Chợt nhìn thấy hắn, Y Vân cả kinh, hoảng hốt thu lại ánh mắt.
Y Vân làm sao có thể quên, nam tử ốm yếu này chính là bằng hữu của Long Mạc, Long Mạc bởi vì cứu hắn mới thiếu chút nữa bị Hắn y nhân đâm trúng, may mắn là nàng đã chặn một kiếm kia.
Người này sẽ không nhận ra nàng chứ? Y Vân bất an không yên, tâm trạng rối bời, nhẹ nói: "Tiểu nử hoa danh là Hoàng Nhan!"
"Hoàng Nhan?" Vẻ mặt nam tử ốm yếu thực kinh ngạc, "Nhưng sắc mặt của ngươi thật tốt nha. Ngươi có bệnh sao?" Hắn ôn hoà hỏi, thanh âm dịu dàng, làm cho người ta không kìm hãm mà nghĩ ngay đến gió xuân ấm áp. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
"Trước kia có, sau khi bình phục màu da liền biến thành màu vàng."
"Không ngờ chúng ta là đồng bệnh tương liên nha! *cùng bệnh thì cùng thương xót nhau* Hoàng Nhan, vậy sau này gọi ta Thương Dung, dung nhan tái nhợt, haha!" Nam tử ốm yếu kia vừa nói vừa nở nụ cười tự giễu, gương mặt tái nhợt ngày càng trắng, trắng đến trong suốt, tựa như có thể nhìn thấy dòng máu chậm rãi chảy bên dưới làn da bạch sắc đó.
Y Vân kinh hãi, không ngờ nam nhân này lại nói như vậy.
"Ngươi là hôm nay mới tới?" Hắn lại hỏi, nói xong không kìm được ho khan hai tiếng.
"Không phải, ta đã đến từ lâu, nhưng mà hôm nay mới được diễn tấu." Y Vân nói dối, đơn giản là nàng sợ, sợ bị người của Quân Lăng Thiên biết được.
"Ah? Ta đã thấy qua ngươi sao? Vì sao cảm thấy ngươi có chút quen mặt như vậy?"Nam tử ốm yếu lại mỉm cười hỏi han.
"Người như tiểu nữ, hôm nay may mắn được nhìn thấy công tử đã là phúc khí mấy đời." Y Vân nói xong, liền cúi đầu, không dám nhìn nữa, sợ bị hắn nhận ra.
"Ngươi đối với một tiểu nha đầu đi nhạc kèm lại có hứng thú như vậy sao?"
Hồng Điệp đã trút bỏ lớp hoá trang, chậm rãi đi tới, hơi ngồi ghé lên chiếc ghế mà nam tử kia đang ngồi, cánh tay trần nhẹ nhàng khoát lên vai hắn.
Hồng Điệp bỏ đi lớp trang điểm, giống như trong màn đêm nhẹ nở ra những đoá hoa tươi, có một chút phong tình.
"Hoàng Nhan, sau này ngươi chuyên đi nhạc kèm cho ta, ta đã cùng Dương ma ma nói qua. Ngươi lui ra đi." Hồng Điệp mềm nhẹ nói, ngay cả giọng nói cũng thực thu hút.
Y Vân nhanh chóng cáo lui, chậm rãi đi ra ngoài, nàng cảm giác được ánh mắt nam tử ốm yếu kia luôn đuổi theo nàng.
Chẳng lẽ hắn hoài nghi mình sao? Hiện giờ giả trang, ngay cả nàng cũng không nhận ra mình, chẳng lẽ hắn chỉ gặp nàng một lần liền có thể nhận ra sao? Có lẽ sẽ không, chẳng qua là nhìn thấy quen mặt thôi, Y Vân trấn an chính mình.
Trong căn phòng nhỏ trống rỗng, ban đêm chính là thời điểm Phồn Hoa Viên náo nhiệt nhất, cũng là thời gian hoạt động của nữ tử thanh lâu, Loan Nguyệt cùng Tế Yêu còn chưa có trở lại, có lẽ vẫn còn tiếp khách.
Đặc biệt làm nhạc kèm cho Hồng Điệp nên Y Vân liền rất rãnh rỗi.
Gặp được bằng hữu của Long Mạc, Y Vân bỗng nhiên nghĩ đến có một tin tức trọng đại cần ngươi này báo cho Long Mạc. Đó là mối quan hệ giữa Tinh Mang Quốc và Quân Lăng Thiên, còn có việc hoà thân của Tinh Mang Quốc ắc hẳn là có mục đích khác, nếu để Thanh Tâm công chúa đi hoà thân có lẽ sẽ gặp nguy hiểm. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Nhưng, làm cách nào để đem tin tức này cho hắn biết mà không để lộ thân phận của nàng đây?
Y Vân ngồi trước bàn trang điểm, nhíu mày suy tư, sau một lúc lâu, vẫn nghĩ không ra cách nào hay, xem ra chỉ có thể dùng thư để chuyển lời cho hắn.
Trong phòng cũng có giấy và bút mực, Y Vân viết lời nhắn, siết chặt mảnh giấy trong tay, hướng khuê phòng Hồng Điệp đi đến.
Trong khuê phòng của nàng có tiếng cầm du dương truyền ra, là Hồng Điệp đang đánh đàn. Y Vân nghiêng tai lắng nghe, sau một lúc nghe thấy thanh âm cười ôn hoà của nam tử ốm yếu kia, lúc này mới yên tâm lấy bức thư nhét vào khe cửa phía dưới.
Lợi dụng vào tiếng đàn, Y Vân xoay người lặng lẽ rời đi.
Đi được vài bước, không may chạm mặt với một nam tử cao lớn, thắt lưng mang kiếm, nhìn dáng vẻ chắc là thị vệ của nam tử kia. Y Vân cuống quít cúi đầu, lặng lẽ chạy trốn.
Đến nay Y Vân vẫn không rõ thân phận của nam tử ốm yếu kia, có lẽ địa vị cũng hết sức tôn quý, bằng không có thể nào trở thành bằng hữu của Long Mạc.
Một lần nữa trở lại căn phòng nhỏ, Y Vân cảm thấy có chút mệt mỏi, mới từ chỗ Quân Lăng Thiên chạy đến thanh lâu, cũng không biết đã chạy qua bao nhiêu con đường, liền ngã lên trên giường, nàng cần phải nghỉ một hồi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "
Đêm, ở trong ấn tượng của Y Vân, luôn luôn là sự yên lặng mà thanh bình. Nhưng ở thanh lâu, đêm lại nhốn nháo như vậy.
Từ khe hở nơi cửa sổ, truyền đến tiếng ca lả lướt, triền miên nức nở, rung động đến tâm can. Tiếng người nói liên miên, không dứt bên tai, anh anh ong ong.
Dù là tâm Y Van vốn bình lặng như mặt nước, cũng không khỏi có chút buồn bực.
Không biết cái tên ma đầu Quân Lăng Thiên có thoát thân khỏi trập pháp kia không? Ý nghĩ này không hề dự báo trước xuất hiện trong đầu Y Vân, nàng giật mình hoảng sợ. Tại sao lại nghĩ đến hắn? Y Vân nhớ đến câu nói cuối cùng kia của hắn, chính là cho dù trời đất thay đổi thế nào, cũng phải bắt ngươi về.
Để hắn không thể đến đây, thì tốt nhất là vĩnh viễn bị vây bên trong trận đi. Nhưng nàng lại có chút không đành lòng, như vậy chẳng phải hắn sẽ bị chết đói hay sao.
Người như hắn, trận pháp đó sao có thể vây hắn cả đời, chỉ có thể trong nhất thời mà thôi, vẫn là nên lo lắng cho chính mình đi, nếu lại bị hắn bắt được thì biết làm sao bây giờ?
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên có tiếng đập cửa nhẹ nhàng truyền đến.
Tâm Y Vân hốt hoảng, sẽ là ai đây? Ở thanh lâu ẩn thân, thật đúng là phập phòng lo sợ.
"Hoàng Nhan, có ở đây không?" Thanh âm thực dịu dàng, đúng là nam tử ốm yếu kia, hắn sao lại tới đây?
Y Vân mở cửa, nam tử liền nhẹ bước tao nhã đi đến. Hắn bước đi thong thả không nhanh không chậm, đầu khẽ nâng, dường như đã có thói quen ngẩng đầu trước người khác.
Y Vân đối với vị nam tử bị ốm đau tra tấn này có chúng đồng cảm, cười yếu ớt nói: "Là ngươi? Không biết công tử đêm khuya đến, là có chuyện gì?"
"Đêm khuya sao? Đây là thanh lâu, còn phân biệt buổi tối hay ban ngày ư?" Nam tử kia trên vầng trán như trước cất giấu vẻ bi thương nhàn nhạt, nhưng một nụ cười dịu dàng lộ ra trên gương mặt hắn, khiến cho thần sắc tái nhợt có chút sáng rỡ. "Hoàng Nhan, chúng ta là đồng bệnh tương liên, sau này cũng đừng có mở miệng lại một tiếng công tử, kêu ta Thương Dung đi."
"Được, Thương Dung, tên của ngươi so với tên của ta thật giống nhau!" Y Vân cười nói, nhìn thấy hắn có vẻ ưu sầu, nếu như có thể, Y Vân nguyện ý mang đến niềm vui cho nam tử này.
Thương Dung, ngươi còn chưa nói đến tìm Hoàng Nhan có chuyện gì đây?" Y Vân cẩn thận hỏi han, thực sợ hắn đã biết lá thư là do nàng cố ý gởi.
"Ah, cũng không có việc gì, có lẽ do chúng ta có cùng hoàn cảnh bệnh tật, ta nhịn không được tới thăm ngươi một chút."
"Thật sự?" Nhìn thấy ánh mắt nam tử này trong veo không có nữa điểm tạp niệm, Y Vân thật cao hứng khi có một Đại ca ôn hoà như vậy quan tâm nàng.
"Hoàng Nhan, trút bỏ lớp hoá trang đi, đêm nay Hồng Điệp sẽ không tiếp tục khiêu vũ, ngươi cũng không cần tiếp tục đi nhạc kèm."
"Trút bỏ lớp hoá trang? Hoàng Nhan vẫn là nên mang theo lớp trang điểm này, ta chỉ sợ làn da của mình sẽ làm bẩn ánh mắt của ngươi." Bảo nàng trút bỏ lớp hoá trang, nam tử này thật sự hoài nghi thân phận của nàng?
"Như thế nào đây? Ta đã nói chúng ta là đồng bệnh tương liên." Nam tử ốm yếu trầm ngâm, bỗng nhiên ôn nhu nói: "Ngươi có phải sợ ta nhận ra ngươi? Tiểu nha đầu!"
"Nhận ra? Hoàng Nhan trước kia có gặp qua ngươi sao?" Tâm Y Vân cả kinh, hắn cuối cùng là nhận ra nàng sao?
Nam tử kia vừa nói xong, liền mở ra lòng bàn tay, trong bàn tay trắng nõn đó là lá thư đã bị nắm thành một khối tròn, đúng là lá thư do Y Vân viết. Nàng liền giật mình, chẳng lẽ hắn biết đây là do nàng làm, làm sao có thể?
"Đây là cái gì, Hoàng Nhan không rõ." Y Vân khống chế tâm trạng kinh hãi, hờ hững nói.
"Thật sự không biết? Tiểu nha đầu, ta cũng biết, ngươi chính là tiểu nha hoàn của Mạc, chúng ta đã gặp qua một lần, chẳng lẽ ngươi đã quên? Nếu không phải do phong thư này, ta sao dám xác nhận đó là ngươi chứ? Làm sao người lại đem mình biến thành bộ dạng thế này. Haha." Nam tử ốm yếu nói xong, đôi mắt không hề chớp nhìn chằm chằm Y Vân.
Y Vân nhớ tới nàng vừa rồi tình cờ đụng phải nam tử cao lớn kia, xem ra hắn đã biết đây là do nàng làm.
"Đúng, ta chính là tiểu nha hoàn kia." Y Vân bất đắc dĩ nói.
Nghe được câu này, bên môi Thương Dung như cũ lộ ra một tia mỉm cười như ánh mặt trời, nhưng mà trong mắt lại tựa như có ánh quang lạnh lẽo tối tăm chợt loé rồi biến mất. Quân Lăng Thiên mặc dù thường xuyên bóp chặt cổ của nàng, nhưng, Y Vân chưa bao giờ nhìn thấy loại thần sắc này trong mắt hắn.
Đây là sát ý.
Y Vân không khỏi kinh hãi lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa là đụng vào góc bàn.
Thương Dung chợt chạy đến, đỡ lấy Y Vân, tay hắn nhẹ nhàng chạm vào bàn tay mềm mại của Y Vân, một cảm giác lạnh như băng truyền đến, tay hắn đúng là lạnh lẽo, không có một chút độ ấm, xem ra hắn thật sự bệnh không nhẹ.
Với khoảng cách gần như vậy, có một mùi hương dược liệu từ trên người hắn bay đến, thấm vào ruột gan.
"Phải cẩn thận nha, đừng đụng vào góc bàn." Hắn cười nói, nụ cười chân thành mà ngây thơ.
Y Vân hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi, một nam tử bị bệnh tật giày vò hàng năm như vậy, như thế nào lại muốn giết nàng? Huống chi hắn còn là bằng hữu Long Mạc, sao lại thương tổn nàng?
"Ngươi có bệnh, vì sao còn đến Phồn Hoa Viên, vì sao không hảo hảo ở lại trong nhà dưỡng bệnh? Hoàng Nhan khuyên ngươi sau này vẫn là không nên tiếp tục đến những nơi như thế này!"
Trong mắt nam tử ốm yếu thoáng qua một tia kinh ngạc, còn có một chút cảm động.
Lời nói quan tâm như vậy, hắn rất ít khi nghe được. Nữ tử thanh lâu chỉ cần có thể kiếm tiền, đều là quấn quít lấy hắn không buông.
"Nha đầu ngốc, Thương Dung tất nhiên là quan tâm đến thân thể của mình. Nhưng mà ngươi còn ở lại nơi này, ta thật lo lắng, không bằng, ngươi theo ta hồi phủ đi."
Hồi phủ? Hai chữ này thật đúng là cám dỗ nha, nếu hắn không phải là bằng hữu Long Mạc, Y Vân có thể cân nhắc đến phủ của hắn để làm nha hoàn, dù sao so với thanh lâu cũng tốt hơn nhiều. Nhưng, hắn lại là bằng hữu Long Mạc, nếu ở trong phủ hắn ngẫu nhiên gặp mặt Long Mạc, nàng phải cư xử như thế nào cho phải.
Nghĩ đến điều này, Y Vân nói: "Hoàng Nhan vẫn là sống ở chỗ này đi, trong phủ của ngươi có lẽ cũng không thiếu nha hoàn."
"Nha hoàn đúng là không thiếu, chính là thiếu người như ngươi."
"Ta như thế nào? Thiếu người xấu như ta sao?" Y Vân mỉm cười thản nhiên.
"Không! Thiếu người lan tâm tuệ chất như ngươi." Hắn nở nụ cười, ngay cả đôi mắt cũng ánh lên vẻ trong vắt.
"Thương Dung đại ca cũng đừng có giễu cợt Hoàng Nhan, ta còn không biết tên thật của ngươi nha?"
"Đã kêu ta Thương Dung đại ca, ta gọi ngươi là Nhan muội muội, không tốt sao?"
"Thương Dung? Tên của ngươi cũng rất giống hoa danh nha?" Y Vân bỗng nhiên nghịch ngợm nói.
"Ha ha ha," Nam tử ốm yếu bỗng nhiên phát ra tiếng cười, đây là hắn nhiều năm qua, lần đầu tiên mới hiểu được tiếng cười thật sự.