Vấn Trần

Chương 49: Chương 49




Tác giả: Hành Khách Bất Tri Danh

Editor: Tiểu Trùng – Emily

☆ Chương 49 ☆

Rời khỏi

Được thôi, ta đi theo ngươi

—————

"1100, bàn bạc xong chưa?"

Cố Tam lạnh giọng hỏi.

Lại một giọng điện tử vang lên, "Cố Tam, chào ngài."

Một cách gọi khá xưa.

Bóng hình thoáng qua, giấc mộng hoang đường.

Cuối cùng, cũng chẳng biết một đời này là hư ảo, hay là một đời chân thực.

Hoa trong gương nở rộ, trăng trong nước tròn khuyết.

Những năm còn trong con hẻm đó, chẳng bao giờ có người nào dùng xưng hô "ngài" để gọi Cố Tam.

Cố Tam cười đùa, "Chủ thần?"

Giọng điện tử kia cứng nhắc nói, "Không phải. Tôi là 1101, chủ thần phái tôi tới hiệp thương cùng ngài."

Cố Tam vẫn chỉ cười.

Y không hỏi 1100 đang ở đâu, cũng không muốn hỏi.

Chất giọng điện tử kia nói, "Nhiệm vụ lần này ngài làm tốt lắm, kiếp sau muốn làm gì, chủ thần sẽ cố hết sức thỏa mãn ngài."

Cố Tam cười, "Ta không muốn kiếp sau, ta chỉ cần hiện tại... Giải trừ trói buộc của hệ thống, cũng đảm bảo sẽ không nhúng tay vào chuyện của ta với Vân Trường Ly nữa."

"Không được."

"Không." Cố Tam bình tĩnh nói, "Đây không phải cầu xin, đây là mệnh lệnh."

"Chỉ cần bọn mi đồng ý, ta có thể giữ nam chính còn sống, thế giới vẫn còn tồn tại..."

"Nếu không, ta sẽ đích thân khiến cả thế giới này sụp đổ."

Cố Tam cong cong đôi mắt, đóa mai nở rộ đầy cao lãnh, nhưng lại có cảm giác yêu dị.

"Bọn mi biết thủ đoạn của ta rồi đấy. Chỉ cần bọn mi hạn chế ta lại một lần nữa, bọn mi sẽ trở về điểm xuất phát, ta cũng có vô số cách để khiến nội dung long trời lở đất."

Giọng điện tử đó ngừng lại một chút, nói tiếp, "Tôi nghĩ ký chủ thật sự không hiểu, một khi thế giới sụp đổ, cậu cũng không sống được đâu."

Cố Tam cười, "Không, ta hiểu chứ."

"Không sống được thì không sống được thôi. Ta đâu có quan tâm."

Chất giọng kia lạnh lùng hỏi, "Vậy Vân Trường Ly thì sao? Thế giới sụp đổ, chắc chắn hắn cũng sẽ không sống được. Thanh Hàn Quan này, thậm chí toàn bộ người trong thiên hạ cũng sẽ không sống nổi."

Cố Tam cười to, "Bọn mi bắt ta làm nhân vật phản diện, còn chờ mong ta bây giờ làm người tốt sao?"

Đáy mắt y lạnh lẽo, trên khuôn mặt là sương hàn.

"Nằm mơ đi."

Giọng điện tử không nói gì.

Cố Tam lạnh lùng nhìn Trình Chu.

Người nọ gấp đến không biết phải làm sao, nhưng không thể phản bác dù chỉ một chút.

Những đan sư trong cuộc so đấu, gần như bị tàn sát không còn nữa, tại sao Trình Chu lại chẳng bị tổn thương chút nào?

Cố Thanh Miên nắm trong tay Thanh Hàn đan thuật, bị truy bắt nặng nề, tại sao Trình Chu thì lại không bị ai để ý?

Hắn đã từng giải thích một lần, "Lúc đó có người cứu ta!"

"Ai?"

"...Không biết."

Có chưởng môn một tiểu phái hừ lạnh, cũng chẳng biết lấy can đảm ở đâu ra, đột nhiên nói chuyện với Cố Tam, "Chân nhân, ngươi muốn xử lí tên này như thế nào?"

Cố Tam không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn Trình Chu.

Cũng không thèm nhìn chưởng môn kia luôn.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Chư vị tiền bối, xin đừng động vào sư huynh của ta."

Cửa điện Thanh Hàn điện đột nhiên đóng lại.

Một người váy xòe lạnh lùng, đôi mắt hạnh vẫn to tròn như xưa.

Vân Thiên Phàm.

Sau lưng nàng, một người khác mực y tung bay, không có vân mây.

Mi như núi xa, môi mỏng lạnh nhạt, Bất Quy giắt bên hông.

Mọi người xôn xao.

Vân tông chủ cười lạnh, "Nghiệt chướng, ngươi còn dám có gan trở về?"

Vân Trường Ly lạnh lùng liếc hắn.

Mà Vân Thiên Phàm lại bình tĩnh nói, "Ma đạo có hai người Vân gia, không biết tông chủ đang nhắc tới ai."

Vân tông chủ nhướn mày.

Vân Thiên Phàm cười lạnh, "Tiểu nữ Vân Thiên Phàm, đa tạ."

Đúng là khỏi cần nói, đôi mắt của nàng, vẻ ngoài của nàng, đứng chung một chỗ với Vân Trường Ly, lại có năm sáu phần tương tự. Nụ cười thường ngày đã biến mất, lại càng là giống nhau như đúc.

Vân tông chủ ngơ ngẩn.

Mấy con hạc giấy chợt hóa thành tro bụi, rơi xuống mặt đất.

Chiết phiến của Vân Trường Ly mở ra, bình tĩnh nói, "Bổn tọa đã phong tỏa không gian này."

Bắt đầu từ bây giờ, bất kì tin tức nào trong điện cũng không thể truyền ra được nữa.

Cố Tam cầm Vấn Trần trong tay.

"1101, vẫn chưa thảo luận xong sao?"

"Quan hệ giữa ta và Vân Trường Ly như thế nào, mi cũng hiểu rồi. Nếu hôm nay ta không mở miệng nói, Trình Chu không chết trong tay tiên gia, cũng sẽ bị hủy bởi ma đạo."

Cuộc mâu thuẫn vô cùng căn thẳng.

Tống Thanh Hàn lạnh lùng nói, "Đây là Thanh Hàn điện, không biết tôn giả tới đây làm gì?"

Chân mày lão nhíu chặt lại.

Mỗi một cơ quan trong Thanh Hàn điện đều không nghe lời lão nói, linh lực căn bản không thể nào thúc giục.

Không thể nào.

Đây là bí quyết tương truyền đời đời của chưởng môn Thanh Hàn Quan, không ai có thể biết được...

Lão chợt nghiêng đầu nhìn Cố Tam Thanh.

Cùng lúc đó, giọng nói điện tử lạnh lẽo vang lên...

"Yêu cầu được đồng ý, xin ký chủ hãy tuân thủ lời hứa của mình, giúp đỡ nhân vật chính."

"Hệ thống bắt đầu giải trừ trói buộc... Kiểm tra thông tin người sử dụng..."

"Giải trừ trói buộc."

Cố Tam ngẩng đầu lên trong nháy mắt, trong lòng bàn tay là mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Băng quan tuyết bào, hồng mai mỹ lệ.

Vân Trường Ly ngước mắt, hai người họ nhìn nhau.

Đôi môi mỏng của hắn hơi hé mở, "Bổn tọa tới đây làm gì ư?"

Hắn kéo dài giọng, gằn từng chữ, "Bổn tọa muốn hỏi xin Thanh Hàn Quan một người... Phần Cầm chân nhân, liệu ngươi có nguyện ý đi theo bổn tọa?"

Tống Thanh Hàn vỗ bàn, "Láo xược!"

Vân tông chủ cũng vô cùng tức giận.

Mọi người xôn xao.

Cố Tam lại cười.

Băng tuyết tan rã, ngàn hoa nở rộ.

Toàn bộ vạn trượng phồn hoa được hé ra, một đường bước lên ngọc vũ quỳnh lầu*.

(*) Một câu thành ngữ Trung Quốc, đại ý chỉ lầu gác làm bằng ngọc đẹp, hoặc nơi ở của thần tiên.

Y nói, "Được thôi, ta đi theo ngươi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.