Y Vân một mình ngồi trong tiểu viện ở am ni cô, nhìn hoa cỏ, cây cối đến xuất thần.Nàng tình nguyện tin rằng Long Phi đang lừa gạt nàng, cũng không muốn chấp nhận việc Đại ca ca của nàng phải ra trận.Nàng đang chờ đợi, chờ Đại ca ca sẽ đến am ni cô thăm nàng. Sáng nay hắn đã nói, giải quyết xong mọi chuyện sẽ tới am ni cô gặp nàng.Nhưng mà, mãi đến khi mặt trời khuất bóng, ráng chiều che kín bầu trời, Đại ca ca vẫn không đến.Trong lòng Y Vân dâng lên một cảm giác bất an, chẳng lẽ những gì Long Phi nói là thật? Lẽ nào, Nhật Hi Quốc thật sự tuyên chiến với Nam Long Quốc? Đại ca ca phải ra trận ư?Nguyệt Như Thủy chậm rãi đi ra am ni cô, nhìn thấy Y Vân ngồi yên trong sân.Vân nhi của nàng đã ngồi ở đấy rất lâu rồi, không nói gì, cũng không động đậy, như một pho tượng sống. Khi gió thổi qua thì cũng chỉ có vạt áo phất phơ.Nàng không biết Y Vân có tâm sự phiền muộn gì.Am ni cô này nằm ở hướng Đông Bắc của Hoàng cung, là một nơi hẻo lánh, người trong am rất ít khi liên lạc với bên ngoài.Phần lớn những chuyện ở trong cung sẽ không đến được nơi này, hiển nhiên sẽ không biết vì sao Y Vân xuất hiện ở trong cung, cũng không biết Y Vân suýt chút nữa trở thành sườn phi của Long Phi, lại càng không biết tình cảm giữa Y Vân và Long Mạc.“Vân nhi, ăn cơm thôi!”Y Vân dần phục hồi lại tinh thần, khẽ nhìn ánh hoàng hôn, sau chậm rãi đi tới bên mẫu thân, người thanh nhã cao quý lại nhàn nhã tự tại như vậy.Mẫu thân đã phải trải qua không ít khó khăn, nhưng vẫn ung dung.Nhìn mẫu thân, Y Vân không kìm được nở nụ cười yếu ớt, vẻ hốt hoảng trong đôi mắt dần trở nên yên tĩnh.Bất luận việc Đại ca ca phải xuất chinh là thật hay giả, nàng đều sẽ kiên cường đối mặt.“Nương, Vân nhi đã biết.” Y Vân nhẹ nhàng đứng lên. Ngồi đã lâu, khi đứng lên cũng có chút tê cứng.Tuy đã nghĩ thông suốt, nhưng một bữa cơm này, Y Vân ăn thật không biết mùi vị thế nào, mẫu thân dịu dàng gắp đồ ăn cho nàng, cũng không hỏi qua điều gì.Chỉ điềm đạm nói với nàng: “Vân nhi, bất kể là gặp phải chuyện gì, cần phải suy nghĩ thoáng một chút, mọi việc đều sẽ có cách giải quyết.”Y Vân hơi hơi gật đầu.Cốc……..cốc………..cốc…….Bên ngoài, truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.Tâm Y Vân khẽ động, hiện tại, âm thanh này nghe vào trong tai nàng tựa như tiếng vọng của thiên nhiên.Long Mạc, bạch y Đại ca ca của nàng, cuối cùng đã tới.Y Vân để bát cơm xuống, trên mặt hiện ra nét cười trong suốt, nhìn mẫu thân nói, “Vân nhi ra ngoài một lát.” liền vội vàng chạy đi.Cửa mở, đập vào tầm mắt không phải là Long Mạc.Ánh chiều trầm lắng, một thiếu nữ ưu tư đứng.Một thân lam y, theo gió nhẹ bay. Gương mặt tròn trịa, đôi mắt trong veo xinh tươi kia, lúc này đã khóc đến sưng đỏ như hai quả đào, trên đôi má lúm đồng tiền cũng ướt đẵm nước mắt.Là Thanh Tâm công chúa.Nhìn thấy Y Vân, nàng nhào vào lòng Y Vân, khóc nức nở.“Y Vân tỷ tỷ, Nhị hoàng huynh muốn đi biên ải đánh giặc, chiến tranh là sẽ đổ máu, sẽ chết người, ta sợ, ta không muốn Nhị hoàng huynh đi, nhưng mà phụ hoàng lại không đồng ý. Trong cung, chỉ có Nhị hoàng huynh hiểu ta nhất. Hắn đi rồi, ta biết làm sao bây giờ.”Tiếng khóc nức nở, lời nói nghẹn ngào.Trái tim nàng thoáng chốc liền chìm, chìm vào vực sâu không đáy.Nước mắt, men theo gò má chậm rãi rớt xuống, rơi trên vạt áo, ướt cả một vùng.Đại ca ca của nàng, đúng là phải ra trận.Không muốn tin, nhưng cuối cùng vẫn là sự thật.Y Vân nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc đen nhánh mềm mại của Thanh Tâm.“Đừng khóc, hiện giờ hắn ở đây? Chúng ta đi gặp hắn, bộ dạng ngươi như vậy, hắn sẽ không yên tâm. Nhớ kỹ, khi thấy hắn, không được khóc, phải cười, để hắn yên lòng ra đi, yên lòng đánh giặc, như thế hắn mới sớm giành được thắng lợi, mới sớm đến ngày sum họp.” Giọng nói Y Vân dịu dàng, nhưng ngữ khí cũng rất kiên quyết.Y Vân ngẩng đầu, ánh trăng đang dần mọc lên nơi chân trời, cong cong, như đôi mày mỹ nhân.Long Khánh điện.Lúc này, trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, rượu qua mấy lượt.Không có nữ nhân, chỉ có là nam nhân.Hoàng thượng vừa mới bình phục, ngồi trên ghế rồng, thưởng rượu cho những tướng sĩ sắp ra sa trường.Ngoài điện, Y Vân và Thanh Tâm yên lặng dưới tàng cây.Một người bạch y, một người lam y.Một người trầm tĩnh, một người bi thương.Bỗng nhiên, có mấy cung nữ trong trang phục rực rỡ thướt tha đi tới, trong tay, hoặc là tỳ bà, đàn ngọc, hoặc là sáo trúc, dây lụa…Gương mặt trang điểm vô cùng tinh tế, ngọc bội lách cách bên người, ngọc trâm lay động trên mái tóc.Các nàng là những cung nữ hiến vũ tấu nhạc cho các tướng sĩ.Đôi mắt Thanh Tâm sáng ngời, “Y Vân tỷ tỷ, một lát ta phải vì hoàng huynh nhảy múa một khúc.”“Được, ta sẽ đi nhạc kèm cho ngươi.” Y Vân không nghĩ ngợi gì liền nói ngay.Nàng vẫn chưa bao giờ lấy thân phận Nhan Y Vân vì Đại ca ca mà tấu nhạc.Những lần trước đánh đàn, đều là lấy thân phận Nguyệt Hạ Hương, nếu không phải che mặt, thì cũng là trốn ở một nơi bí mật nào đấy.Hôm nay, nàng là vì Đại ca ca mà biểu diễn một khúc.Thanh Tâm công chúa căn dặn thái giám mang đến một chiếc cổ cầm tinh xảo.Mấy cung nữ kia vừa múa xong, từ trong đại điện nối đuôi nhau đi ra.Y Vân cùng Thanh Tâm nhẹ nhàng tiếp bước vào trong đại điện.Bên trong, ánh nến toả ra rực rỡ, chiếu sáng như ban ngày.Y Vân đi vào, liền nhìn thấy Long Mạc từ trong đám người.Hắn một thân bạch y, yên lặng ngồi đấy, vẻ điềm đạm thờ ơ như áng mây trên bầu trời, dường như hắn không hề quan tâm đến việc xuất chinh, bên môi hiện ra nụ cười tự tin mà kiên định.Nhìn thấy Y Vân, sắc mặt thoáng chút chấn động, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn giấu nét đau buồn.Y Vân chậm rãi ngồi vào phía sau cổ cầm, ngón tay nàng nhỏ nhắn khẽ vuốt trên đây đàn.Nàng, như áng mây trên đỉnh núi, như hoa lan trong thâm sơn.Bỗng nhiên, đôi tay nàng khéo léo nhẹ lướt, một khúc nhạc đẹp đẽ rung động lòng người như dòng nước tuôn chảy.Thoạt đầu, như rơi vào màn đêm yên tĩnh, như nghe thấy lời thì thầm hẹn ước của đôi tình nhân.Lại tựa như tiếng chim oanh hót trên nhành hoa, như tiếng châu rơi khay ngọc.Âm điệu réo rắt mà du dương, nhưng lại ai oán, như tiếng giọt nước mắt rơi trên khung đàn.Trong một thoáng, âm độ vút cao, uốn khúc đi lên, chợt như gặp phải vách núi cao thẳng đứng ngăn cản, gian nan vượt qua ngay cả việc bước từng bước cũng tiêu hao một sức lực rất lớn.Chính lúc sự khó khăn này dần làm mọi người mất đi hy vọng và trở nên tuyệt vọng.Giai điệu bỗng nhiên thay đổi, thanh âm trầm thấp mà hiên ngang, như dũng khí đánh giặc nơi sa trường, như tiếng trống trận oai hùng, như vó ngựa phi nhanh, không thể ngăn cản.Trời đất bao la, mây trắng nhẹ trôi, gió thảo nguyên cuộn trào, tay áo bay phần phật.Đột nhiên, phượng hoàng ngũ sắc bay tới, bách điểu tụ họp, hân hoan, cảnh xuân xinh tươi mừng ngày các chiến sĩ thắng trận trở về.Thanh tâm công chúa theo tiếng nhạc, nhảy vút lên, xoay tròn như bay, mỗi một động tác đều chân thành, mà cũng cực xinh đẹp, nàng dường như đã chìm sâu trong dòng cảm xúc.Y Vân cũng vậy, nàng đã trút cả tâm tình vào tiếng đàn này, vì thế, tiếng nhạc thực êm ái tựa như tiếng vọng của đất trời, gội rửa tâm hồn người ra trận, cũng khích lệ tinh thần bọn họ.Thật lâu sau, tiếng nhạc dừng lại.Y Vân nghe thấy một tiếng, “Tốt!”Nàng ngẩng đầu, chính là Hoàng thượng.Mặc dù vẻ mặt vẫn còn xanh xao ốm yếu, nhưng, rõ ràng đã bình phục rất nhiều, tinh thần đã tốt lên.Hắn ngồi trên ghế rồng, gương mặt tràn ngập vẻ tán thưởng.“Người đâu, thưởng!”Y Vân cũng không nghe thấy hoàng thượng muốn thưởng cái gì, trong mắt của nàng, chỉ có Long Mạc.Long Mạc ngồi ở đấy, vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như nước, thần thái hờ hững như thường, nhưng, trong đôi mắt, sóng cuộn trào mãnh liệt.Y Vân cùng Thanh Tâm từ trong điện chậm rãi cáo lui.Không lâu sau, Long Mạc cũng thong thả đi ra.“Nhị hoàng huynh!” Thanh Tâm công chúa bổ nhào vào trong lòng Long Mạc, nức nở.Nha đầu này, vẫn là không kìm được nước mắt.Long Mạc vuốt nhẹ lên mái tóc Thanh Tâm.Ánh mắt lướt đến nàng, chăm chú nhìn Y Vân, trong ánh mắt ấy, tình cảm yêu thương càng ngày càng sâu sắc.“Thanh nhi, đừng khóc, Nhị ca không lâu sau sẽ thắng trận trở về. Ngươi cũng đã lớn rồi, phải biết tự chăm sóc cho mình, không nên cứ hơi một tí là lại khóc nhè.” Long Mạc nói xong, nâng đầu Thanh Tâm, lau đi nước mắt trên mặt nàng.“Thanh nhi, đừng khóc, sớm quay về nghỉ ngơi đi.” Long Mạc nói xong, căn dặn cung nữ đưa Thanh Tâm trở về.Thanh tâm lưu luyến từng bước quay đầu rời đi.Vừa đi vừa nói, “Nhị ca, ngươi nhất định phải bình an! Ta chờ tham dự hôn sự của ngươi và Y Vân tỷ.”Gương mặt Y Vân ửng đó, tiểu nha đầu này, sao lại biết chuyện của bọn họ!Dưới ánh trăng, chỉ còn lại Long Mạc và Y Vân.Long Mạc nhẹ nắm lấy bàn tay Y Vân bước đi, hai người ai cũng không nói gì.Hơi ấm từ lòng bàn tay Long Mạc truyền vào trong lòng Y Vân.Rời xa đại điện, bốn phía một mảnh yên tĩnh, chỉ có lại tiếng bước chân cùng hơi thở của hai người họ, còn có tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.Trái tim Y Vân tràn ngập hạnh phúc, chỉ mong thời gian vĩnh viễn dừng lại, để bọn họ mãi không chia lìa.Đi vào nơi đèn đuốc suy yếu, một mảnh u ám.Long Mạc bỗng nhiên dừng bước, thoáng mỉm cười, nụ cười kia vui vẻ mà ngây thơ, ở trong đêm, xinh đẹp tựa như ánh trăng nơi chân trời, cao quý mà thanh khiết, mông lung.“Đại ca ca, ngươi thật sự muốn xuất chinh sao?” Y Vân mở miệng, hỏi.Chợt Long Mạc vươn tay, nhẹ chạm lên đôi môi Y Vân, ngón tay kia đơn giản chỉ khẽ lướt lên môi nàng như lại nhanh chóng chạm đến trong lòng Y Vân, ở trong lòng của nàng….. Lắng đọng lại.“Gọi ta… Mạc.” Dưới ánh trăng mờ ảo, lời nói Long Mạc dịu dàng mà thâm tình dường như có thể bao phủ mọi vật trên thế gian này.“Mạc!” Y Vân run rẩy kêu, trái tim bắt đầu không nghe lời đập rộn.Đôi mắt nàng trong veo như mặt hồ phủ sương, mê muội nhìn Long Mạc, bạch y được phủ bởi ánh trăng nhàn nhạt, lúc này, nụ cười của nàng nhẹ nhàng, xinh đẹp không gì sánh được.Long Mạc bỗng nhiên cúi đầu, hôn lên môi Y Vân.