“Tiền bối, sao người không tránh kiếm?!”
Một người thanh niên dáng người nho nhã, hàm răng trắng bong, tay run run cầm một thanh nhuyễn kiếm, giọng vừa kinh ngạc xen lẫn thảng thốt,
hỏi.
“Chuyện này cũng cần phải có một kết thúc rồi. Ta không ngờ chỉ vì sự si mê kiếm thuật của ta mà hại đến hai mạng người, lại đều…là thiên tài mang tấm lòng hiệp nghĩa!”
Một người đàn ông trung niên, không chút để ý đến dòng máu tươi từ nơi ngực chảy ra, chậm rãi dung giọng có phần đứt quãng đáp.
“Kiếm Vô Chiêu ta trước giờ vẫn tự thấy mình chưa bao giờ giết lầm
người tốt, nhưng cha ngươi vì ta mà chết, đến ngươi cũng vì ta mà…”
Người đàn ông trung niên tiếp tục xong liền như chịu không nổi đổ quỵ
xuống, thanh trường kiếm trong tay cũng rơi keng xuống nền đất rải đầy
sỏi đá.
“Tiền bối, ta luyện ta chịu. Chỉ mong có thể quyết đấu một trận công
bình với tiền bối, người bất tất phải vì nghĩ nhiều mà làm thế này.”
Người thanh niên vội vàng vứt thanh nhuyễn kiếm, phi thân tới đỡ đối
phương đoạn áp lòng bàn tay vào vị trí đan điền vị trung niên, truyền
chân khí mong giữ mạng y.
“Không cần làm thế, kiếp này tạo nghiệp tất gặp báo ứng vả lại đời
này ta chỉ mong có người có thể dùng kiếm chạm tới góc áo của ta. Vương
Nghĩa, cảm ơn ngươi đã giúp ta thỏa nguyện. Ngươi không cần phải suy
nghĩ gì cả, kiếm khách lòng không mang chấp niệm thì mới có thể đi tới
cảnh giới tối cao, lòng trống rỗng thì mới chứa được cả thiên địa, đó
cũng là cách để ngươi có thể giảm bớt ám thương trong người.” Kiếm Vô
Chiêu cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng nói như dặn dò.
“Tiền bối, người không cần nói nữa, ta đã hiểu rồi!” Người thanh niên vội vàng cắt lời.
“Không sao, ngươi có thể đáp ứng với lão phu chuyện này không?” Người đàn ông trung niên không để tâm đến hết thảy, lại tiếp tục dùng ánh mắt trịnh trọng nhìn người thanh niên.
“Tiền bối xin cứ căn dặn. Vãn bối có thể giúp được gì nhất định dốc hết khả năng!” Người thanh niên lập tức đáp ứng.
“Sau khi ta chết, hãy thay ta chăm sóc con gái ta, Dương Nguyệt, đừng để nó bị tổn thương gì, cũng không được cho nó biết chuyện này.”
“Vâng, ta hứa với tiền bối, tiền bối, tiền bối…”
…
Vương Nghĩa nói tới đây, bỗng hơi ngừng lại nhìn sang Lục Văn đang chăm chú lắng nghe.
Thì ra sư phụ hắn và cố sư nương hắn vốn là con của hai kiếm khách nổi danh cùng thời, ở vào khoảng hai mươi năm trước.
Khi đó cha Vương Nghĩa, Vương Chính và Dương Kinh Vân, cha Dương
Nguyệt đã có một trận so tài, định thân phận đệ nhất kiếm khách.
Kết quả Dương Kinh Vân hay còn được giang hồ gọi là Kiếm Vô Chiêu
thắng được một chiêu nửa thức khiến cho Vương Chính ôm chấp niệm bại
trận, tập luyện Lạc Phong kiếm pháp điên cuồng, cuối cùng sinh ra vì
kiếm, chết đi cũng chính vì kiếm.
Con y, Vương Nghĩa vì không chấp nhận việc này lại là thiên tài kiếm
thuật nên ẩn cư tu luyện kiếm thuật, khi mười bảy tuổi đi khiêu chiến
Kiếm Vô Chiêu, kết quả thảm bại.
Năm năm sau, Vương Nghĩa lại khiêu chiến. Lần này nhờ cải tiến Lạc
Phong kiếm pháp thành Thanh Phong kiếm pháp lại tự mình sáng tạo ra
Thanh Phong bộ nên miễn cưỡng đánh ngang tay với Kiếm Vô Chiêu, Vương
Nghĩa cắt được một góc áo của Kiếm Vô Chiêu nhưng tóc y cũng mất đi một
lọn.
Bất ngờ chính vào lúc này, Kiếm Vô Chiêu lại chủ động lãnh một kiếm đơn giản của Vương Nghĩa mà kết thúc mạng mình.
Chính vì lời dặn dò trước khi chết của đối thủ nên Vương Nghĩa chủ
động tìm cách tiếp cận, bảo vệ Dương Nguyệt rồi hai người sinh tình cảm, thành vợ chồng.
Không lâu sau đó, Dương Nguyệt mang thai nhưng trong lúc vô tình biết được chuyện năm xưa nên suy nghĩ, dằn vặt dẫn đến tâm bệnh khiến vừa
mới sinh Vương Khiết thì cũng suy kiệt mà bỏ Vương Nghĩa đi.
“Sư phụ, vậy ám thương trong lời của Dương tiền bối nghĩa là gì?” Lục Văn sau khi nghe hết, chợt nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
“Con cũng như con ta, hơn nữa giờ cũng không cần giấu nữa. Thực ra
ngoài Thanh Phong kiếm pháp, nguyên gốc là Lạc Phong kiếm pháp thì ta
còn luyện Lạc Phong tâm pháp, là nội công cơ sở để thi triển kiếm pháp.
Nội công tâm pháp này tuy cực kỳ bá đạo nhưng lại thầm mang theo nhược
điểm chết người, tu tập nó quá độ sẽ gây ra vết thương ngầm không cách
nào trị dứt điểm. Ngày đó cha ta đã cảnh cáo ta không được luyện nhưng
vì thù hận che mắt nên ta bất chấp tu luyện.” Vương Nghĩa thở dài giải
thích.
“Không thể trị hết?!” Lục Văn gấp giọng hỏi lại.
“Đúng thế, ta dù cải tiến cả kiếm pháp lẫn tâm pháp nội công khiến
thiên hạ chẳng mấy người còn nhận ra Thanh Phong kiếm pháp chính là Lạc
Phong kiếm pháp nhưng có một thứ không thay đổi, chính là vết thương
ngầm này. Theo như ta tính toán thì ta có lẽ nhiều thì mười, nhanh thì
năm năm nữa là chẳng thể ở bên con nữa rồi.” Vương Nghĩa dùng ánh mắt xa xăm đáp.
“Sư phụ, thật không có cách nào sao? Con không tin, con…”
“Đừng buồn Văn nhi, con người ai cũng phải chết. Hơn nữa giờ đã có thể an bài tốt cho Khiết nhi, ta chỉ còn lo cho con.”
“Bà đạo sĩ kia có thể giúp Vương Khiết trị hết được bệnh nan y của Vương Khiết thì hẳn có cách giúp sư phụ chứ?”
“Vô dụng con à. Bà ấy cũng không có cách nào cả, dù là có ta cũng
không muốn, ta muốn sớm ngày gặp mẹ Vương Khiết, nàng ấy…” Nói tới đây,
trong mắt Vương Nghĩa như có ngấn nước.
…
Cả đêm đó, Vương Nghĩa và Lục Văn trò chuyện không ngủ.
Vị cục chủ này đề cập đến chuyện sau khi qua đời, Lục Văn có thể
nhường Thanh Phong tiêu cục cho Dương Ngọc như một phần đền bù cho bên
ngoại của Vương Khiết hay không?
Hắn tự nhiên đáp ứng, dù sao thì nếu không còn Vương Nghĩa, Vương Khiết thì hắn cũng không muốn ở đây nữa.
Tuy nhiên Vương Nghĩa cũng cảnh báo hắn phải cảnh giác Dương Ngọc,
đứa trẻ này tâm địa không tốt, tuy hiện tại không có hành động gì nhưng
tương lai thì khó nói.
Điều này thì Lục Văn hiển nhiên không cần sư phụ nói cũng biết. Từ
ánh mắt âm trầm của Dương Ngọc, Lục Văn luôn có cảm giác như bị một rắn
độc nhìn chằm chằm vào.
Cứ như thế hai thầy trò trò chuyện tới sáng. Lục Văn tuy có bi
thương, lo lắng cho thân thể sư phụ nhưng không có suy sụp, bi lụy, chỉ
có thể mạnh mẽ, tự lo được cho bản thân mới chính thứ làm sư phụ hắn an
tâm.
…
“Vương Khiết, đừng khóc nữa! Ta sau này nhất định đi tìm ngươi. Phải
sống tốt, ăn nhiều, đừng để khi ta đến thì ngươi lùn hơn ta một cái đầu
đấy.” Lục Văn cố kìm nước mắt, nói vài câu cứng rắn an ủi Vương Khiết.
“Cả ngươi cũng không cần ta huh u…” Vương Khiết nước mắt lưng tròng, cố gắng níu kéo chút thời gian.
Lúc này ở sau lưng vị công tử, không chính xác là vị tiểu thư này là
ba người, Vương Nghĩa, Bát vương gia Trịnh Khắc và Vô Trần sư thái.
Lại nói tiếp, trong đêm trò chuyện kia, Vương Nghĩa đã nói một sự
thật khiến Lục Văn kinh ngạc đến rớt hàm: Vương Khiết là con gái, chỉ vì lo thiên hạ dòm ngó nên trước giờ vẫn nói ra con trai.
Còn việc hôm này là vì lần trước tới phủ Bát vương gia, Trịnh Khắc
bắt mạch để xem có cách nào trị căn bệnh nan y khiến Vương Khiết sống
không quá hai mươi tuổi, kết quả là phát hiện cô bé này thân mang Thiên
linh căn, là nhân tài vạn năm có một để tu luyện tiên đạo thế nên mới
dẫn tới việc này.
Vương Nghĩa dù không muốn xa con, càng thương Vương Khiết còn nhỏ
tuổi đã phải xa nhà nhưng vì tính mệnh của con nên đành dứt khoát gửi
con làm đệ tử của Vô Trần sư thái.
Mất cả nửa ngày trời khuyên nhủ Vương Khiết, vị tiểu thư này mới gạt nước mắt chấp thuận.
“Không biết nếu nàng biết cha mình không sống được quá mười năm nữa thì có chịu đi không, hẳn là không!” Lục Văn thầm nghĩ.
“Lục Văn, ngươi nhất định phải tới. Ta nhất định chờ ngươi!” Vương Khiết nghe Lục Văn nói, tức thì lau nước mắt đáp.
“Nhất định, ta nhất định tới tìm… ngươi.” Hắn đang định nói là tìm muội, sực nhớ ra nên chuyển giọng.
“Không còn sớm nữa.” Bát vương gia nói một câu ngắn ngủn, ý giục.
“Vương Khiết, cầm thanh kiếm này đi. Sau này có thể mang nó ra cắt
bánh.” Lục Văn chợt nghĩ ra điều gì đó, rút thanh kiếm nhỏ từng lấy mạng Lương Nhân ra chìa tới.
“Ừm, ta sẽ đem nó đi thái mấy cục than như mặt ngươi.” Vương Khiết nhận lấy, khuôn mặt thoáng như cười.
…
Thời gian vô tình, như nước trôi qua cầu. Chỉ có cây cầu ngày ngày trông nước trôi, phơi mình chịu nắng gió bão bùng…
Thấm thoát đã hai năm kể từ ngày Vương Khiết rời khỏi Thanh Phong tiêu cục.
Lục Văn đôi lúc nhớ đến Vương Khiết, người thừ ra thở dài nhưng rất nhanh khôi phục tâm tình, chuyên tâm tu luyện.
Trong hai năm này, võ công thế tục của Lục Văn tiến triển với tốc độ có thể nói là cổ kim hiếm có.
A Phúc giờ dùng hai tay cũng không nổi đao khi phải đối mặt với Lục Văn.
Với một đứa trẻ mười ba tuổi thì việc này quả thực khiến người khác
phải cảm thán không thôi, phải biết rằng A Phúc tuyệt không phải tay mơ.
Trong tiêu cục có thể so kiếm với hắn giờ chỉ có ba người, Vương
Nghĩa, Lệ Thiên – Đệ nhất nhân trong số Thập Sát Tinh, kẻ còn lại là
Dương Ngọc.
Hiển nhiên hắn chưa thể so với Vương Nghĩa nhưng đã có thể đánh gần
ngang tay với Lệ Thiên, riêng Dương Ngọc thì sư phụ không cho hắn động
chiêu, tuy nhiên bằng sự quan sát của hắn thì tuyệt không kém quá xa.
Việc này làm Vương Nghĩa rất vui mừng, nỗi cô tịch vì vợ mất con rời xa của y cũng nhờ hắn mà vợi đi không ít.
Tốc độ luyện võ của hắn thì nói là độc bộ thiên hạ cũng không sai
nhưng tốc độ tu luyện “Thái Cực Thần Công” thì lại thảm hại đến độ làm
hắn oán thán không thôi.
Hắn mất cả tháng mới cảm nhận được chút linh lực, mất ba tháng mới có khả năng nắm bắt, dẫn dắt linh lực đưa vào cơ thể, mất gần hai năm mới
luyện đến đỉnh phong tầng hai.
“Không biết mình thuộc cái dạng linh căn tệ hại gì nữa?” Hắn thầm oán thán, mất gần hai năm mới luyện được hai tầng trong khi Thái Cực chân
nhân ghi lại rằng người tư chất khá chỉ cần sáu tháng là có thể nhìn
thấy tầng ba rồi.
Hắn mới hai tầng đầu đã mất thời gian vậy thì những tầng sau không biết phải mất bao lâu.
“Không sao, ta cứ từ từ, có lẽ sẽ có đột phá, nếu không bằng trình độ thân thể thì có lẽ phải tính đến ngoại vật.”
Lại nói thêm, trong hai năm này hắn ra sức học hỏi y thuật từ vị sư
gia họ Trương mong có thể kiếm ra phương cách chữa trị cho sư phụ mình.
Không thể ngờ được con mọt sách họ Trương này còn là một thầy thuốc tay nghề cao hiếm có.
Trương sư gia vì ước muốn điên rồ là hồi sinh người vợ của mình nên
ngẫu nhiên còn đọc thêm một số sách ghi các bí phương chế đan dược của
giới tu tiên.
Chẳng biết vì sao Trương sư gia kiếm được số sách này nhưng nhờ thế
mà Lục Văn cũng biết thêm một số loại đan dược của giới tu tiên.
Trương sư gia có hỏi hắn rằng sao lại quan tâm đến loại đan dược này, hắn chỉ hàm hồ đáp là vì tò mò.
“Hỏa Lân Đan, Thanh Linh Đan, Dưỡng Tinh Đan, ba loại này có vẻ cần thiết.” Lục Văn tự lẩm nhẩm nói rồi tự mình ghi nhớ.
Tuy rằng nhớ rõ nhưng cả hắn lẫn Trương sư gia lại không thể luyện chế ra mấy loại đan này.
Nguyên nhân rất hiển nhiên là những tài liệu, dược thảo để chế mấy loại đan dược này không hề dễ kiếm.
Chẳng những đều là thứ hiếm thấy mà còn yêu cầu hỏa hầu khắt khe,
không thể tùy tiện sử dụng, nếu không thì chẳng khác gì đem bánh bao
thịt ném chó, chỉ có đi không có lại.
Đơn giản nhất là Dưỡng Tinh Đan mà hắn từng được dùng một lần cũng chẳng phải thứ nói là luyện ra được.
“Không được, có lẽ phải xin sư phụ cho mình trực tiếp đi ra ngoài một chuyến, vừa để thăm dò gia thế, vừa tìm kiếm mấy loại dược tài này.”
Hắn nghĩ một lát rồi ra quyết định.
Nói cũng vừa khéo, lúc này nhận ủy thác của một vị trong vương thất nước Lỗ vận chuyển một chuyến hàng hai chiều.
Chiều đi là áp tải năm mươi vạn lượng bạc tới vùng Tây Giang để đổi
lấy một lượng lớn dược liệu quý hiếm của vùng này từ một thương hội có
tiếng tại vùng này.
Đường kéo từ kinh thành tới Tây Giang tương đối an toàn lại là chuyến hàng của hoàng thất nên dọc đường còn có quan phủ hỗ trợ, tính an toàn
rất cao nên Vương cục chủ không tham gia áp tiêu mà cử Lệ Thiên đi dẫn
đoàn.
Lục Văn đề xuất tham gia để học hỏi cũng được sư phụ đáp ứng, tuy
nhiên vẫn dặn dò hắn phải cẩn thận giang hồ hiểm ác, trong lời nói còn
thầm ám chỉ phải cẩn thận của người mình bởi trong chuyến hàng này có
một kẻ cũng bất ngờ xin tham gia.
Kẻ đó chính là Dương Ngọc.