Vạn Tự Phá Thiên

Chương 6: Chương 6: Cấm Tự




Mấy tuần nay không ai làm phiền, Chủ Phong cũng rất lâu rồi không xuất hiện, Trần Hạo sống cuộc sống vô ưu vô lo, cơm nước có người dâng tận miệng, hắn chỉ cần ở trên núi tu luyện, có sự trợ giúp của chữ cái thần bí mà Trần Hạo thẳng thắng đặt cho nó cái tên “Tụ”, tiến bộ của Trần Hạo phải nói là thần tốc, không bao lâu liền đã đạt tới tầng năm luyện thể cảnh, đang chạm vào cánh cửa tầng sáu, đột phá xong hắn liền nghiễm nhiên đã đạt viên mãn luyện cốt cảnh chuẩn bị tiến hành luyện tạng.

“Đáng tiếc không có dược liệu ngâm, cũng không có đan dược phụ trợ nếu không tốc độ ta càng nhanh hơn một chút”

Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ viễn vông, đạt được cơ duyên to lớn giúp hắn tiến bộ thần tốc, Trần Hạo đã vô cùng thoả mãn. Nghĩ ngơi một chút hắn liền đứng dậy tiếp tục luyện Thanh Vân Đoán Thể quyết.

Cách nơi ở Trần Hạo không xa, Chủ Phong đang nhắm mắt bỗng mở to, thần sắc mang theo chiều suy ngẫm, đúng lúc này một bóng người như quỷ ảnh xuất hiện quỳ trước mặt hắn, cả người khoác áo choàng đen, mặt mang mạng che phủ kín toàn thân, ngực áo có một huy hiệu hình ngọn núi có mây mù bao phủ, đây chính là tiêu chí của Quỷ Ảnh thuộc Thanh Vân Phong, tổ chức tình báo tinh anh thuộc quyền chỉ huy trực tiếp của Chủ Phong Hàn Bất Toại.

“Chủ Phong, đã điều tra rõ ràng, mạn rừng phía đông sườn núi phát hiện có dấu vết chiến đấu, còn phát hiện ra xác của Lý Việt, thuận theo đệ tử điều tra ra Lý Việt đoạn thời gian trước có ra ngoài chấp hành một nhiệm vụ truy bắt phản đồ Long Ngạo, nhưng chưa được bao lâu liền mất đi tin tức, tất cả đều cho là hắn đã chết, còn vì sao hắn quay về phong lại không trả nhiệm vụ mà bí mật quay về đệ tử vẫn chưa điều tra ra“.

Nghe Ảnh Tử báo cáo, Hàn Bất Toại vuốt vuốt mấy sợi râu dài mở miệng nói:

“Lý Việt mất tích ở địa điểm nào“.

“Làn cuối cùng là hắn cùng một đệ tử khác truy sát Long Ngạo vào Tùng Lâm liền không còn ai thấy qua hắn nữa”

“Được rồi ngươi lui xuống đi”

“Vậy đệ tử cáo lui”

Nói rồi hoá thành hắc ảnh tan biến, Hàn Bất Toại chống tay vịn đứng dậy nhìn qua hướng Trần Hạo nở nụ cười, nụ cười âm trầm khiếp người.

“Đây chẳng lẽ là Cấm Tự trong truyền thuyết, một chữ liền có khả năng tụ tập thiên địa linh khí, đúng là thú vị”

Vừa nói hết câu cả người đã tan biến vào hư không.

***

“Chủ Phong ngài đã tới”

Trần Hạo dừng động tác quay đầu nhìn lão giả tiên phong đạo cốt từ hư không xuất hiện, mắt hiện vẻ ngạc nhiên sau đó vui mừng kêu lên, định tiến lên hành lễ thì Hàn Bất Toại khoát tay áo ngăn lại

“Ha ha, ở đây không có người ngoài không cần rườm rà như thế“.

Lão nhìn Trần Hạo ra vẻ ngạc nhiên:

“Vết thương ngươi khỏi hẳn rồi sao“.

“Tạ Chủ Phong quan tâm, đồ đệ đã hoàn toàn bình phục”

“Ngươi luyện thể tầng năm rồi“.

Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Chủ Phong, Trần Hạo gãi đầu cười cười, hắn tất nhiên sẽ không nói ra bí mật về chữ “Tụ”, thất vô tội hoài bích có tội, hắn đều đã nghe qua, tất nhiên không dại gì bộc lộ, chỉ có thể cười cười nói:

“Chắc là nhân hoạ đắc phúc, đệ tử cảm thấy sau khi vết thương lành rồi liền cả người thư sướng, tu luyện tốc độ tăng lên nhiều”

“Tốt lắm, tốt lắm“.

Trần Hạo còn chưa biết bí mật của mình đã bị người khác phát hiện, còn đang vui mừng khi được Chủ Phong khen thì câu tiếp theo làm hắn cả người cứng đờ, nhìn gương mặt cười hiền hoà của Chủ Phong mà lòng lạnh toát.

“Cấm tự trong tay ngươi nên giao cho lão phu giữ cho“.

“Cấm, cấm tự gì đệ tử không hiểu“.

“Thật không“.

Lão nhìn Trần Hạo cười mà không phải cười, biết không dấu được hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngưng tụ một chữ “Tụ” ngay lòng bàn tay, linh khí phút chốc hội tụ lại điên cuồng chui vào cơ thể hắn làm mặt hắn phút chốc liền căng thẳng, đầu đầy mồ hôi.

Thấy tình trạng Trần Hạo, Hàn Bất Toại khẽ vung tay linh khí liền tiêu tán, ngay chữ “Tụ” vừa ngưng thực cũng vỡ tan. Lão nhìn chằm chằm tay Trần Hạo cười to:

“Ha ha, đúng là cấm tự rồi, có thể ảnh hưởng quy tắc thiên địa, đúng, chính là nó“.

Lão nhìn chằm chằm Trần Hạo hai mắt nóng cháy:

“Đâu, còn chữ nào nữa mau thể hiện cho lão phu thấy“.

Trần Hạo bị nhìn toàn thân ngứa ngáy, ấp úng nói:

“Hết rồi, đệ tử chỉ biết có một chữ thôi”

“Làm sao lại như vậy, thôi được rồi, vốn lấy tư chất không ra gì của ngươi được một chữ cũng không tệ, thôi có lẽ nên truyền nó cho ta đi”

Cảm nhận được nụ cười âm trầm của Chủ Phong, Trần Hạo cảm giác có điềm không lành rụt rè hỏi:

“làm sao truyền cho người, không ta viết ra giấy cho người“.

“Đơn giản thôi, giống như cách ngươi nhận được vậy“.

“Cái gì, chẳng lẽ“.

Như nghĩ ra cái gì đó, trong phút chốc hắn cả người run rẩy, quay đầu muốn chạy trốn nhưng cả người lại không động đậy được, giống như không khí đã trở thành lồng giam, giam cầm hắn.

“Ngươi không thoát được đâu lão phu đã dùng ý niệm giam cầm thần thức của ngươi, hãy ngoan ngoãn đi, vì ngươi đã mang bảo bối cho ta, nên lão phu sẽ nhẹ nhàng với ngươi thôi“.

Hàn Bất Toại từng bước tiến gần, dù đã nắm chắc trong tay, lão vẫn rất cẩn thận, dù tên luyện thể như con kiến không có khác biệt gì nhưng nắm trong tay cấm tự vẫn làm hắn phải đề phòng, hay trước tiên dùng ý niệm diệt sát thần hồn hắn trước, nhưng thế liệu có ảnh hưởng đến cấm tự trong cơ thể hắn không.

Trong lúc Hàn Bất Toại còn đang nghĩ xem phương pháp nào lấy cấm tự trong cơ thể Trần Hạo ra thì lúc này gương mặt Trần Hạo vốn trần ngập tuyệt vọng bỗng mở to mắt, thần sắc ngạc nhiên, trong đầu hắn vậy mà có giọng nói xuất hiện.

“Muốn thoát khỏi đây không“.

Trần Hạo không cần nghĩ cũng muốn hô to vạn lần “Muốn” nhưng lại không thể mở miệng được, thế nhưng trong tiềm thức giọng nói kia giống như hiểu được ý niệm của hắn.

“Ngươi có thể sẽ chết, vẫn muốn sao“.

Trần Hạo nghe xong ngẩn người rồi cười khổ một tiếng, hắn còn lựa chọn nào khác sao, ở lại đây chết là không thể nghi ngờ, có khi còn biến thành vật thí nghiệm so với cái chết càng đáng sợ hơn, tính ra với việc có một thành sinh cơ thoát đi, hắn còn cần phải lựa chọn sao.

“Muốn”

“Được vậy nhìn cho kỹ vào“.

Theo tiếng nói vừa dứt bỗng chốc tâm thần Trần Hạo như bị kéo vào một chiều không gian khác, ở đây chỉ có một hàng ký tự đang lơ lửng không ngừng chập chùng lúc ẩn lúc hiện như thực thể, bên cạnh dải ký tự xuất hiện một bóng người toàn thân bao phủ trong vô vàn ký tự, như được tạo nên từ hàng hà sa số kỹ tự khác nhau, nó đang nhìn Trần Hạo, dù không có ngũ quan nhưng lại ẩn ẩn có cảm giác như đang cười với hắn. Nhìn một lúc rồi nó bỗng đưa tay nắm lấy dãi ký tự bên cạnh, ngay lúc này Trần Hạo cảm thấy đầu đau nhứt dữ dội, tựa như toàn bộ linh hồn đều bị rút sạch, tầm mắt hoa dần rồi tối đen.

“làm sao có thể”

Ngay lúc này, bên ngoài Hàn Bất Toại khó tin nhìn không gian quanh người Trần Hạo đang vặn vẹo, từ trên người hắn có từng đạo ký tự vàng óng ánh đang lượn quanh, mỗi một chữ đều mang uy năng đủ làm lão cảm thấy nguy hiểm, chần chờ giây lát như nghĩ ra gì đó, lão liền tức giận cắn răng đánh tới, trên người linh lực ba động cuồng bạo, quanh thân xuất hiện chín đầu hoả long gào thét đánh về phía Trần Hạo, mỗi đầu đều mang lực lượng cường đại đủ để miểu sát người dưới hoá thần cảnh.

“Ầm ầm“. truyện tiên hiệp hay

Theo một tiếng nổ lớn truyền ra, khắp Thanh Vân phong đều oanh động, cấm chế cấm địa cũng rung lắc giữ dội, đất đá tứ tung, bụi bay mịt mù, động tĩnh lớn làm phần đông trưởng lão đang tu hành cũng bị kinh động chạy ra, chỉ nhìn thấy Hàn Bất Toại đang chật vật chống tay dưới đất, khắp người áo bào toe toét, nhìn qua vô cùng chật vật, còn chưa đợi chúng trưởng lão mở miệng lão đã nhìn chằm chằm không gian trước mặt còn đang vặn vẹo nhưng đã không còn bóng dáng Trần Hạo mà gầm lên.

“Khốn khiếp lại để tên tạp chủng này chạy mất“.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.