“Gì ạ? Gia nhập Thanh Phong tiêu cục ạ?” Lục Văn ngớ người ra, hỏi ngược lại.
“Phải, nhóc có muốn không?” Người đàn ông mỉm cười để lộ hàm răng trắng bóc, tiếp lời.
“Chuyện này… Gia nhập xong, bé như cháu thì có thể làm việc gì ạ?”
Lục Văn có chút chần chừ hỏi tiếp. Dù mới sang tuổi thứ chín nhưng gần
hai năm lăn lộn ở trấn Thanh Thủy, tiếp xúc với đủ hạng người nên suy
nghĩ của hắn cũng chín chắn hơn những đứa nhỏ khác, tuyệt đối không tin
có việc làm ít mà hưởng nhiều.
Lại nói thêm, Thanh Phong tiêu cục là đệ nhất tiêu cục ở nước Lỗ, gia nhập vào đó chẳng những không phải lo ăn mặc mà còn được mang tiếng
thơm là người của đệ nhất tiêu, người người coi đó làm niềm vinh dự.
Việc tốt như thế tự dưng rơi xuống đầu, dĩ nhiên khiến Lục Văn không
khỏi băn khoăn muốn hỏi cho rõ đầu đuôi.
“Chỉ là giúp việc vặt cho một người thôi. Không bắt nhóc phải áp tiêu đánh trận hay vác gạo vác đá gì đâu.” Người đàn ông kia như nhìn ra tâm tư của Lục Văn, bèn nói sơ sơ trấn an hắn.
“Thực ra trong trấn có nhiều đứa lớn hơn cháu, biết việc hơn cháu mà. Sao đại thúc không gọi chúng nó ấy?” Lục Văn vẫn chưa yên tâm, tiếp tục vặn hỏi.
“Hừm, thằng nhóc này đúng là có phước mà không biết hưởng. Được cục…” Một tên trong đội áp tiêu đứng gần đó tỏ ra khó chịu với kiểu không
thức thời của Lục Văn, cất lời quở mắng.
“A Phúc! Chính vì chúng nó lớn hơn cháu nên không phù hợp. Ừm, nếu
nhóc còn do dự thì Thanh Phong tiêu cục chúng ta còn ở trấn này sáng
ngày kia mới đi. Nếu đồng ý thì chiều mai đến đây tìm ta, cứ nói là muốn gặp người họ Vương là được. À, dù có gia nhập hay không thì hai lượng
bạc này vẫn là của nhóc.” Người đàn ông cắt lời tên A Phúc kia, đoạn từ
tốn nói với Lục Văn rồi đưa tay vào trong áo lấy hai lượng bạc đưa cho
hắn.
“Chuyện này… Vâng, trước lúc hoàng hôn ngày mai cháu sẽ đến tìm
thúc.” Lục Văn thoáng cân nhắc một chút rồi nhanh chóng đáp lời cũng
không khách khí đưa hai tay nhận lấy chỗ bạc kia.
…
Một ngày rưỡi này thực ra không phải để Lục Văn suy ngẫm bởi ngay sau đó một khắc Lục Văn đã có quyết định.
Nghĩ tới nghĩ lui thì hắn cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi rách rưới,
chẳng có gì để người ta lợi dụng, càng không nói đến Thanh Phong tiêu
cục to lớn kia.
Hắn không màng đến việc gia nhập tiêu cục này sẽ được hưởng những gì
bởi trong suy nghĩ có phần già trước tuổi của hắn thì việc gia nhập rồi
nhận lợi ích chưa chắc gì đã hơn việc tự do làm một tên nhóc chuyển đồ.
Tấm gương tên tiểu nhị Hàn Phi Vũ hàng ngày ăn chửi thay cơm ở Xuân
Hương các hãy còn in rõ trong đầu hắn.
Tuy nhiên hắn muốn gia nhập tiêu cục này vì hắn mong việc theo tiêu
cục này đi đó đây hoặc giả chỉ ở trong tổng đàn của nó cũng có thể giúp
hắn truy ra một chút manh mối về gia thế, cha mẹ hắn. Thâm tâm hắn chưa
bao giờ nghĩ cha mẹ hắn đang tâm vứt bỏ hắn, càng không nghĩ rằng cha mẹ hắn là một người trong trấn này bởi theo lời phân tích của nhà sư vô
danh kia thì cha mẹ hắn hẳn là người có gia thế không tầm thường.
Nghĩ đến đó hắn nhanh chóng rảo bước đi về phía đông trấn, cũng chính là chỗ của bọn Đại Bao.
Nơi ở của nhóm Đại Bao thực ra chỉ là một cái nhà bỏ hoang nơi góc
trấn, cũng rách nát như ngôi chùa của Lục Văn, có điều khá khẩm hơn mà
mái nhà ít thủng lỗ chỗ hơn thôi.
Quả đúng như hắn nghĩ, Đại Bao hôm nay bị ốm, đang nằm ngủ trên cái ổ rơm nơi góc nhà, cạnh đó là Tiểu Bao đang ngồi trông đồng thời bắc bếp
nấu nước bằng cái hũ sành vỡ. To béo như nó cũng có ngày bị cảm lạnh
khiến Lục Văn không biết nghĩ sao.
“Hử, Lục Văn. Mày đến đây làm gì? Là mèo khóc chuột sao, cút đi.” Tiểu Bao mới nhìn thấy Lục Văn liền không do dự chửi bới.
“Đại Bao bị ốm sao?” Lục Văn chẳng buồn để ý, hỏi ngược lại.
“Chỉ vì mày mà nhóm tao bị mất mối, không đủ tiền mua bánh, Đại Bao
đã chớm ốm lại nhường bánh cho tụi tao nên mới thế này.” Tiểu Bao oán
giận xen lẫn mếu máo nói.
“Cầm lấy cái này đi mua bánh đi. Đại Bao chắc đói nên thế thôi, nếu
còn nặng thêm thì chỗ này chắc cũng đủ nhờ Lương đại phu bốc thuốc đấy.” Lục Văn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, móc ra một lượng bạc trắng với mấy
mẩu bạc vụn chìa về phía Tiểu Bao.
“Mày? Mày sao mà kiếm được nhiều thế? Không phải ăn cắp chứ, huynh đệ chúng tao chết chứ không nhận đồ ăn cắp!” Tiểu Bao cứng cỏi đáp khiến
Lục Văn dở khóc dở cười.
“Tao nhận được mối lớn nên kiếm ra. Yên tâm cầm lấy mà dùng.” Hắn trấn an.
“Cái này… Được, coi như tao mượn. Sau này sẽ trả mày đầy đủ.” Tiểu Bao lưỡng lự một chút rồi cắn răng nhận lấy.
“Mày nhanh chân đi đi. Tao có việc muốn nói với Đại Bao.” Lục Văn hối nó.
Tiểu Bao cũng không có nhiều lời, nó nhanh chóng chạy vào trong trấn mua bánh cho Đại Bao.
“Mày đến đây là có chuyện gì? Chắc không phải muốn gia nhập nhóm bọn
này rồi.” Đại Bao đang nằm, nghe tiếng ồn ào, tỉnh dậy hơi ngơ ngác hỏi.
“Đại Bao huynh, lần này đến là chuyện muốn nhờ huynh!” Lục Văn bỗng nhiên đổi giọng trịnh trọng nói.
“Vào trong này ngồi đi rồi nói.” Đại Bao nghe thế có chút ngạc nhiên
bởi Lục Văn chưa bao giờ gọi nó một tiếng huynh dù nó đúng là hơn tuổi
Lục Văn, xong cũng nhanh chóng mời nó đến ngồi xuống cạnh ổ rơm.
Lục Văn bước chân tới, ngồi xuống viên gạch rồi đưa mắt do dự nhìn Đại Bao, miệng mấp máy như định nói gì đó.
“Có gì cứ nói, tao với mày đâu phải mới biết nhau, đến tìm tao chắc chắn có việc gì rồi.” Đại Bao lên giọng như quát.
“Ừm, Đại Bao huynh, ta sắp phải đi xa, không ở lại trấn nữa. Sau này
chẳng biết còn về được mấy lần. Lần này ta đến, trước là chào từ biệt,
sau là có chút việc muốn nhờ.” Lục Văn rào đón.
“Hả? Đi đâu?” Đại Bao ngớ ra.
“Ta đi theo Thanh Phong tiêu cục.” Hắn đáp.
“Chúc mừng mày.” Đại Bao nói ngắn gọn, hiển nhiên nó cũng rõ Thanh Phong tiêu cục là thứ gì.
“Đáng mừng hay không còn chưa biết. Chỉ là trong lúc ta đi, ừm, huynh hẳn biết ta hay huynh đều là trẻ mồ côi, ta muốn nhờ huynh trong khi ta không ở đây, nếu có ai tìm ta, nếu là cha mẹ ta thực sự tìm tới,
huynh…” Lục Văn nói, trong mắt hắn có ngấn nước.
“Hiểu! Nếu có ai như người nhà tìm ngươi, người huynh này sẽ lưu tâm
tìm hiểu, nếu đúng người nhà thì ta nói rõ với họ về tình cảnh của ngươi rồi gửi thư về Thanh Phong tiêu cục cho ngươi. Tuy nhiên nếu ngươi có
đổi chỗ thì nhớ báo cho ta biết để đưa tin cho chính xác.” Đại Bao tuy
to mập nhưng không phải đứa trì độn, rất nhanh hiểu được tâm ý của Lục
Văn, đoạn còn đưa ra phương thức kín kẽ.
“Đa tạ huynh. Sau này ta theo Thanh Phong tiêu cục thì chẳng phải lo
chỗ ăn ở, chỗ bạc này huynh cầm lấy lo cho những đứa khác!” Nghe Đại Bao đáp ứng, Lục Văn liền lấy một lượng bạc còn lại ra đưa cho Đại Bao.
Hẳn nhiên hắn biết danh tiếng Thanh Phong không phải thứ ba cọc ba
đồng, họ đã nói nếu hắn đồng ý thì họ sẽ nhận là chuyện chắc chắn nên
hắn mới dốc hết vốn.
Mặt khác hắn cũng hiểu cái gì gọi là có lợi ích thì mới có người ra sức nên chẳng tiếc một lượng này.
“Ngươi cất đi. Sau này đi ra ngoài còn nhiều chuyện chẳng ngờ được,
nói rủi nếu ai đó ngứa mắt đuổi ngươi ra khỏi tiêu cục thì còn có cái mà tính. Một lượng khi nãy là đủ rồi, vả lại ngươi đi rồi thì chẳng còn ai cạnh tranh nữa, hẳn là người huynh này sẽ không chết đói đâu.” Đại Bao
lên giọng huynh trưởng, nghiêm mặt nói pha chút như tự giễu.
Nó trông to béo nhưng cũng là đứa sâu sắc, có nghĩa khí, lại thương
cảnh Lục Văn cũng như nó nên chẳng đành lòng mà nhận nổi lượng bạc này.
“Đã như vậy, ta xin cảm tạ Đại Bao huynh. Non xanh còn đó, nước biếc
chảy hoài, giờ ta xin từ biệt tại đây, sau này có duyên sẽ gặp lại!” Lục Văn bắt chước giọng điệu của mấy người lớn, trịnh trọng chào từ biệt
Đại Bao.
“Đi đi, nhớ bảo trọng!” Đại Bao phẩy phẩy tay như chối không nghe nổi cái giọng này, xong khi Lục Văn đứng dậy, xoay người bước đi thì nó lại thở dài, trông theo bằng ánh mắt phức tạp cho đến khi bóng hắn khuất
vào một con ngõ.
…
“Đại sư, lần này con đi không biết bao giờ mới trở lại nhưng nhất
định sẽ về thăm người.” Lục Văn đứng trước một cái bàn nhỏ, trên đó có
một bài vị không ghi tên lẩm nhẩm nói xong vái ba cái.
Tiếp đó, hắn nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc. Thực ra nói thu dọn chứ
đồ của hắn cũng chẳng có thứ gì. Có chăng chỉ là những thứ ở trong chiếc nôi năm đó của hắn.
Hắn gấp gọn các thứ rồi để vào trong một vuông vải, thắt gọn lại như
một cái tay nải để sẵn nơi đầu giường xong lại chợt nhớ ra gì đó lại mở
tay nải lôi cuốn sách cũ, ố vàng ra.
Cuốn sách của nhà sư vô danh để lại cho hắn, hắn thực ra mới chỉ
luyện nửa cuốn. Đây cũng chính là lời dặn dò của nhà sư già, trước năm
mười một tuổi thì hắn chỉ nên tu tập nửa đầu thôi. Nếu sang tuổi mười
hai mà đọc phần sau chưa thông hiểu hết chữ nghĩa thì đừng tập bậy theo.
Hắn tuy không hiểu sao lại thế nhưng vẫn chỉ kiên trì luyện phần đầu
mà thôi. Lâu ngày luyện tập, nó đã trở thành một thói quen không bỏ được của hắn. Nếu ngày nào không luyện hắn còn cảm thấy bứt dứt chân tay.
Hắn lật lật cuốn sách đọc lại một lần dù hắn đã thuộc làu phần đầu
này chỉ sau mấy lần đọc rồi. Đọc xong thấy bụng hơi đói hắn liền lấy một nửa cái bánh bao chay ra ăn, uống chút nước từ cái ấm sành rồi nghỉ
ngơi chút, đoạn lại bắt đầu tu luyện hít thở theo phương pháp ghi trong
cuốn sách màu vàng.
Đến lúc này, Lục Văn vẫn không biết thứ mà hắn tu luyện chính là tâm
pháp tu luyện nội công của Đạo gia. Chính nhờ nó mà Lục Văn mới có thể
chạy nhanh hơn hẳn đám Đại Bao và chưa bao giờ bị đau ốm.
Ngồi tĩnh tọa hít thở hơn hai canh giờ, trời cũng đã về khuya. Lục
Văn cất cuốn sách vào trong ngực áo chứ không bỏ vào tay nải nữa. Hắn
cảm thấy nó như một di vật quan trọng mà vị sư già như cha hắn để lại,
hắn muốn để gần con tim hắn.
Cứ thế, Lục Văn ngả lưng xuống giường, kéo cái chăn bông lên đắp rồi thiếp đi.
Trong giấc ngủ chập chờn hắn mơ thấy nhà sư già kia vuốt vuốt tóc
hắn, kể cho hắn nghe chuyện nhân thế, căn dặn hắn đừng làm chuyện trái
lương tâm…
…
Ánh nắng dịu dàng xuyên qua khe sổ chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của
Lục Văn như muốn nhẹ nhàng đánh thức hắn, hong khô mấy giọt nước mắt
vương nơi mi hắn.
Ngọn gió lạnh dường như hôm nay cũng hiền hậu, không còn thổi mạnh
rít gào mà chỉ nhẹ thổi rung mấy chiếc lá vàng úa còn sót trên cây cổ
thụ trước sân chùa.
Buổi sáng ngày thứ hai, tuổi thứ chín của Lục Văn bắt đầu như thế.
…
Lục Văn khẽ tỉnh dậy, đưa tay vuốt đi mấy giọt nước mắt vương trên mi rồi thầm nghĩ:
“Đây sẽ là lần cuối cùng mình khóc. Mình phải mạnh mẽ để đại sư không phải lo lắng, để có thể tìm được cha mẹ mình!”
Nghĩ đoạn, hắn xuống giường, rảo bước đi ra giếng, kéo một gầu nước lên rửa mặt.
Phải nói Lục Văn mới chỉ chín tuổi nhưng đã có thể trông ra tương lai hắn hẳn sẽ là một chàng trai tuấn tú. Mắt sáng có thần, mũi thẳng, trán cao, khóe miệng cương nghị chỉ duy có nước da thì ngăm đen bẩm sinh. Dù hắn ở vùng ôn đới quanh năm mát mẻ thậm chí là lạnh giá thì da hắn vẫn
đen như thường.
Rửa mặt xong hắn nhanh chóng chỉnh trang lại đầu tóc, quần áo, xỏ đôi giày vải đã được hắn lau chùi lại, xong lại phủi phủi lại bộ tăng phục
trên người một lần kỹ càng, khoác tay nải lên vai rồi cất bước đi ra
khỏi cổng chùa.
“Quỷ tự a! Nhất định sẽ có ngày ta trở về, lúc ấy sẽ không còn là Quỷ tự nữa!”
Lục Văn ngoái nhìn ngôi chùa cũ nát mà hắn đã ở chín năm xong xoay đầu bước đi không một lần ngoảnh lại nhìn.
“Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy…”
Hai câu thơ này hẳn đủ để hình dung tình huống lúc này.
…
“Cháu muốn gặp người họ Vương!” Lục Văn cất giọng nói với mụ chủ Xuân Hương Các.
Chưa chờ mụ kịp nổi xung vì mụ cho rằng đứa trẻ như Lục Văn thì cũng
chỉ đến đây ăn xin thôi thì người đàn ông hôm trước đã bước từ lầu hai
xuống. Nghe thấy thế, y cất tiếng:
“Nhóc đến sớm hơn ta tưởng đấy. Thế nào, quyết định rồi chứ.”
“Cháu sẽ gia nhập Thanh Phong tiêu cục!” Lục Văn đáp ngắn gọn.
“Tốt, nam nhi không cần nhiều lời. Theo ta lên đây.” Người đàn ông vẫy tay gọi hắn trong ánh mắt ngạc nhiên của mụ chủ các.
Lục Văn chẳng thèm để tâm đến ánh mắt của mụ, hắn chỉ thong thả bước lên lầu hai theo người đàn ông.
Hai người, một lớn một bé bước vào một gian phòng rộng chừng ba mươi mét vuông ở phía đông Xuân Hương Các.
Trong phòng lại ngăn ra làm hai phòng nhỏ, ở phòng ngoài nơi Lục Văn
đang dừng chân có một cái giường hoa lệ, một bộ bàn ghế đủ cho sáu người ngồi bằng gỗ lim lâu năm, một cây cảnh nhỏ được cắt tỉa rất khéo đặt
sát nơi cửa sổ. Ngoài ra thì cũng không có gì thêm.
Người đàn ông ngồi xuống ghế, rót một chén trà rồi cất lời:
“Nhóc cũng đến đây ngồi đi. Ta sẽ nói luôn việc cần làm khi gia nhập tiêu cục.”
“Vâng, xin đại thúc nói rõ!” Lục Văn cũng không khách khí, bước tới
ngồi lên cái ghế cao quá nửa người hắn, đưa mắt nhìn thẳng vào người đàn ông.
“À quên, ta là Vương Nghĩa. Cháu tên gì?” Người đàn ông đột nhiên hỏi.
“Vương Nghĩa ạ? Ngài là cục chủ Thanh Phong tiêu cục sao???” Lục Văn kinh ngạc hỏi.
“Chính thế. Có gì lạ sao? Mà cháu chưa nói tên mình.” Người đàn ông cười tường hòa hỏi lại.
“Dạ không, cháu tên Lục Văn.” Lục Văn rất nhanh thu hồi vẻ kinh ngạc, cung kính đáp. Khỏi nói hắn cảm thấy bất ngờ thế nào, đường đường là
cục chủ Thanh Phong tiêu cục mà lại đích thân tuyển hắn. Sự việc này
không khỏi quá là khó tin đi.
“Lục Văn? Ừm, Lục Văn này, từ hôm nay cháu sẽ là thư đồng cho con
trai ta. Vương Khiết, ra đây nào.” Vương Nghĩa mỉm cười xong nói thẳng
vào vấn đề.
Từ gian phòng trong, một đứa trẻ trạc tuổi Lục Văn bước ra. Hẳn đây
chính là con trai Vương Nghĩa rồi, không biết vì sao lại theo cha đi bôn ba xa xôi thế này.