Vân Thường Tiểu Nha Hoàn

Chương 91: Chương 91: Yêu hận đan xen




Sắc trời tờ mờ sáng, cả một đêm mưa gió bão bùng cuối cùng cũng dừng lại.

Ngôi làng như cũ được bao phủ trong bầu không khí trầm lặng, không có sức sống.

Trái tim Y Vân trầm xuống, nhìn Long Mạc, nói: “Ngươi…….. Ngươi giết toàn bộ người trong thôn?”

Long Mạc nói: “Không có! Ta đồng ý với ngươi là không giết bọn họ, sao lại thất hứa, bọn họ trúng thuốc mê, phải bất tỉnh thêm nửa ngày.”

Đêm qua, thừa dịp mưa gió mịt mù, Long Mạc cho người đánh thuốc mê toàn bộ người trong thôn, nếu không, sao có thể thuận lợi cứu được hoàng thượng như vậy.

Lăng Thiên nghe thấy lời nói của Long Mạc, bóng lưng kiên cường cũng phải run rẩy, hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn thẳng vào Y Vân.

Trong khoảnh khắc Lăng Thiên xoay người, Y Vân dường như ngừng thở.

Nàng nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, ánh mắt lạnh như băng, tựa như băng tuyết bao phủ quanh năm trên đỉnh núi, khiến trái tim nàng băng giá. Mà môi của hắn, lại mang theo nụ cười, đó là nụ cười mỉa mai chế giễu.

Hắn chậm rãi đi tới bên Y Vân, vòng xích trên vai hắn đung đưa trước người, khẽ động vào vết thương, nhưng cho dù là cơ thể đau buốt, thì ngay cả một cái nháy mắt cũng không có.

Bởi vì, đối với hắn mà nói, sự đau đớn đó không là gì, vết thương trong tim hắn mới thật sự là khắc cốt ghi tâm, đau đến tận đáy lòng.

Hắn đi đến trước mặt Y Vân, đứng lại.

Gương mặt Y Vân nhợt nhạt, không có chút máu.

Là hắn đã nhìn lầm rồi sao? Đôi mắt trong veo như nước kia, sao lại tràn ngập nét bi thương như vậy?

Là đau lòng cho hắn sao?

Hắn không tin, tin tức là do nàng tiết lộ!

Hắn không tin, lời bày tỏ thâm tình trong lúc say rượu cũng là giả!

Hắn không tin, nữ nhân mà hắn hết lòng yêu thương lại bán đứng hắn.

Hắn không tin.

Ánh mắt hắn thoáng nhìn thấy trên chiếc cổ trắng nõn của nàng, là dấu hôn đỏ bừng, là vết tích mà hắn để lại cho nàng. Ánh mắt hắn nhất thời trở nên dịu dàng, nàng đã là nữ nhân của hắn, là nữ nhân mà hắn muốn đặt trong vòng tay, mà hắn muốn thương yêu cả đời.

Nàng sẽ không làm như vậy.

“Nói cho ta biết, đây không phải là thật, không phải do nàng làm!” Hắn cúi đầu nhìn nàng, trong đó là sự ôn nhu, yêu thương làm lòng người tan nát.

Y Vân ngẩng đầu, nhìn thấy tình cảm sâu nặng trong đôi mắt hắn.

Nàng thật sự muốn ôm lấy hắn, tháo bỏ xích sắt trên người hắn, muốn lau đi vết thương của hắn, muốn hôn lên sự đau thương của hắn.

Nhưng mà nàng có thể sao?

Bởi vì thật sự nàng đã làm hại hắn.

Nàng nên làm thế nào mới có thể làm hắn tin tưởng, nàng thật sự không muốn hại hắn, chẳng qua là nàng muốn Long Mạc cứu hoàng thượng, nàng thật sự yêu hắn, yêu hắn tha thiết.

Y Vân không biết phải bắt đầu từ đâu, “Là ta! Nhưng mà, Lăng Thiên, ta cũng không muốn…..”

“Đủ rồi!” Lăng Thiên tuyệt vọng nhắm mắt.

Lại mở mắt, nhưng trong đấy đã không còn tình cảm, đôi mắt hắn u ám như vực sâu không đáy, hắn hừ lạnh một tiếng, ma quái cười nói: “Long Mạc, nữ nhân của ngươi thật không đơn giản, vì giúp ngươi, không ngại đem thân thể của mình trao đi, ngươi cần phải đối xử với nàng thật tốt nha, sau khi làm hoàng thượng, cũng không nên quên phong nàng làm Hoàng hậu! Quân Lăng Thiên ta chơi đùa không ít nữ nhân, nhưng nữ nhân của ngươi là đẹp nhất, cũng nhiệt tình nhất nha, haha!”

Nụ cười của hắn tà ma mà tàn khốc, lúc này nhìn hắn thật thảm hại, trên người bị thương, đáy lòng bi thương, nhưng mà nụ cười của hắn vẫn say lòng người như vậy.

Hắn thật không thể ngờ, sau một đêm triền miên ngọt ngào, khi gặp nhau, lại rơi vào tình cảnh thế này, sao mà buồn cười như vậy.

Y Vân nghe vậy, hai mắt nhắm lại, hắn hận nàng sao? Sao lại thương tổn nàng như vậy.

Gương mặt tuấn mỹ của Long Mạc lập tức như mây đen bao phủ, nghiêm mặt quát một tiếng: “Ngươi, vô sỉ!”

Hắn một quyền đánh tới trước ngực Lăng Thiên.

Lăng Thiên trúng phải mê cốt tán, không có sức phản kháng, kêu lên một tiếng đau đớn, như một con diều, vô lực bay lên, đâm vào vách lều, rơi xuống.

Trái tim Y Vân như ngừng đập, Lăng Thiên, hắn đã chết sao?

Môi của nàng mở ra, nhưng lại kêu không thành tiếng, nàng cuối cùng đã không chịu được đả kích này, khẽ lảo đảo, liền gục xuống.

“Vân nhi!”

Long Mạc lo lắng ôm lấy Y Vân, đi ra ngoài, đem nàng đặt vào trong xe ngựa.

Lăng Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thân ảnh Long Mạc ôm Y Vân rời đi, trong lòng đau xót. Hắn bị nhấc lên, nhét vào trong xe ngựa.

Bầu trời sáng rõ, đoàn người ngựa bắt đầu hướng về Nam Long Quốc.

Long Đằng, bởi vì có hai con tin quan trọng, nên bọn họ công khai rời đi, quang minh chính đại.

Mặt trời chậm rãi dần lên cao, thảo nguyên sau cơn mưa là một màu xanh biếc trong suốt, không khí mát mẻ, nhưng mà mặt đất có chút trơn trợt, di chuyển rất chậm chạp.

Bên trong xe ngựa, sắc mặt Long Mạc nghiêm nghị nhìn gương mặt tái nhợt của Y Vân, tham lam nhìn vào đôi mày thanh tú của nàng, mắt nàng nhắm chặt, đôi môi yêu kiều, đây là Vân nhi mà hắn mỗi ngày tưởng nhớ.

Đôi mày của nàng nhíu chặt, cho dù là ngất đi, vẫn lo nghĩ gì sao?

Đã rất lâu không nhìn thấy nàng, sự nhớ nhung của hắn với nàng chồng chất ở trong lòng, cũng như rượu, càng ủ lại càng thêm nồng nàn, nguyên chất. Cứ tưởng rằng ngày bọn họ gặp lại cũng chính là lúc hắn chiến thắng trở về nước, sau đó hắn sẽ cho nàng một hôn lễ tuyệt vời.

Nhưng mà, hắn không thể ngờ bọn họ lại gặp nhau trong tình huống thế này, mà hắn, cảm giác bản thân đã không thể nắm bắt được tấm lòng của nàng.

Nhớ đến lời nói vừa rồi của Quân Lăng Thiên, tim hắn như bị đun nóng.

Quân Lăng Thiên, rõ ràng là hắn ta yêu Vân nhi, có thể thấy được điều đó từ ánh mắt. Mà Vân nhi, hắn lại không dám nhìn vào mắt của nàng, hắn sợ khi nhìn vào, sẽ thấy tình yêu mà nàng dành cho Quân Lăng Thiên.

Hắn thà rằng tin tưởng, tin tưởng nàng bị Quân Lăng Thiên ngược đãi, hắn cũng không muốn tin rằng, lòng của nàng đã mất.

Nghĩ tới nàng và Quân Lăng Thiên đã ở cùng với nhau, trái tim liền đau đớn.

Vân nhi, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều thế nào không?

Vân nhi, ta sẽ không để ngươi phải chịu bất cứ một tổn thương nào.

Vân nhi, ngươi nhất định là của ta.

Vân nhi, cho dù ngươi đã ở cùng hắn, ta cũng không quan tâm.

Long Mạc nhẹ nói ở bên tay Y Vân.

Ánh mắt nhìn vào Y Vân, tựa như cơn mưa phùn ở Giang Nam, tình cảm như sương mù quấn quít.

Đôi mi Y Vân khẽ run run, hắn biết nàng sắp tỉnh. Long Mạc thu lại nét mặt đau xót, mỉm cười nhìn Y Vân.

Y Vân vừa tỉnh dậy, trong đầu liền có giọng nói không ngừng gọi tên: Lăng Thiên, Lăng Thiên….

Nhưng mà, mở mắt ra, người ngồi bên cạnh lại là Long Mạc một thân bạch y, hắn khôi ngô thanh khiết không dính bụi trần, thanh cao mà dịu dàng, đôi mắt hắn sâu thẳm như mặt hồ mênh mông, lại chứa đựng tình cảm sâu nặng.

Lăng Thiên……

Y Vân ngồi bật dậy, Long Mạc lấp tức nâng lấy cổ tay Y Vân.

“Vân nhi, làm sao vậy?”

Hắn dịu dàng hỏi.

Y Vân bắt lấy bàn tay Long Mạc, hỏi: “Lăng Thiên, hắn không có chết phải không?”

Cổ tay Long Mạc bị Y Vân bóp chặt đến đau, trong phút giây này, hắn có thể khẳng định, Vân nhi của hắn đã yêu Quân Lăng Thiên.

Hắn che giấu sự thất vọng cùng đau xót trong đáy mắt, ôn nhu nói: “Vân nhi, hắn không chết.”

Vẻ khẩn trương của Y Vân dịu đi, lệ tràn ra khoé mi.

“Đại ca ca, ta chỉ muốn giúp ngươi, ta không muốn làm hại hắn, ngươi có thể thả hắn không?” Y Vân nhẹ lau nước mắt, mong đợi nhìn Long Mạc.

Long Mạc vỗ nhẹ lên lưng Y Vân nói: “Vân nhi, hắn đối với ngươi như vậy, ngươi còn muốn cứu hắn sao?”

“Đại ca ca, ta…….”

Long Mạc vươn tay, ngăn lại lời nói của Y Vân, hắn không muốn nghe, hắn sợ Y Vân sẽ nói ra rằng nàng yêu Lăng Thiên.

“Vân nhi, đã bảo ngươi gọi ta Mạc, ta không phải ca ca của ngươi.”

“Không, Đại ca ca, các ngươi định xử trí hắn thế nào?”

“Khi về tới kinh thành sẽ quyết định, nhưng mà hắn phạm phải tội bắt cóc quân vương, chết là điều không thể nghi ngờ.” Long Mạc lạnh giọng, nói.

“Không thể có cách trừng phạt nhẹ hơn sao?” Y Vân kìm nén sự đau xót trong lòng hỏi.

“Không thể! Vân nhi, hắn có mưu đồ tạo phản, thả hổ về rừng, ngày sau nhất định sẽ trở thành tai hoạ.”

“Nếu, hắn không có ý định tạo phản nữa thì sao?”

“Vân nhi, đừng nói nữa! Một người như vậy, trừ phi hắn chết, nếu không, chúng ta sẽ không tha cho hắn, nhất là phụ hoàng, cũng sẽ không đồng ý.” Long Mạc che giấu sự tuyệt vọng cùng buồn bực.

Tâm Y Vân hoàn toàn trống rỗng, nếu hắn chết, nàng cũng sẽ không sống một mình.

Có điều, Long Mạc nói trừ phi hắn chết.

Xem ra, nàng chỉ còn biết sử dụng cách giả chết để cứu hắn.

“Vân nhi, không cần nghĩ tới tên ác ma kia, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, nhìn sắc mặt ngươi tái nhợt, đêm qua lại bị một phen hoảng sợ, còn mắc mưa, đừng để bị cảm lạnh.” Long Mạc nói xong, đắp thêm chăn lên người Y Vân.

Xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại, tiếng vó ngựa vang lên, khí thế đó, hình như là có thiên quân vạn mã đang chạy tới nơi này.

Thị vệ ở bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, phía trước có chiến mã của Nhật Hi Quốc đang đến!”

Long Mạc vén rèm lên, trên mặt cỏ xanh um, hàng ngàn người cùng ngựa chiến đang nhắm hướng bọn họ mà đến. Cờ trận tung bay phía trước đội hình, thêu một chữ NHAN thật lớn.

Vó ngựa lao đi như bay, thỉnh thoảng, lướt qua vũng nước, bọt nước bắn lên cao.

Phía trước đoàn người ngựa, dẫn đầu là một vị tướng, lại là một nữ tử, chiến bào tuyết trắng của nàng tung bay trong gió.

Là Nhan Thính Hồ.

Ánh mặt trời trên gương mặt của nàng toả ra ánh sáng xinh đẹp không gì sánh bằng, đôi mày thon dài, cánh môi đỏ mọng, đôi mắt trong như nước, toả ra khí khái hào hùng đến bức người. Bên người Thính Hồ, là thị vệ Tật Vũ của Lăng Thiên, xem ra hắn đã đến Nhật Hi Quốc tìm cứu binh.

Thính Hồ ra lệnh một tiếng, đội hình liền vây quanh nhóm người Long Mạc.

Nàng lạnh giọng hô: “Long Mạc, còn không mau ra đây!”

Long Mạc cúi đầu nhìn Y Vân, nói: “Vân nhi, ngươi ở trong xe không cần phải đi ra, ta đi gặp nàng.”

Y Vân giữ chặt tay Long Mạc, nói: “Đại ca ca, ngươi không được làm hại nàng, nàng là tỷ tỷ của ta.”

Vẻ mặt Long Mạc ngạc nhiên, giật mình không ít: “Như vậy, hoàng đế Nhật Hi Quốc là phụ thân của ngươi sao?”

Y Vân gật gật đầu, vậy là Long Đằng không đem thân thế của nàng nói rõ với Long Mạc.

Long Mạc đè nén sự nghi hoặc ở trong lòng, từ trên xe ngựa đi xuống.

Hắn lạnh lùng cười, nụ cười vừa hiện ra, đúng là hào quang toả khắp bốn phía, như cướp lấy ánh sáng trong đôi mắt kẻ đối diện.

Gương mặt Thính Hồ ngưng đọng, có chút thất thần.

“Bại tướng dưới tay ta, vì sao lại tới đây? Chẳng lẽ muốn thua một lần nữa sao?”

Thính Hồ cười ngạo nghễ nói: “Lúc này ai thắng ai bại còn chưa biết đâu! Ngươi đừng vội đắc ý.”

Long Mạc đang định tiếp lời, đã thấy đội hình của Nhật Hi Quốc bỗng nhiên tách ra, một chiến mã màu đỏ xuất hiện, hai người ngồi trên ngựa, chính là hoàng đế Nhật Hi Quốc Nhan Hạo và Nguyệt Như Thuỷ.

Hai người này thậm chí đã tự mình đến đây.

Đôi mắt Y Vân có chút mờ mịt, mong rằng phụ thân có thể cứu Lăng Thiên.

“Long Đằng, đã nhiều năm như vậy, không muốn gặp lại lão bằng hữu sao?” Nhan Hạo lớn tiếng nói.

Long Đằng được Kha Quý dìu xuống xe.

Hiện tại Long Đằng đã thay một bộ hoàng phục rực rỡ, dưới ánh mặt trời, như đâm vào ánh mắt mọi người.

Hắn nhìn thấy Nguyệt Như Thuỷ và Nhan Hạo cùng cưỡi một con ngựa thì miệng vô thức co giật.

“Long Đằng, đến Nhật Hi Quốc cũng không nói ta một tiếng, chúng ta cũng đã biết nhau lâu như vậy, ta thế nào cũng sẽ tận tình tiếp đãi, sao ngươi lại vội vội vàng vàng rời đi như thế?” Nhan Hạo thản nhiên nói.

Long Đằng lạnh giọng cười, nói: “Sớm đã đoán được ngươi sẽ chờ đón ở đây, ngươi như vậy là đang hoan nghênh lão bằng hữu sao?”

Long Đằng nói xong, lạnh lùng lướt qua binh mã Nhật Hi Quốc.

“Long Đằng, nói thẳng ra, trên xe của ngươi có nữ nhi và con rể của bổn hoàng, không cần biết ngươi vì sao mang bọn họ theo? Còn không mau thả chúng ra?”

Long Đằng nhìn Nhan Hạo ở phía sau Nguyệt Như Thuỷ, hận ý tràn ngập trong mắt, nói: “Việc thả bọn họ là không thể, Nhan Hạo, ngươi thiếu ta một món nợ, nay dùng nữ nhi của ngươi để đổi đi, còn con rể của ngươi, hắn là phạm nhân của bổn vương.”

Ý tứ của hắn rất là rõ ràng, ngươi đoạt nữ nhân của ta, ta lấy nữ nhi của ngươi. Chỉ là trước mặt nhiều binh tướng như vậy, hắn không có nói rõ ra.

Nguyệt Như Thủy buồn bả nói: “Ngươi vì sao lại đem ân oán của mình trút lên đầu một đứa trẻ như vậy.”

“Ngươi cho là hôm nay ngươi có thể rời đi sao?”

Nhan Hạo cười lạnh một tiếng, tên đã được lấp lên cung, hướng vào hàng ngũ của Long Đằng.

Bỗng nhiên, lại có một hồi vó ngựa vang lên, phía trước có chiến mã chạy tới, chính là Nguyệt Lãng tướng quân của Nam Long Quốc, mang binh tiến đến, vây lấy binh lính của Nhật Hi Quốc. Phía sau Nguyệt Lãng có một binh sĩ, thân mặc nam trang, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một nữ tử nhỏ nhắn, là biểu tỷ của Y Vân, Nguyệt Hạ Hương. Ánh mắt nàng phức tạp nhìn Long Mạc.

Long Đằng cười ha hả, nói.

“Nhan Hạo, hôm nay ta muốn thấy ngươi trơ mắt nhìn ta đem nữ đi của ngươi, còn có Thảo nguyên tường ưng rời đi, ta muốn hai người các ngươi cả đời sẽ không được yên lòng.”

Nguyệt Như Thuỷ nghiến răng nói: “Ngươi! Ta bằng lòng để cho ngươi cầm tù cả đời, ngươi thả chúng ra!”

Nhan hạo nói :”Không thể!”

“Muội muội! Là ngươi?” Một tiếng vui mừng lẫn sợ hãi vang lên, mang theo sự không tin tưởng.

Nguyệt Như Thủy quay đầu lại, là ca ca Nguyệt Lãng của nàng.

Sáng nay Nguyệt Lãng nhận được tín hiệu cầu chi viện của Long Mạc, liền chạy tới nghênh đón, nhưng cuối cùng cũng không ngờ sẽ nhìn thấy muội muội. Cứ tưởng rằng nàng đã mất từ lâu, sự kinh ngạc không ngờ này làm cho hắn vui sướng muôn phần.

Nhưng mà, Nguyệt Như Thuỷ lại vui mừng không nổi, bởi vì Vân nhi của nàng.

“Ca ca, hắn bắt nữ nhi và con rể của ta!”

“Nguyệt tướng quân, quân lệnh như núi, trên chiến trường không có chỗ cho tình riêng!” Long Đằng lạnh lùng nói.

Binh sĩ của Nguyệt Lãng cũng giương cung lên, tình thế vô cùng căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.