiên, không hề tránh né.“Không được!”Y Vân không chút do dự nhào tới, bất kể như thế nào, không thể để Hồng Điệp vì nàng mà chết.Hồng Điệp nhìn thấy Y Vân nhào tới phía mình, thì không chút lưu tình đưa tay bắt lấy thân hình Y Vân, đem nàng chắn trước người của mình.Nàng không phải sợ chết, nàng chỉ là muốn Y Vân chết.Kiếm.Sức lực mạnh mẽ.Muốn dừng cũng không có khả năng.Y Vân nhìn vào thanh kiếm sắc bén đó, mỉm cười. Phải chết sao? Thực không cam lòng! Nàng không rõ, Hồng Điệp, vì sao lại làm như vậy, vì sao nàng lại hận mình đến thế.Ánh chớp loé sáng, thanh kiếm bỗng nhiên xoay tròn, rơi xuống mặt đất.Quân Lăng Thiên xuất thủ.Ngay sau đó, Y Vân đã ngã vào trong ngực Quân Lăng Thiên.Ánh mắt chuyển về phía Y Vân, lạnh giọng nói, “Ai bảo ngươi tới!”Y Vân cảm nhận được đôi mắt lạnh lùng như băng cùng cái nắm tay run rẩy của hắn, cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của hắn.Sự tức giận đó như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ, sự tức giận đó có thể huỷ diệt cả trời đất.“Ta không thể để cho ngươi giết nàng!” Y Vân bướng bỉnh ngẩng đầu.Mặc kệ Hồng Điệp vì nguyên nhân gì mà muốn nàng chết, nhưng nàng vẫn không thể trơ mắt đứng nhìn, nhìn thấy một sinh mệnh tươi trẻ, xinh đẹp như vậy phải vì nàng mà chết.“Cho nên ngươi muốn thay nàng chịu chết! Nhưng ngay cả nàng có chết ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Quân Lăng Thiên liếc mắt về phía Hồng Điệp, thanh âm lạnh lùng đến đáng sợ, “Vì sao lại làm như vậy?”Hồng Điệp mỉm cười, nàng vươn tay, vuốt lấy vài sợi tóc đang vươn trên trán.Hồng Điệp, thật xinh đẹp động lòng người.Một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng, đều rất mê người, nhất cử nhất động đều như hút lấy tâm hồn người khác.“Chúa thượng! Nàng phải chết! Bởi vì nàng là một tai họa!”Hồng Điệp nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.Tai họa!Câu nói mềm mại đó lại như tiếng sấm vang dội bên tai Y Vân.Tai họa!Y vân không hiểu, nàng tại sao lại trở thành tai hoạ?“Phong liễu! Đem nàng giải xuống, giam lại!”Quân Lăng Thiên lớn tiếng ra lệnh.Hai thị vệ kéo nàng rời đi.“Đợi đã!” Y Vân đuổi theo, nàng muốn hỏi cho rõ ràng.Vì sao ở trong mắt Hồng Điệp, nàng lại là một tai hoạ!Chính là, Quân Lăng Thiên một phen bắt được nàng, vác ở trên vai, mặc kệ nàng giãy giụa không ngừng, đem nàng rời đi.Trong khoang thuyền, là một mảnh tĩnh mịch!Y Vân tựa người trên giường, nghe tiếng nước ào ào bên ngoài cửa sổ, nàng trầm mặc.Quân Lăng Thiên bình tĩnh nhìn Y Vân.Tai họa!Hồng nhan họa thủy!Vân nhi, ngươi sẽ là người gây ra tai hoạ cho ta sao?Vân nhi, ta tình nguyện để ngươi là tai hoạ của ta!Bóng đêm mờ mịt, chiếc thuyền rời đi thật nhanh về một nơi xa vô chừng.