“Vị đạo hữu này, mời vào tiệm, không biết đạo hữu cần gì để tại hạ có thể ra sức?” Một nam nhân tu vi Luyện Khí tầng tám, khuôn mặt trắng hồng để chòm râu dê không hợp với dáng vẻ ngoài ba mươi, thân hình phốp pháp, vận áo bào màu đen, thấy Lục Văn tiến tới trước cửa liền nhanh nhẹ ra mời chào.
“Xin hỏi đạo hữu, quý tiệm có bán cây con hay hạt giống những loại linh thảo này không, ta muốn mua số lượng nhiều một chút.” Lục Văn thong thả tiến vào cửa hàng, đoạn vừa nói vừa đưa ra một tấm thẻ ngọc.
“Để tại hạ xem thử xem.” Nam tử áo đen nghe thế, đưa tay nhận thẻ ngọc rồi áp lên trán, thả thần thức tiến vào xem xét một chút.
Sau khi xem xong, y thở dài lắc lắc đầu, nói:
“Tiếc là những thứ đạo hữu cần hiện tại bản tiệm không có sẵn, có điều nếu đạo hữu chịu lập hợp đồng rồi đặt cọc trước một phần tiền thì bản tiệm có thể giúp đạo hữu thu gom, đảm bảo nửa tháng sau sẽ có đủ để đạo hữu hài lòng.”
“Ừm, vậy cũng được, xin hỏi đạo hữu ta cần đặt trước bao nhiêu linh thạch?” Lục Văn thoáng cân nhắc một chút rồi hỏi lại, hắn cũng sợ tiệm đan dược của Cửu U Môn này bán đi danh tiếng chỉ để lấy chút linh thạch của hắn.
“Còn phải xem đạo hữu muốn mua bao nhiêu, ví dụ như mua mỗi loại một cây kèm một túi hạt giống, cây mầm thì giá, ừm xem nào…, là năm mươi linh thạch.” Nam tử áo đen nghe hắn nói, tức thì khuôn mặt rạng rỡ, lập tức tính toán một phen rồi đưa ra giá.
“Vậy tính cho ta hai trăm phần!” Lục Văn đáp ngắn gọn, hắn đã tính trước lượng cần mua, hơn nữa trong danh sách linh thảo này cũng không chỉ có mỗi nguyên liệu cần cho việc luyện chế Huyền Hoàng Đan mà còn có một số linh thảo khác để chế vài loại đan dược khác Hỏa Lân Đan, Tụ Linh Đan…
“Tiểu Hữu, vị đạo hữu này để ta tiếp, ngươi tiếp tục trông cửa hàng đi!” Câu nói của Lục Văn vừa dứt, bỗng một nam nhân cũng vận áo đen, mặt vuông chữ Điền, thân hình dong dỏng bỗng bước ra, cầm lấy thẻ ngọc xem thoáng chút đồng thời nhanh chóng nói.
“Tại hạ Lưu Vân, là chưởng quầy, nơi này không tiện, mời đạo hữu vào trong chúng ta nói chuyện tiếp.” Chưởng quầy họ Lưu vừa nói, vừa nghiêng người làm động tác mời.
“Thỉnh đạo hữu dẫn đường!” Lục Văn cảm nhận được khí tức vượt xa bản thân hắn hay các đệ tử Luyện Khí tầng mười mà hắn từng gặp, hiển nhiên đây là một vị tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai thậm chí là mười ba cũng nên hắn cũng không thất lễ.
Hai người, một trước một sau tiến qua một thông đạo ngắn có gắn Nguyệt Quang Thạch tiến vào một gian phòng vuông vức, mỗi cạnh dài chừng hai trượng, ở góc phía xa có để một bàn trà, trên có một ấm chén và một lư nhỏ tỏa hương thơm ngát.
“Mời đạo hữu ngồi.” Lưu chưởng quầy ngồi xuống ghế đoạn chìa tay mời.
Lục Văn không khách khí, lập tức ngồi chiếc ghế song song bên kia bàn.
Sau khi một tiểu nhị trong tiệm dâng lên hai chén linh trà, vị chưởng quầy này liền vung tay đánh một đạo pháp quyết khởi động cấm chế cách âm.
“Không biết đạo hữu xưng hô thế nào?” Làm xong, chưởng quầy họ Lưu liền quay sang hỏi Lục Văn.
“Tại hạ Vương Khiết.” Lục Văn đáp.
“Ồ ra là Vương đạo hữu, không biết đạo hữu vì sao lại muốn mua lượng lớn như thế?” Lưu chưởng quầy thuận miệng hỏi.
“Tại hạ phụng mệnh gia sư tiện cũng muốn lấy một ít để học hỏi thuật chế đan.” Lục Văn hàm hồ đáp.
“À, là ta tò mò chút thôi, đây mời đạo hữu ký xác nhận rồi giao trước năm ngàn linh thạch là được.” Vừa nói Lưu chưởng quầy vừa rút ra hai tờ giấy vàng tỏa ánh sáng mờ mờ, dụng bút ngọc viết lên đó mấy chữ rồi đưa cho hắn.
Lục Văn nhận lấy tờ giấy, đọc qua một lượt thấy không có vấn đề xong bèn lấy ra một túi linh thạch đặt lên bàn.
Lưu chưởng quầy cầm lấy túi linh thạch, kiểm tra không thiếu xong lại đổi giọng thân mật hơn hỏi:
“Không biết Vương huynh đệ có cần mua thêm món gì nữa không, bản tiệm ngoài đan dược thì các thứ phục vụ luyện chế đan dược cũng là không thiếu, huynh đệ mua thì ta có thể giảm giá cho nữa.”
“A, lại có chiết khấu sao? Cũng vừa lúc tại hạ đang cần mua một chiếc đỉnh lô luyện đan tốt một chút.” Lục Văn nghe thế, có chút ngạc nhiên đáp.
“Đỉnh chế đan à, ừm ta có mang sẵn mấy cái, mời đạo hữu.” Rất nhanh, Lưu chưởng quầy vỗ bên hông lấy ra bốn cái đỉnh.
“Xin hỏi đạo hữu, lai lịch công dụng bốn đỉnh này có phân biệt gì không?” Lục Văn quan sát bốn cái đỉnh một lượt xong hỏi.
“Ba cái đỉnh phía phải, không dám giấu chỉ là thứ bình bình trong số đỉnh chế đan, miễn cưỡng có thể xếp vào hạng khá, còn cái này, hầy, chính là bảo đỉnh của ta, Ngân Thần Đỉnh, vốn là bảo vật của gia tộc ta, nó có thể tăng thêm một thành ra đan, nửa thành ra đan dược trung phẩm trở lên nhưng vào hơn trăm năm trước gia tổ một lần luyện đan dụng tiên hỏa và linh lực quá độ làm suýt nổ đỉnh, từ đó linh tính của nó giảm sút không cách nào khôi phục, miễn cưỡng còn một phần tư hiệu quả trước đây, thêm nữa là chỉ dùng đan dược cỡ Hỏa Lân Đan hay Tụ Linh Đan mà ta thiên phú chế đan dược quá kém, nói thế nhưng khi nãy ta có xem chỗ linh thảo mà huynh đệ cần mua, hẳn là muốn chế loại đan dược này nên đưa ra luôn.” Lưu chưởng quầy bỗng như hoài niệm, nói.
“Ta có thể xem qua một chút chứ?” Lục Văn nghe thế, trong lòng âm thầm chấn động kịch liệt, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét bình thường, thản nhiên hỏi.
“Dĩ nhiên, mời huynh đệ.” Lưu chưởng quầy đáp.
Lục Văn cầm cái đỉnh nhỏ bằng cỡ nắm tay màu bạc lên, trong tay liền có cảm giác lạnh giá, hắn xem một lượt xong, quả thực đỉnh này có dấu vết tổn hao linh tính không nhỏ.
“Không biết tiền bối muốn bán đỉnh này với giá bao nhiêu?” Hắn nhìn Lưu chưởng quầy, chậm rãi hỏi.
“Nếu huynh đệ có hứng thú thực sự với thuật chế đan, ta để lại với giá hai vạn rưỡi vạn linh thạch!” Lưu chưởng quầy nghiêm túc nói.
“ Hai vạn rưỡi linh thạch, con số này…” Lục Văn lộ vẻ trù trừ.
Trong lúc đó, Lưu chưởng quầy lại nâng chung trà lên nhấp một ngụm, y không nuôi hy vọng tên họ Vương trước mặt có thể mua món hàng này mà hy vọng vị “gia sư” phía sau hắn có thể mua.
“Tại hạ trong người không mang nhiều linh thạch, không biết quý tiệm có thu mua thứ này không.” Lục Văn vừa nói vừa vỗ bên hông lấy ra một cái hộp ngọc đưa sang.
“Nội đan yêu thú? Ừm một của Tinh Linh Yêu Hầu, không đáng giá lắm, còn cái này…ồ lại là nội đan của Song Sí Yêu Công, loại yêu thú này không phải đã tuyệt tích rồi sao?” Lưu chưởng quầy khi xem tới khỏa nội đan thứ hai tức thì vô cùng kích động.
“Tiếc rằng chỉ là của yêu thú cấp hai, ừm nếu đạo hữu muốn bán thì ta xin trả giá tám ngàn à không một vạn linh thạch.” Lưu chưởng quầy nhận ra sự thất thố của mình, lập tức hạ giọng nói giá.
“Vậy cũng được, ở đây ta còn có một vạn rưỡi linh thạch nữa, vậy là đủ rồi. Có điều tại hạ muốn lập khế ước để đảm bảo công năng của đỉnh này đúng như đạo hữu nói, nếu đem về sử dụng không được như giới thiệu thì ta đành trả lại đạo hữu.” Lục Văn cân nhắc rất nhanh xong liền đồng ý đồng thời đưa điều kiện.
Với kẻ khác thì đỉnh này chỉ là thứ gân gà, hay nhưng mà vô dụng bởi những thứ như Hỏa Lân Đan thì một thành hay nửa thành xác suất ra đan chẳng đáng nhưng với hắn, kẻ có hộp nhỏ thần bí thì lại là chuyện khác hẳn.
Một chuyện khác làm hắn bất ngờ là con rết hôm trước lại có danh tiếng như thế, hắn chỉ cảm thấy nó rất mạnh lại nhanh kinh khủng chứ không ngờ tới việc hôm nay, nghĩ thế hắn chẳng biết có bán hố không nhưng trước mắt thu được đỉnh này đã là chuyện thiên đại may mắn rồi nên hắn không tính toán nhiều.
“Việc này là đương nhiên, huynh đệ xin chờ một chút.” Lưu chưởng quầy nghe thế lập tức vui mừng, lập một tờ khế ước rồi đưa cho Lục Văn xem.
Lục Văn sau khi xem không có vấn đề gì liền giao ra thêm một vạn rưỡi linh thạch rồi thu chiếc đỉnh màu bạc kia lại rồi đứng dậy chắp tay cáo từ.
Lưu chưởng quầy sau khi nói mấy câu khách sáo liền quay ngay lại phòng, cầm khỏa nội đan kia lên thì thầm:
“Thật không ngờ lại có được thứ này, nhờ sư thúc luyện cho loại đan dược kia thì hẳn là việc tiến vào Trúc Cơ kỳ sẽ là thứ nằm trong tầm tay rồi, tiểu tử, cảm ơn ngươi nên ta tha cho ngươi một mạng đó.”
…
Lục Văn lúc này, sau khi rời khỏi tiệm đan dược kia, kiểm tra lại túi trữ vật một chút xong lắc đầu cười khổ.
“Mình đúng là phá gia chi tử thật.”
Nói xong hắn liền đi tới một gian hàng pháp khí, đem hai cái xác yêu thú kia bán ra thu lại năm ngàn linh thạch đồng thời mua một cây phi kiếm thượng phẩm, riêng xác Song Sí Yêu Công kia sau một hồi suy tính, hắn giữ lại phần đầu đem tới một gian luyện khí, đặt làm một bộ giáp và một bộ bảy chiếc phi châm khiến chủ gian luyện khí cũng là một gã si mê luyện khí cười không ngậm được mồm lại.
Làm xong hết thảy, hắn liền khu vân trở về Liệt Dương tông.
Vừa về thì hắn gặp vị Hoàng sư huynh, Hoàng Sơn Quân đã chỉ giúp hắn ở Hoàng Điện khi trước.
“Hoàng sư huynh, lâu rồi mới gặp!” Lục Văn chủ động bước tới, chắp tay chào.
“Ồ, đệ là...” Vị Hoàng sư huynh này có vẻ hơi giật mình khi gặp hắn, sau một thoáng ngớ người ra mới đáp lời.
“Là tiểu đệ, Lục Văn đây, sư huynh không lẽ quên nhanh vậy sao?” Lục Văn mỉm cười đáp.
“Khiến sư đệ chê cười, là ta đang mải nghĩ nên nhất thời đầu óc có chút chậm chạp.” Hoàng Sơn Quân gượng cười đáp.
“Sư huynh có chuyện gì khó nghĩ sao?” Lục Văn thuận miệng hỏi, hắn tương đối có thiện cảm với vị sư huynh này nên cũng không muốn thờ ơ.
“Cũng không hẳn là chuyện khó nghĩ, sư đệ có từng nghe về Thí Luyện Địa Ngục chưa?” Hoàng sư huynh đột nhiên đổi chủ đề hỏi.
“Thí Luyện Địa Ngục? Là thứ thí luyện gì vậy, xin sư huynh chỉ rõ.” Lục Văn tò mò hỏi lại.
Hắn từ khi đến Liệt Dương tông thì ru rú trong nhà, thỉnh thoảng mới tới Truyền Công Đường để hỏi về những điểm khúc mắc trong khi luyện công hơn nữa số lần cũng rất ít nên tự nhiên không biết những việc thế này.
“Ừm, cũng khó trách, việc này còn một năm nữa mới xảy ra, là sư huynh muốn lo trước mà chẳng biết nên lo thế nào. À, về thí luyện này thì nó là như thế này…”
Hoàng sư huynh thở dài than thở rồi bắt đầu giảng giải.
Thí Luyện Địa Ngục vốn chỉ là cái tên mà các đệ tử Luyện Khí Kỳ tự đặt, nguyên bản tên của nó rất hoa mỹ, dễ nghe là Thái Cổ Phúc Thiên chi Luyện.
Thái Cổ Phúc Thiên chi Luyện cứ mười năm diễn ra một lần, địa điểm là một khu cấm địa cực kỳ rộng lớn có một siêu cấp đại trận bao phủ, nghe nói khu vực cấm địa này xuất hiện từ thời Thái Cổ do một vị đại năng Hóa Thần kỳ tạo ra, trong đó có vô số linh thảo, yêu thú quý hiếm mà bên ngoài khó gặp dùng để đệ tử rèn luyện đồng thời hái thảo dược, săn yêu thú làm phần thưởng.
Về sau thiên địa thay đổi, năm tháng trôi đi, khu này trở thành hoang phế nhưng đại trận vẫn sừng sững ở đó hơn nữa nằm cách không xa ba tông phái thuộc dãy Ngân Sơn.
Các vị trưởng lão ba tông phái liên thủ có thể mở một góc nhỏ đại trận ra để đệ tử vào hái thảo dược tiện bắt linh thú chứ không thể tự vào vì trong đó có cấm chế bài xích tu sĩ tu vi Trúc Cơ trở lên.
Kết quả rất tốt, mỗi phái mỗi lần đều thu được rất nhiều linh dược quý hiếm, đặc biệt là linh dược dùng cho giai đoạn Trúc Cơ, bao gồm cả ba nguyên liệu chế Trúc Cơ Đan khiến ba tông phái từ môn phái cỡ nhỏ tiến lên cỡ trung.
Cách đây hơn hai trăm năm, vì tài nguyên khan hiếm lại trông thấy lợi ích lớn nên có thêm năm phái khác trong nước Lỗ liên thủ gây áp lực buộc ba tông phái phải cho đệ tử của họ cùng vào.
Hai bên giằng co cuối cùng đi đến thỏa hiệp rằng mười năm một lần, mỗi phái cử ra hai mươi đệ tử tham gia thí luyện này.
Một vị hòa thượng thì có nước uống, hai vị hòa thượng thì có kẻ chết khát – Đạo lý này lập tức ứng nghiệm. Đệ tử tám phái vì tranh giành linh thảo mà không ngại giết người khiến cho mỗi lần thí luyện thì có đến một nửa bỏ mạng đương trường, thậm chí càng về sau tỉ lệ này càng cao, cá biệt có lần lên đến tám phần bỏ mạng, máu nhuộm đỏ cả khu thi luyện.
Sự khắc nghiệt đến tàn độc này khiến chúng đệ tử gọi nó là Thí Luyện Địa Ngục.
Tuy ác danh như thế nhưng mỗi lần vẫn không thiếu kẻ xung phong vào mong đoạt cơ duyên, phải biết rằng trong cả vạn đệ tử ở Liệt Dương tông thì hơn chin ngàn là đệ tử Luyện Khí kỳ và hơn phân nửa là Luyện Khí Kỳ tầng chín đỉnh phong hoặc tầng mười, đa phần trong đó lại tư chất không cao, vô vọng tiến cấp Trúc Cơ nên nhiều kẻ tuổi trẻ khí thịnh hoặc già lão mà vẫn vô vọng liều mình tham gia mong đoạt chút gì đó, may mắn hái được nhiều còn có thể được thưởng Trúc Cơ Đan nữa.
Nghe đến đây, Lục Văn chỉ lắc lắc đầu, hắn không có ý định tìm chết nơi đây, dù tự phụ giàu có nhưng tu vi hiện tại của hắn cũng chẳng đảm bảo là an bình ở nơi hỗn loạn đó.