Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 25: Chương 25: Nguyệt Như Thuỷ




Tới Nguyệt phủ, chỉ còn lại Y Vân cùng Lão phu nhân thì Lão phu nhân từ trong miệng nàng biết được mẫu thân hiện nay cũng không phải là người sinh ra nàng, hơn nữa khi biết chiếc vòng là của mẫu thân thân sinh nàng cấp cho, trong mắt người đã đong đầy lệ, không nói nên lời, lâm vào trầm tư.

Mãi cho đến khi dùng qua bữa tối, Lão phu nhân mới đề xuất nói muốn cùng nàng đi dạo một chút. Ngày thường buổi tối Lão phu nhân sẽ không đi ra ngoài, hôm nay có gì đó rất khác thường.

Gió đêm lạnh lùng, bóng đêm mông lung, lãnh nguyệt treo ở chân trời, Y Vân dìu Lão phu nhân bước từng bước đi tới.

Từng đợt hàn khí thổi tới, có chút lạnh lẽo.

Lão phu nhân mái tóc bạc phơ thản nhiên dưới ánh tráng chiếu rọi, phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Người dẫn Y Vân xuyên qua hoa viên, đi vào một nơi.

Chính là cấm địa của Nguyệt phủ…………..Tả Tuyết Viện.

Y Vân nhìn ra, Tả Tuyết Viện này chính là viện đẹp nhất trong Nguyệt phủ, tường viện khảm ngọc thạch, những gian phòng cũng đều từ ngọc thạch mà tạo.

Nhưng Tả Tuyết Viện chính là cấm địa Nguyệt phủ, ánh trăng phủ lên cánh cửa ngọc thạch thâm sâu. Nghe nói đây vốn là nơi ở của cô cô Nguyệt Hạ Hương, chỉ là không biết vì sao lại trở thành cấm địa. Lão phu nhân tối nay vì sao lại đưa nàng đến nơi này? Chẳng lẽ mẫu thân của nàng là………..Nguyệt Như Thuỷ? Y Vân nhớ đến biểu hiện của Lão phu nhân khi nhìn thấy cái vòng kia, trong đầu bỗng nhiên toát ra ý nghĩa như vậy.

Không có khả năng, Y Vân nhanh chóng xua tan ý nghĩ này.

Cánh cửa phủ đầy bụi mở ra Tả Tuyết Viện, dưới ánh trăng mông lung, một viện xa hoa hiện ra trước mắt.

Ánh trăng bao phủ cả một gian nhà ngọc thạch toả ra bạch quang trong trẻo mà lạnh lùng, chuông gió trên mái hiên vì gió đêm lay động mà phát ra âm thanh đinh linh trong vắt, giống như một điệu hát dân gian tuyệt vời. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Trong việc trồng rất nhiều loài hoa và cây cảnh, giờ phút này trong bóng đêm đang hết sức khai hoa, từng khóm từng đoá đua nhau khoe sắc đỏ trắng lam tím làm cho Y Vân không kịp nhìn, thậm chí có một số loài hoa nàng chưa bao giờ thấy qua. Các loại hương khí nồng đậm, thanh nhã hoà vào nhau, gió đêm hây hẩy truyền đi, như thấm vào lòng người.

Viện tuy nhỏ, nhưng cảnh trí cũng không thiếu, hồ nước, hòn non bộ, bàn đu dây, cầu nhỏ, mọi thứ đều phù hợp một cách hài hoà, có thể thấy được chủ nhân nơi này là một người rất biết thưởng thức.

Tưởng chừng cấm địa là nơi không có người lai vãng ắt hẳn sẽ hoang vắng tiêu điều, như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ là một cảnh tượng như vậy.

Y Vân đóng lại đại môn, dìu Lão phu nhân xuyên qua hoa viên.

Nương theo ánh trăng mênh mông, Y Vân nhìn thấy hai hàng lệ theo trên má Lão phu nhân chảy xuống.

Người vươn tay khẽ chạm vào từng khóm hoa, nâng niu từng đoá hoa, từng cây cảnh trong viện, như đang vỗ về hài tử của mình.

“Lão phu nhân, người cuối cùng đã tới.” Dưới gốc cây hoa thụ, lặng yên một thân người.

Ánh trăng như nước, chiếu lên thân ảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng.

Nhờ vào ánh trăng, Y Vân nhìn ra nàng là một phụ nhân tuổi đã cao, tóc hoa râm, thân mặc quần áo màu xám.

Gương mặt lưu lại vài nếp nhăn, đôi hàng nước mắt vui mừng hướng các nàng lặng lẽ nhìn.

Thấy rõ bộ dạng Y Vân, nàng bỗng nhiên nhào tới, gắt gao ôm lấy Y Vân, lẩm bẩm nói: “Tiểu thư, là người sao?” Giọng nói thực nghi hoặc, mang theo sự không thể tin,”Người rốt cuộc đã trở lại, ta ở trong này ngày ngày đêm đêm chờ đợi, chờ tiểu thư một ngày sẽ trở về, không nghĩ thật sự sẽ đến ngày này. Ta không phải đang nằm mơ chứ? Tiểu thư, người xem những đoá hoa này, ta một mực tỉ mỉ chăm sóc, người xem, chúng nó nở ra bao nhiêu là rực rỡ.”

“Trương mụ, ngươi nhận lầm người, đây không phải là Thuỷ nhi.” Nguyệt lão phu nhân thê lương nói.

Trương mụ lau đi hàng nước mắt ràn rụa, mở to đôi mắt mông lung đẫm lệ, tinh tế xem xét Y Vân, sau một lúc lâu mới nói: “Không phải? Quả thật không phải, tiểu thư hiện giờ cũng là hơn ba mươi tuổi, còn nàng vẫn là một tiểu nha đầu, nhưng vì sao lại giống như vậy?”

“Chuyện này từ lúc nàng đến Nguyệt phủ ta đã nghi hoặc, đã nghi ngờ hơn mười năm. Hôm nay mới hiểu rõ sự tình, có lẽ Thuỷ nhi của ta không có chết, mà lại có hài tử.” Thanh âm Lão phu nhân run rẩy nói.

“Người là nói?” Trương mụ trừng lớn hai mắt, đánh giá Y Vân, “Nàng?”

“Trương mụ, chúng ta đến phòng Thuỷ nhi nhìn qua đi.”

Trương mụ dẫn Lão phu nhân cùng Y Vân tới khuê phòng Nguyệt Như Thuỷ.

Khuê phòng này lại giống hệt như một Tàng Thư Các thu nhỏ.

Trên bàn gỗ lim bày ra không biết bao nhiêu thư uyển, trong phòng còn có hai giá sách bằng gỗ đàn hương, cũng đặt đầy sách. Trên bàn bày biện một Thiềm Thừ *con cóc* bằng đồng, là một loại văn cụ tinh xảo, nước được rót vào trong bụng, nghiên mực được đặt ở phía trước, liền có thể tự động phun ra bọt nước, để mài mực.

Trong phòng còn đặt ngay ngắn một đàn ngọc quý giá, tỳ bà tinh xảo, đàn tranh tao nhã, mỗi một thứ đều biểu hiện khí chất và cá tính của chủ nhân.

Phòng không nhiễm một hạt bụi, dường như có người mỗi ngày đều quét tước. Nói vậy chính là Trương mụ.

Y Vân kỳ lạ nhìn cách bày biện chung quanh, căn phòng này cho nàng một loại cảm giác khác thường, thực thân thiết.

Trương mụ lấy ra một bức tranh đặt ở trên bàn.

Y Vân hai mắt đảo qua, liền không dời đi được ánh mắt của mình.

Đây là bức hoạ một nữ tử.

Nàng đôi mắt đẹp, hắc bạch phân minh, nụ cười tươi trẻ, dung mạo nàng phiêu dật, khí chất cao quý.

Dung nhan nàng như tuyết thanh khiết lại như ráng chiều sáng lạn.

Nàng như hoa mai nở trong tuyết, băng thanh ngọc khiết, lại như tiên tử vân trung siêu phàm thoát tục.

Nhưng điều khiến Y Vân khiếp sợ không phải là mỹ mạo của nàng, mà là khi Y Vân nhìn bức hoạ này liền giống như chính nàng đang soi gương.

Nàng thật sự cùng Y Vân rất giống, có lẽ phải nói Y Vân và nàng cực kỳ giống nhau.

Bên góc trái bức tranh, Y Vân nhìn thấy một hàng chữ thanh lệ, Nguyệt Như Thuỷ tháng năm, năm Canh Tử tự hoạ.

Vậy ra nàng chính là nữ nhi Lão phu nhân, cô cô Nguyệt Hạ Hương, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Nguyệt Như Thuỷ.

Y Vân thật không biết dùng lời nào để miêu tả tâm tình của nàng lúc này.

Kinh ngạc, hoang mang, chua xót hoặc là vui mừng, hết thảy đều không phải.

Đối với Nguyệt Như Thuỷ, Y Vân biết rất ít, chỉ biết nàng năm đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, người trong phủ những lúc nhàn rỗi mới nói vài lời về nàng. Bọn hạ nhân cùng Y Vân đều như nhau, chưa từng thấy qua nàng, hình như Nguyệt phủ nhiều năm về trước đã một lượt đổi hết hạ nhân, những người hiểu rõ sự tình đều không còn ở trong phủ.

Thậm chí dung mạo Y Vân rất giống Nguyệt Như Thuỷ cũng không có mấy người nhìn ra. Ngoại trừ thái giám Kha Quý ngày ấy đi theo Long Mạc.

Đến cùng thì Nguyệt Như Thuỷ đã xảy ra chuyện gì? Đến nỗi Nguyệt lão phu nhân nhiều năm như vậy đều không dám đến Tả Tuyết Viện, đến nỗi tóc người chưa gì đã bạc trắng.

Y Vân nghi hoặc nhìn Lão phu nhân, nàng cần câu trả lời của người.

“Vân nhi, ngày ngươi đến Nguyệt phủ, ta đã cảm thấy ngươi rất giống Thuỷ nhi của ta, từng ngày trôi qua, ngươi càng lúc càng giống nàng, nhưng mà ta mãi cho đến bây giờ vẫn không dám nghĩ ngươi chính là hài tử của Thuỷ nhi, bởi vì Thuỷ nhi năm đó đã chết, chính Hoàng Thượng đã ban cho nàng cái chết, làm sao có thể có hài tử. Ta vẫn cho rằng thế giới này có hàng vạn người cho nên việc giống nhau cũng không có gì kỳ quái, ta nghĩ ngươi chính là do ông trời ban cho, đến giúp ta xoa dịu nỗi đau mất đi nữ nhi của bà lão này. Nhưng mà hôm nay nhìn thấy cái vòng của ngươi, ta tin tưởng ngươi chính là hài tử của Thuỷ nhi, bởi vì đó chính là chiếc vòng ta tặng cho Thuỷ nhi, năm đó ta tự mình đeo vào cổ tay nàng. Hương Hương cũng có một chiếc như vậy, nhưng có chỗ không giống, của ngươi là bốn đoá hoa. Ngươi nói đây là của mẫu thân thân sinh để lại cho ngươi, nàng ắt hẳn là Thuỷ nhi của ta. Ta cứ nghĩ nàng đã chết, thật không ngờ, nàng lại có hài tử, qua nhiều năm như vậy lại luôn ở bên người ta.” Lão phu nhân nói xong đã muốn đau đớn đến tột cùng. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

Là thật sao? Y Vân cảm thấy nàng như đang trong mộng, nàng thế nào lại là cháu ngoại của Lão phu nhân.

Chẳng biết từ lúc nào, đôi mắt đã tràn đầy lệ, nhìn thấy Lão phu nhân đau khổ, Y Vân nước mắt như dòng nước vỡ bờ không ngừng tuôn trào.

“Bà ngoại.” Hai người ôm nhau mà khóc.

Thật lâu sau, Y Vân hỏi: “Người nói mẫu thân ta năm đó đã mất, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?”

Đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Y Vân, Lão phu nhân dường như không thể nói ra chuyện xưa: “Trương mụ là nhũ mẫu mẫu thân ngươi. Để cho nàng kể lại đi.”

Y Vân hết lần này đến lần khác hỏi tới, Trương mụ cũng chấp nhận kể lại chuyện cũ.

Nguyệt Như Thuỷ từ nhỏ đã là một mỹ nhân xinh đẹp động lòng người. Cùng với thông minh, lanh lợi, nên luôn được phụ mẫu sủng ái. Mỗi năm mỗi qua đi, ánh sáng rực rỡ của nàng không ai có thể sánh bằng. Từ nhỏ nàng đã thông tuệ, cầm kỳ thư hoạ không gì không giỏi, hơn nữa nàng còn rất thích đọc sách, Tàng thư của phụ thân nàng đọc đã không nói, mà nàng còn tìm đến Tàng Thư Các trong cung.

Nàng còn yêu thích sách y, ngay cả sách về ngũ hành bát quái.

Nhưng mà, lúc trong cung trộm đọc sách thì nàng chạm mặt Hoàng đế, mà Hoàng thượng thế nào chỉ liếc mắt một cái liền say mê muốn chiếm hữu nàng, đồng thời hạ chỉ phong nàng làm phi.

Đây đối với Nguyệt phủ mà nói, không thể nghi ngờ đây là một chuyện tốt, bởi vì Nguyệt lão tướng quân là dựa vào sức mình mới có được địa vị kiên cố trong triều, nếu như Nguyệt Như Thuỷ tiến cung làm phi, cả Nguyệt gia sẽ gặp vinh quang không ít.

Chính là chẳng ai ngờ rằng, vào đêm trước khi tiến cung nàng đã cùng người bỏ trốn.

Người bỏ trốn cùng nàng là dạng người gì, có lai lịch thế nào, người trong nhà đều một mực không biết. Nàng cứ như thế cùng người ấy bỏ đi.

Lão phu nhân đã phát hiện việc này trước tiên, đem tinh binh trong phủ phái đi, năm đó lão gia là tướng quân, trong phủ binh lính võ nghệ tuyệt định, sớm đem hai người trở về.

Nguyệt Như Thuỷ vì muốn bảo toàn tính mạng đối phương, đồng ý tiến cung. Vì thế lão gia cùng phu nhân liền thả người kia.

Nhưng không ai nghĩ rằng, Hoàng đế nổi giận, ban cho Nguyệt Như Thuỷ cái chết. Nàng là uống rượu độc mà chết, sau được đưa từ trong cung trở về. Trương mụ tận mắt nhìn thấy, Nguyệt Như Thuỷ dung mạo tuy rất sống động nhưng là không còn hơi thở.

Nàng cứ như vậy chết đi, cho dù xảy ra chuyện gì nàng cũng không phải chịu đựng khổ sở nữa.

Nhưng là người kia, người cùng nàng bỏ trốn, ngay cả khi nàng đã chết cũng không buông tha, đã đem nàng cướp đi.

“Chính là ta thuỷ chung có cảm giác, tiểu thư nàng không chết, nàng vẫn còn sống. Năm đó người cùng tiểu thư bỏ trốn là hạng người gì, chúng ta cũng không biết, có lẽ người đó đã cứu sống tiểu thư.” Trưng mụ hai mắt đẫm lệ nói.

“Đều tại ta, hại Thuỷ nhi, nếu ta năm đó không phải ham mê hư vinh thì đã không phái người đuổi theo đem bọn họ trở về, có lẽ Thuỷ nhi sẽ không phải chết.” Lão phu nhân nói.

“Bà ngoại, người chớ khổ sở như vậy, mẫu thân năm đó không chết, nếu sao lại có thể có ta đây.” Y Vân an ủi. Truyện "Vân Thường Tiểu Nha Hoàn "

“Đúng nha, mẫu thân ngươi hiện ở nơi nào? Nàng đâu? Ngươi vì sao không ở cùng với nàng?” Lão phu nhân cùng Trương mụ đồng thời hỏi.

Y Vân không nói gì, nàng không biết nên nói như thế nào đây, hai lão nhân này đang cực kỳ bi thương, có lẽ sẽ không chịu được đả kích. Nàng làm sao có thể nói, mẫu thân bởi vì sau khi sinh ra nàng vì suy yếu mà qua đời.

“Ta cùng mẫu thân thất lạc, nàng không biết đang ở nơi nào? Có lẽ có một ngày sẽ trở lại.”

Y Vân nói, nàng thậm chí cũng tin tưởng lời của bản thân, có lẽ có một ngày mẫu thân thật sự sẽ trở về.

Ánh mắt nàng hướng đến bức tranh mẫu thân, người đang cười, nụ cười như hoa.

Y Vân cũng đang cười, nụ cười rưng rưng như đoá hoa rực rỡ điểm vài hạt sương


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.