Làm xong thủ tục nhập thành, hào phóng bỏ lại con
ngựa cho một gã ăn xin bên đường, Lục Văn chỉnh trang lại quần áo một
chút rồi rảo bước tiến về phía Thanh Phong tiêu cục.
“Đứng lại, nửa đêm khuya khoắt ngươi còn đi mô.”
Hắn đang chăm chú nghĩ tới tình cảnh sư phụ bây giờ thì bên tại chợt
nghe có tiếng quát, xoay đầu nhìn lại thì chỉ thấy hai nam nhân, một
trung niên một còn thanh niên, thân vận y phục bổ khoái, hông dắt trường đao, tay cầm đèn lồng, bộ dáng như đi tuần.
“Thì ra là hai vị bổ khoái đại nhân, vãn bối chỉ là vừa nhập thành, đang muốn tới nhà sư phụ.” Lục Văn bình tĩnh đáp.
“Lữ đại nhân, nó chỉ là một thiếu niên, người không mang binh khí thì có thể làm gì, hỏi chi hoài công.” Gã nam tử trẻ tuổi nói.
“Hừ, không có minh thương thì dùng ám tiễn như tên đã ám sát Vương
Nghĩa, tay đâu cầm cầm đao to búa lớn, cơ mà tên ni đúng là thiếu niên,
cho ngươi…”
Vị bổ khoái này có vẻ là người mới chuyển đến, đang muốn làm phách một chút tỏ vẻ tận tụy với đồng nghiệp.
“Ngươi nói sao? Vương Nghĩa trong lời ngươi có phải là Vương cục chủ
của Thanh Phong tiêu cục không?” Không để tên bổ khoái trung niên nói
hết câu, Lục Văn gấp giọng cắt lời.
“Phải, ngài ấy nửa tháng trước bị tên khốn nào đó dùng ám khí tẩm độc tập kích, kết quả là không gắng gượng nổi bởi độc tính quá ghê gớm!”
Tên này trông vẻ mặt kinh ngạc của Lục Văn liền giải thích.
“Là ám khí gì? Độc gì?” Lục Văn không còn giữ được bình tĩnh, không buồn xưng hô lễ phép gì, truy hỏi.
“Hừ, ngươi đang chất vấn ta sao? Ngài ấy là bị rất nhiều kim nhỏ tẩm
Kiến Huyết Độc dịch bắn trúng ở cự ly gần…” Tên bổ khoái hừ một tiếng
nhưng vẫn cặn kẽ tường thuật lại.
“Đa tạ hai vị đại nhân đã nói rõ. Vãn bối cũng là hâm mộ anh khí của
Vương cục chủ nên có chút kích động, mong lượng thứ.” Lục Văn nghe xong, rất nhanh sau đó đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại
thoáng có nét âm lãnh, hàm hồ đáp.
“Ừm, có dịp hãy đi viếng ngài ấy cho trọn đạo.” Tên bổ khoái trung niên nghe thế, lên giọng tiền bối.
Lục Văn không để ý đến mấy lời này, trong đầu đang nhanh chóng cân nhắc về việc này.
“Không sai, vẫn là thứ đó!” Hắn thì thào nói một câu đoạn thi lễ cáo
biệt hai vị bổ khoái xong lập tức quay đầu tiếp tục hướng về phía tiêu
cục.
Không bao lâu sau đó hắn đã đến con phố nơi có trụ sở chính của Thanh Phong tiêu cục, không nhanh không chậm, hắn đưa tay rút thanh nhuyễn
kiếm nơi thắt lưng ra đoạn tung mình bay lên mái căn tiệm gần đó, tiếp
đó chớp động mấy cái liền không một tiếng động đáp xuống nóc một gian
phòng ở phía tây tiêu cục.
“Tên khốn Lệ Thiên dám ngầm chống đối ta sao, có dịp ta sẽ cho hắn về với đất đen.” Trong phòng một tên thanh niên mặt trắng đang tức tối lầm bầm.
“Ta e ngày ấy sẽ không bao giờ đến đâu.” Lục Văn nghe lời này, xác
định đây vẫn là phòng ở của Dương Ngọc liền như một cơn gió phi người
qua cửa sổ vẫn mở đoạn đáp xuống trước người gã.
“Ngươi là ai?” Dương Ngọc kinh hãi, gã vừa hỏi theo bản năng vừa rất nhanh tóm lấy thanh kiếm treo ở đầu giường.
“Lục Văn?! Ngươi còn chưa chết?” Vừa định thần nhìn lại, gã lập tức
nhận ra người thiếu niên áo bào xanh trước mặt chính là người đã bị hắn
ám toán bốn năm trước.
“Là ngươi giết sư phụ ta, hôm nay hãy đền tội đi.” Lục Văn vung kiếm chỉ thẳng mặt gã, giọng lãnh liệt.
“Hừ, bằng vào ngươi tưởng có thể giết được ta? Để ta tiễn ngươi đi
theo lão già đó!” Khi đã trấn tĩnh lại, trông sắc mặt có phần ốm yếu của Lục Văn, Dương Ngọc kiêu ngạo nói.
“Thử thì biết!” Lục Văn không buồn nói nhảm, một chân đạp mạnh xuống
mặt đất, thân hình lập tức nhanh như điện chớp, phiêu dật như gió xuân
lướt qua người Dương Ngọc, tốc độ nhanh đến khó tưởng tượng.
Đây là hắn đã cùng lúc thi triển cả Thanh Phong bộ lẫn Ngự Phong
Thuật, đổi lại nếu sư phụ hắn khi đỉnh cao cũng còn kém chứ đừng nói là
Dương Ngọc.
Chỉ thấy sau đấy, trên cổ gã có thêm một vết cắt cực mảnh đồng thời
máu tươi từ đó trào ra, Dương Ngọc đưa tay đang định nắm kiếm lên ôm cổ
rồi đổ vật ra, tức thì cái đầu rời lăn long lóc trên sàn.
“Loại người như người chỉ có một kết cục, phải chết!” Lục Văn buông
một câu ngắn gọn xong liền thu kiếm, rất nhanh rời phòng tới điện thờ
của tiêu cục.
“Sư phụ, đồ nhi đã trở về rồi đây.” Lục Văn thắp một nén nhang cho sư phụ, quỳ sụp xuống lạy ba cái, u ám nói một câu rồi đứng lên, đờ đẫn
như một pho tượng suốt nửa canh giờ như thế rồi mới không một tiếng động rời khỏi tiêu cục.
…
Sáng hôm sau cả thành Thanh Nguyệt lại thêm một phen xôn xao, cục chủ mới tiếp nhiệm của Thanh Phong tiêu cục là Dương Ngọc nửa đêm bị một
cao thủ một kiếm cắt đầu, chết không nhắm nổi mắt.
Chiều ngày hôm đó lại một tin nữa truyền ra, sau khi thu dọn đồng đồ
đạc để mai táng cùng Dương Ngọc người ta phát hiện ra phi châm lẫn Kiến
Huyết độc dịch được giấu ở một chỗ cực kỳ bí mật trong phòng.
“Không ngờ tên Dương Ngọc lại âm độc, lòng lang dạ sói như thế, đến
cả người nuôi dạy mình cũng giết, chỉ đáng thương cho Vương cục chủ, mà
không biết cao thủ nào đã ra ra tay, hẳn phải là một tiền bối võ nghệ
siêu quần…” Một vị lão nhân phán đoán.
…
“Lẽ nào là…” Lệ Thiên nhìn vết cắt trên cổ Dương Ngọc thì thào nói.
…
Lục Văn ở lại thành Thanh Nguyệt thêm một tuần, sau khi nghe ngóng
được mọi thông tin cũng như biết được Thanh Phong tiêu cục vẫn ổn định,
theo ý kiến số đông huynh đệ, Lệ Thiên lên chấp chưởng vị trí cục chủ,
đặc biệt còn dò hỏi được thông tin là đêm trước khi bị ám toán sư phụ
hắn có nhận được một bức thư bí ẩn từ một gã đưa thư bộ dáng nhanh nhẹn, ăn vận như người nước Ngu mới thoáng mỉm cười rồi thu dọn, quyết định
rời đi.
“Vương Khiết hẳn cũng nghĩ ta đã chết, nhưng có lẽ cũng không cần
phải để nàng biết việc ta còn sống!” Lục Văn vừa thắt tay nải lại vừa tự nói.
Kế đó hắn bèn khởi hành đi về trấn Thanh Thủy, hắn muốn xem bao năm
qua có thêm tin tức gì về gia thế hắn không cũng muốn xem đám Đại Bao
qua từng đó năm như thế nào rồi.
Kết quả là hơn tháng sau đó hắn lại thất vọng rời trấn.
Không có bất kỳ thông tin khả dĩ nào có liên quan tới gia thế của
hắn, điều an ủi có lẽ chỉ là chuyện đám Đại Bao đã bước đầu thành lập
một đội vận chuyển chính thức, nghe nói làm ăn cũng rất khá.
…
Trong động phủ trên đỉnh Ngọc Linh, Vương Khiết đang ngồi tĩnh tọa tu luyện bỗng chậm rãi mở mắt ra, đôi môi anh đào khẽ nói:
“Ta phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn!”
Đã ba tháng từ ngày từ Thanh Phong tiêu cục trở về tông môn, việc tu
luyện của nàng không những không giảm mà còn có vẻ còn trở nên khắc
nghiệt hơn trước.
…
“Cuối cùng cũng tới, bảo vật phải thuộc về tay ta!”
Trên một đỉnh núi hoang vu không biết tên, một con quái vật thân thằn lằn, trên cổ là hai cái đầu như đầu trâu mang ánh mắt ác nghiệt hưng
phấn nói.
…
“Cái hộp quái quỷ này rút cuộc thì làm sao mới mở được nó đây?!” Lục
Văn lúc này đang ngồi nghỉ đêm trong một gian miếu đổ nát phía bìa rừng
vô danh thuộc vùng phía nam nước Lỗ, tay xiết chặt như muốn bóp vỡ cái
hộp nhỏ thần bí.
Hắn trong thời gian di chuyển tìm kiếm thông tin gia thế vẫn không ngừng tìm cách mở cái hộp này những chung quy vẫn thất bại.
Lúc này, có lẽ do quá bực, hắn vô thức dồn linh lực từ linh hải tới bàn tay hòng tăng lực xiết.
Một màn khiến hắn kinh hãi xảy ra.
Linh lực mà hắn dồn lên tay bị một lực hút vô hình thình lình hút
mạnh khiến chỉ thoáng chốc thôi mà đến một thành linh lực vốn ít ỏi của
hắn đã bị hút mất.
Tiếp đó cái hộp tự động bật tung nắp ra, nhưng lực hút kia vẫn không giảm.
Lục Văn hốt hoảng thu lại linh lực, ném vội nó xuống đất, đồng thời hàng loạt suy nghĩ lập tức xoẹt qua trong đầu.
“Lực hút vừa rồi… phải rồi đây chính là phương pháp mở nó!” Lục Văn
không buồn để tâm đến việc linh lực của mình bị mất, hưng phấn kêu to.
Hắn lập tức đứng bật dậy, nhanh chóng bước tới chỗ cái hộp để xem
trong nó có thứ gì quý giá không nhưng làm hắn thất vọng là trong đó
trống trơn, cái gì cũng không có thấy.
Hắn thừ người ra một lúc rồi lại nghĩ cái hộp này chẳng lẽ là pháp
bảo trong miệng Ngọc Nhi từng nói, tuy nhiên hắn nghĩ lại xong liền lắc
đầu.
Pháp bảo như thanh Thái Cực Chân Vũ Kiếm mà hắn đang sở hữu dù chỉ là một pháp bảo đã bị hao tổn, linh tính không còn nguyên vẹn nhưng để sử
dụng nó thì tối thiểu nhất cũng phải là Trúc cơ hậu kỳ đỉnh phong bởi
pháp bảo là thứ công năng lớn nhưng tiêu hao pháp lực cũng khổng lồ, một tên Luyện Khí kỳ tầng bẩy như hắn nếu miễn cưỡng cố dùng thì chẳng làm
được gì mà còn bị nó hút cạn linh lực.
“Có lẽ phải chờ khi mình tu luyện thêm mới có thể tìm hiểu rõ nó
được, tạm thời dùng nó làm thứ cất thanh tiểu kiếm nhất thời vô dụng mà
nguy hiểm kia.” Hắn lắc lắc đầu cầm nó lên đoạn lấy thanh tiểu kiếm ra
bỏ vào trong rồi đậy nắp hộp lại.
Đúng lúc nắp hộp vừa đóng lại thì lại một màn bất ngờ xảy ra!
Không gian sát xung quanh cái hộp thình lình xuất hiện vô số điểm
sáng trắng, chúng chớp động liên tục rồi nhao nhao đáp lên cái hộp.
“Linh khí hóa hình, mà còn tụ về chỗ nó nữa.” Lục Văn kinh ngạc đến há mồm trợn mắt.
Hắn đứng chết trân tại chỗ cả nửa canh giờ mà không thấy hiện tượng
này giảm đi, vẫn đều đều xảy ra như thế, cuối cùng hắn đành dò xét xung
quanh, xác định không có ai khác mới an tâm để nó ở dưới đất trước mặt
rồi lẳng lặng ngồi tĩnh tọa.
Sáng hôm sau, khi hắn mở mắt ra thì phát hiện dị tượng không còn xảy
ra, hơn nữa cái hộp lại trở lại trạng thái “cứng đầu” như trước khiến
hắn lại phải cắn răng “bơm” thêm linh lực vào để mở cái hộp ra.
Lục Văn hết sức hồi hộp, với dị tượng tối qua không biết cái hộp sẽ tạo ra thứ gì đây.
“Cách” một tiếng, nắp hộp mở ra đồng thời một luồng linh khí tinh thuần tỏa ra khiến Lục Văn có chút choáng.
Hắn cố gắng áp chế sự hưng phấn, thận trọng quan sát bên trong hộp. Kết
quả làm hắn lần nữa không biết phải nói gì. Chỉ qua thoáng chốc quan sát thôi, luồng linh khí kia đã tản mát mất.
Lục Văn có chút không cam lòng, hắn lấy thanh tiểu kiếm ra nhưng càng làm hắn thất vọng hơn là thanh tiểu kiếm cũng chẳng có thay đổi gì cả
đồng thời đáy hộp cũng trống trơn như cũ.
“Bảo vật quái quỷ gì đây, lẽ nào liệng đi cho rảnh nợ.” Lục Văn lầm
bầm chửi cái hộp đồng thời trong đầu không khỏi nảy sinh ý định vứt bỏ
nó.
Có điều suy nghĩ lại thì dị tượng tối qua hẳn không phải thứ để chơi, cũng có thể hắn chưa để cho hộp đủ thời gian để tích tụ. Cuối cùng hắn
bèn bỏ thanh tiểu kiếm vào lại trong hộp rồi cẩn thận cất nó vào ngực
áo, đợi khi nào sẽ tiếp tục thử nghiệm tính năng của nó.
Nghĩ vậy hắn liền bình tâm lại, tiếp đó liền suy nghĩ những việc mà hắn sẽ làm trong thời gian kế tiếp.
Hắn đã không có ý lộ mặt với người Thanh Phong tiêu cục thì đã rõ hắn không còn lưu luyến gì nơi đó, có ở lại cũng chỉ gợi nhớ những kỷ niệm
khiến người ta buồn bã. Với thân võ công hiện giờ của hắn lại thêm địa
vị đệ tử duy nhất của Vương Nghĩa, không cần mất sức thì hắn cũng sẽ
tiếp quản tiêu cục dễ dàng nếu muốn. Tuy vậy mục tiêu của hắn trước giờ
chưa bao giờ là những thứ này.
Vừa nghĩ hắn vừa thu dọn lại đồ đạc của mình, có lẽ do thuận tay nên
hắn liền bỏ đám linh thạch vào trong cái yếm của hắn rồi buộc túm lại.
Khiến hắn có chút bất ngờ là sau khi buộc lại thì không còn phát hiện
chút linh khí nào tán phát ra nữa.
Phải biết rằng khi còn ở chung với Ngọc Nhi, sở dĩ hắn giấu nhưng
không bị hiện vì thanh tiểu kiếm cũng tỏa linh khí hơn nữa tu vi Ngọc
Nhi chưa đủ để phân biệt. Nay đã rời khỏi U Minh Hải, tuy xác suất gặp
người tu tiên không cao nhưng nếu rủi gặp phải thì khó mà nói có việc
giết người đoạt bảo hay không khi đối phương phát hiện ra.
Phát hiện bất ngờ này khiến Lục Văn thay vì vui mừng lại chìm vào suy tư. Công dụng bất ngờ này thể hiện một điều rất rõ ràng: Gia đình hắn
khẳng định có người tu tiên hoặc tối thiểu là có liên quan đến giới tu
tiên. Nếu muốn tìm ra thân thế của mình thì cách tốt nhất là phải tham
gia vào tu tiên giới, việc đó hắn vẫn chưa suy nghĩ hay chuẩn bị gì…