“Trần Hạo huynh sao thế“.
Trần Nhã Phương ánh mắt lo lắng nhìn về phía Trần Hạo, giờ phút này hắn đang hai tay ôm ngực, cơn đau đột ngột tập kích làm bản thân Trần Hạo vô cùng hoang mang, cảm nhận đau đớn dần dịu đi, lại quan sát thấy vẻ mắt đầy vẻ quan tâm của cô gái bên cạnh, hắn cười hì hì xua tay.
“Không sao, không sao đâu“.
Dù nói lạc quan an ủi Nhã Phương nhưng trong lòng Trần Hạo vẫn có chút bồn chồn, mới vừa nãy khi đang luyện công đột nhiên trước mắt hắn xuất hiện một hàng chữ, dãy ký tự vừa quen thuộc, vừa xa lạ này đã lâu không xuất hiện, tưởng rằng giọng nói xa xăm kia lại vang lên nhưng đáng tiếc vẫn chẳng có gì, chỉ có lồng ngực nhói lên là câu trả lời cho Trần Hạo.
Mắt hắn nhìn về phía xa xăm, lòng bỗng chốc có chút khẩn trương, cảm giác như có gì đó đang kêu gọi mình, cảm giác thân thiết như một phần cơ thể của bản thân, cố dằn lại cảm giác quái dị trong lòng, Trần Hạo tiếp tục tu luyện.
Nhưng cảm giác đó không những không mất đi mà càng thêm rõ ràng, mỗi lúc một mạnh mẽ hơn.
“Hạo ca, ăn cơm thôi“.
Nhã Phương mang ra một con xiên gà rừng nướng thơm phức vẻ mặt vui vẻ tiến đến gần nơi Trần Hạo luyện công, vừa nhún nhảy vừa hít hà gà rừng trong tay vẻ mặt thoả mãn cùng tự hào về tay nghề của mình, một lúc lâu vẫn không thấy Trần Hạo đáp lại nàng liền nghi hoặc lại gần, gặp hắn vẫn không phản ứng liền đưa tay trước mắt hắn huơ huơ vài cái, lo lắng kề sát vào tai hắn hô to.
“Hạo ca, hạo ca ăn cơm thôi“.
Trần Hạo lúc này mới bừng tỉnh, liếc nhìn Nhã Phương rồi nhịn không được quay đầu sang một hướng, bất ngờ phóng người lướt đi để lại Nhã Phương vẻ mặt ngơ ngác chỉ có bên tai còn văng vẳng giọng nói Trần Hạo.
“Muội ở nhà chờ ta, ta đi một lúc rồi về liền“.
Chốc lát ngẩn người, Nhã Phương ỉu xùi nhìn gà rừng trong tay chốc lát rồi thở dài.
“Vốn còn muốn tận hưởng cảm giác bình yên này thêm một chút, nếu huynh ấy đã đi vậy thì“.
Ánh mắt nàng loé lên vẻ quyết tâm.
“Vết thương cũng đã lành, đến lúc mình phải đi rồi, dù ca ca chết hay sống mình cũng phải tìm được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác“.
Lòng thầm hạ quyết định, nàng từ tốn quay trở về trong nhà, nhìn lướt qua cảnh vật quen thuộc gắn với mình mấy ngày nay, từ trong túi áo lấy ra một phong thư đã chuẩn bị từ trước đặt trên bàn gỗ nhỏ, có chút xao xuyến không nỡ rời xa, mãi một lúc lâu mới quay người ra cửa, vẫn còn chút lưu luyến không rời chần chừ chưa bước, hồi sau mới có thể dứt khoát quay người bước đi, một bước hai bước, rồi ba bước, nàng khẽ nhắm đôi bờ mi, một giọt nước mắt bất giác rơi xuống chạm vào nền đất vỡ tan thành vô số hạt nhỏ hoá làm hơi nước bốc hơi trong không khí.
“Hạo ca, không biết chúng ta còn có ngày gặp lại không“.
Tuy chỉ ở cùng nhau mấy ngày nhưng cảm xúc Trần Hạo cho nàng là sự ấm áp chỉ có thể cảm nhận được từ ca ca cùng cha mẹ mình, suốt một năm nếm đủ đắng cay ngọt bùi, thấy hết thảy lòng người ấm lạnh, từ những người họ hàng lạnh lùng xua đuổi huynh đệ họ, đến những bằng hữu, những người từng chịu ân Trần gia thẳng tay từ chối, làm như không quen biết. Mãi đến khi gia nhập đoàn thám hiểm của Lý Thần thúc thúc nàng mới có thể cảm nhận chút hạnh phúc, bất quá hạnh phúc thật ngắn ngủi, phải chăng nàng là tai tinh gieo rắt bất hạnh cho mọi người. Nếu là thế nàng cần phải rời xa Trần Hạo, không thể mang tai ương cho hắn được.
Bóng lưng gầy yếu mờ dần trong làn sương sớm nhìn thật cô độc, cảnh vật thoáng chốc lại chìm trong màn sương lạnh giá, căn nhà gỗ, khu vườn nhỏ như mất đi chút ánh sáng phút chốc trở thành tử vật âm u, hoa Tử Điệp trong vườn cũng đã cúp xuống cánh hoa kiêu ngạo, ếch con buổi sáng cũng chẳng buồn cất tiếng, hàng rào quanh nhà phủ một tầng sương mỏng, cảnh vật đìu hiu, lạnh lẽo như đang chờ chút ánh sáng xua tan.
***
“Là người Vạn Thiên tông“.
Trần Hạo nhíu mày nhìn ra xa, phía ngoài là một khoảng sân rộng vừa được khai khẩn vẫn còn nhìn thấy vài chục gốc cây trơ trọi xen lẫn vô số lều bạt phân bố rộng khắp trên mặt đất, trên mỗi lều đều có thêu huy hiệu đặc trưng của Vạn Thiên tông, từ lều vải ngẫu nhiên có thể thấy vài đệ tử bước ra, xung quanh trại có hàng rào bao quanh, tốp năm, tốp ba đệ tử qua lại tuần tra.
Mà phía đối diện khu trại của Vạn Thiên tông là một hàng dài dãy núi uốn lươn kéo dài đến hết đường chân trời, dưới dãy núi là một cửa hang to lớn, bên trong tối đen như mực tựa như miệng một con quái thú không lồ đang há to thôn phệ mọi ánh sáng vô tình đi lạc vào.
Khu vực quen thuộc đập vào mắt, Trần Hạo rất nhanh nhận ra nơi này là nơi nào, dù chưa tới qua bao giờ nhưng trong điển tích đều từng nghe nói tới.
“Lối vào Mê Cung Tùng Lâm, làm sao người Vạn Thiên tông lại tới đây, bọn họ muốn thám hiểm nơi này, không thể nào“.
Nhíu mày nhìn hang động tối đen như có thứ gì đó đang thúc giục hắn mau bước vào, Trần Hạo có chút khó khăn nhìn khu trại Vạn Thiên tông đã lấp kín đường vào.
“Khốn thật, đúng là âm hồn bất tán, đi đâu cũng gặp, phải nghĩ cách gì đó thâm nhập vào mới được.”
Liếc mắt vô tình nhìn thấy một đệ tử Đào Hoa các đang xắn ống quần chạy về phía mình, Trần Hạo linh quang chợt động, khoé miệng hiện lên một vòng mỉm cười.
***
“Ngươi đệ tử nhà nào, chưa có lệnh không được phép vào Mê Cung”
Trước cửa hang, hai thủ vệ luyện thể cảnh tầng mười đưa thương chặn ngang người một đệ tử mặt mày lem luốc, thần sắc có vẻ cảnh giác. Đệ tử này mặc phục sức Đào Hoa các có vẻ hơi bối rối, đang tính mở miệng nói chuyện thì từ phía sau có giọng nói truyền tới.
“Hửm là Cao sư đệ sao, làm sao lại ở đây, kêu đi giải quyết nỗi buồn mà lâu vậy còn chưa về, sư huynh còn tưởng đệ đi chơi bời lêu lỏng ở đâu rồi chứ“.
Đối phương đến gần thấy rõ mặt sư đệ mình thì hơi nhíu mày khó chịu nói.
“Hả mặt làm sao thế, đen thui như vậy, áo bị rách còn chưa may sao, đã bảo bao nhiêu lần rồi”
Nhìn đối phương tự biên tự diễn, Trần Hạo giả làm đệ tử Đào Hoa các mắt sáng lên quyết định thay đổi chủ ý, hắn nhìn đối phương cười gượng nói.
“A, sư huynh là như này đệ ban nãy không cẩn thận lúc đi giải quyết thì bị một con Địa Thử hất bùn đất lên mặt, không tìm được nước rửa lại sợ để các sư huynh, sư tỷ đợi lâu nên nhanh chân chạy tới trước nào ngờ mọi người còn chưa tới“.
“Hả là vậy sao, vậy thôi đj vào luôn đi“.
Người sư huynh kia cũng không nghi ngờ gì, dù sao nhìn qua vóc dáng của tên đệ tử này cùng Trần Hạo đều gần như tương tự nhau, cũng chính là lý do này Trần Hạo mới quyết định ra tay với tên đệ tử xấu số này. Hai thủ vệ canh cổng thấy lệnh bài đưa tới, có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Trần Hạo, hơi nhướng mày rồi cũng thả cho nhóm năm người bọn họ bước qua.
Nhìn bóng lưng năm người dần bị bóng tối nuốt chửng, một trong hai tên canh cổng bỗng vuốt cằm có vẻ suy tư. Thấy thế đồng bọn bên cạnh nhìn không được chọt chọt eo hắn một cái rồi hỏi.
“Sao thế, Nam sư đệ để ý nữ đệ tử trong đó sao, cô nương kia nhìn cũng không tệ lắm, có muốn lão huynh ta làm mai cho không, ừm người Đào Hoa Các cách Thanh Vân phong chúng ta cũng không xa“.
“Không phải đâu Hoàng sư huynh, đệ chỉ cảm thấy tên đệ tử Đào Hoa Các mặt mũi đầy bùn đất kia rất quen, tuy không rõ mặt nhưng cảm giác rất quen thuộc, rất giống một người“.
“Hả, là giống ai thế“.
Hoàng sư huynh nghe vậy mặt hiện vẻ tò mò. Nam sư đệ thấy vẻ mặt hiếu kỳ của sư huynh mình có chút không chắc chắn nói.
“Rất giống Trần Hạo“.